Chương 101: Thái Tử điện hạ phản nghịch
"Đúng là làm loạn!"
Cố Thành Tiêu giận không kiềm nổi, mấy phó tướng bên cạnh y cũng tái mặt.
Thái Tử điện hạ tự mình mang binh đêm hôm xông vào doanh trại quân địch, đi lấy thủ cấp của thống soái quân địch? Mọi người đều lạnh sống lưng, lỡ như Thái Tử gặp phải chuyện không hay, đừng nói lấy đầu của Cát Hồ, đầu của bọn họ cũng đừng mong giữ nổi!
Cố Thanh Yến đương nhiên biết cậu làm như vậy sẽ hù chết bao nhiêu người, nhưng chơi chính là phải cho tim đập dồn dập!
Cậu là người thù dai, Cố Thành Tiêu mấy lần làm mặt lạnh với cậu......
Được rồi, trước đây y kiêu ngạo, ta phải khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta!
Có lẽ người khác cảm thấy Cố Thanh Yến xem chuyện đánh giặc như một trò đùa, đã chết còn muốn liên lụy người khác, nhưng đối với việc lấy đầu của thống soái quân địch này, cậu khẳng định nắm chắc phần thắng.
Giải trừ oán khí của Nam Cung Ngọc là thao tác cơ bản, sau khi làm xong nhiệm vụ làm thế nào nhận được nhiều năng lượng nhất từ Nam Cung Ngọc phải xem chất lượng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên cậu muốn biến bản gốc Nam Cung Ngọc thảm không nỡ nhìn thành một Thái Tử điện hạ người người ngợi khen! Trở thành trữ quân nước Đại Diệu chói mắt và được mong đợi nhất!
Nam Cung Ngọc vốn am hiểu binh pháp, Cố Thanh Yến lại từ miệng Lý tướng quân biết được sắp xếp của Cố Thành Tiêu, cân nhắc một phen liền lên kế hoạch.
Quân công này cậu quyết tâm giành được!
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng hộ vệ mà mình mang đến từ kinh thành, Cố Thanh Yến trầm giọng nói: "Cô biết chư vị đều là người giỏi được chọn ra từ đội thị vệ đại nội, võ nghệ cao cường, anh dũng thiện chiến! Cũng biết các ngươi không cam lòng một thân võ nghệ không có đất dùng!"
"Đêm nay sẽ là cơ hội cho các ngươi thể hiện tài nghệ của mình......"
Nhóm hộ vệ nín thở lắng nghe, đều bởi vì sự to gan cũng như tâm tư kín đáo của Cố Thanh Yến làm cho kinh hãi lẫn cảm động!
"Đều nghe rõ chứ?"
"Vâng! Điện hạ!"
"Nhớ kỹ, chỉ cho phép thành công không được thất bại!"
"Vâng!"
Sắp xếp thỏa đáng, Cố Thanh Yến mang theo đoàn người như bóng ma lặng lẽ tiến vào phía sau doanh trại địch.
Tạo ra tiếng động dẫn dắt binh lính trông coi lương thảo của quân địch rời đi, lại dùng dầu cây trẩu trộn với tiêu thạch, lưu huỳnh, than đen, v.v.. chế thành thuốc nổ ném vào, tiếng nổ trầm đục châm lên mồi lửa, rất nhanh khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
"A, cháy!"
Ánh lửa lóa mắt phóng lên cao, lều chứa lương thảo đột nhiên bị cháy, binh lính địch hoảng hốt thét to đi cứu hoả, vốn dĩ đã bại trận hai lần, nếu lại xảy ra chuyện nữa, lòng quân nhất định sẽ suy sụp.
Tướng lĩnh địch thấy tình hình không ổn, vội vàng đi thông báo cho thống soái Cát Hồ. Cố Thanh Yến theo sau đuôi......
"Tướng quân, không hay rồi!"
Một lát sau, một vị tướng râu quai nón quần áo chưa mặt chỉnh tề xốc lều lên, nhìn ngọn lửa hừng hực, phẫn nộ quát: "Còn không sắp xếp người đi cứu hoả?"
Phó tướng đến báo tin run run nói: "Ngọn lửa này rất tà môn, binh lính đều nhụt chí......"
"Lũ vô dụng! Truyền lệnh bản tướng, toàn lực cứu hoả! Nếu không giết không tha!!"
Cát Hồ giận dữ, đang muốn túm đại đao đi xem tình hình, bất thình lình một mũi tên nhọn phá không bay đến, cắm thẳng vào khuôn ngực còn chưa kịp mặt áo giáp của hắn !
"A!" Cát Hồ che ngực, kêu lên thảm thiết.
"Tướng quân!!" Phó tướng cực kỳ hoảng hốt, vội vàng đỡ hắn.
Chủ soái ở lều trại bên cạnh có người nghe được tiếng động lạ bước ra xem xét, bị cảnh tượng trước mắt làm sợ tới mức hét to: "Người đâu mau tới đây! Có quân địch tập kích!"
Cố Thanh Yến nhìn người tới, khẽ cười: "Trương đại nhân, lâu không gặp vẫn khỏe chứ ."
Giọng nói thiếu niên trong trẻo kiêu ngạo đột ngột vang lên, người tới giật mình, tìm theo nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một vị tướng trẻ tuổi thân mặc nhuyễn giáo màu bạc, ngũ quan tinh xảo, khí thế bừng bừng lạnh lùng nhìn hắn.
Người tới khiếp sợ trừng lớn mắt: "Ngươi, ngươi......"
"Không quen biết? Xem ra Trương đại nhân trí nhớ thật kém! Khó trách đến cả tổ tiên của mình cũng có thể quên!"
Người đến vốn là Trương Phụng quan viên của Đại Diệu, cực kỳ am hiểu nịnh nọt, một cái miệng có thể làm người lạc ra bắc, người này tham tài háo sắc, cấu kết với thương nhân, hãm hại nữ tử nhà lành, sau khi bị tố giác giam vào ngục rồi lưu đày, không biết sao thay đổi thân phận chạy trốn tới Hồ Quốc, dựa vào công phu ngoài miệng và hiểu biết về tướng lĩnh, binh lực Đại Diệu, được Đại Vương Hồ Quốc trọng dụng, lần này cho làm quân sư theo đại quân tấn công Đại Diệu.
Trương Phụng tuy rằng mồm mép lợi hại, nhưng cực kỳ nhát gan, coi trọng nhất là tính mạnh, thân phận bị chọc thủng lập tức sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, hắn nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Cố Thanh Yến, cao giọng tru lên: "Người đâu! Hắn là Thái Tử Đại Diệu! Mau tới bắt lấy hắn!"
"Ai bắt sống được Thái Tử Đại Diệu, sẽ thưởng thật hậu hĩnh!"
Thái Tử Đại Diệu?!
Các binh lính vốn đã bị đả kích suy sụp tinh thần vừa nghe lời này lập tức sôi sục lên.
Thái Tử Đại Diệu là thân phận thế nào chứ? Chỉ cần bắt được gã, vậy chẳng phải Đại Diệu phải cắt đất bồi thường cho Hồ Quốc bọn họ sao?
"Bắt lấy gã!"
"Bắt lấy Thái Tử Đại Diệu!"
Lập tức những binh lính Hồ Quốc gần đó chạy về hướng bên này, thống soái Cát Hồ bị trúng tên cũng mặc kệ.
Thái Tử Đại Diệu dám táo bạo đêm hôm đến tập kích, vậy đừng nghĩ sẽ chạy thoát!
"Bảo vệ Thái Tử!" Thị vệ hô to cùng tiến lên.
Cố Thanh Yến trở thành mục tiêu của mọi người l**m l**m môi, lộ ra nụ cười tinh nghịch, đôi mắt đen lưu li lộ ra sát ý làm người sợ hãi.
Trương Phụng cùng cậu mắt đối mắt, sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra, càng thêm ồn ào: "Gã giết tướng quân, bắt lấy gã vì tướng quân mà......"
Chữ "báo thù" kia còn chưa kịp nói ra, đã bị kẹt cứng trong cổ họng.
Đồng tử Trương Phụng co rút thành một đường, khóe miệng rỉ máu tươi, hắn không dám tin cúi đầu nhìn xuống, một mũi tên vô cùng sắc bén cắm thật sâu ở ngực hắn, vừa tận mắt nhìn thấy thống soái bị phóng ám tiễn hắn vậy mà lại để bị trúng chiêu.
Biểu cảm trên mặt hắn làm Cố Thanh Yến rất hài lòng buông tay xuống, dưới sự bảo vệ của thị vệ, trong tiếng hò hét của binh lính Hồ Quốc đại phu nhanh như chớp tới gần Trương Phụng.
"Lá rụng về cội, người chết hồi hương, Trương đại nhân ngươi tốt xấu cũng là con dân Đại Diệu ta, ngươi yên tâm, ta sẽ mang đầu ngươi về, để ngươi nhận lấy sự nhục mạ của vạn người, sau đó hư thối trên mặt đất......"
Miệng Trương Phụng giật giật, ánh mắt kinh sợ tới cực điểm, Cố Thanh Yến rút bội kiếm bên hông, dứt khoát chém xuống, máu tươi lập tức phun tung toé ——
Thiếu niên với gương mặt đẹp như tranh vẽ tay cầm kiếm kia trắng nõn thon dài, tay cầm theo đầu người nhuộm đầy máu tươi, nhìn đến ghê người!
"Hay!"
Nhóm thị vệ chính mắt thấy Thái Tử tự tay g**t ch*t tên phản quốc kích động lớn tiếng khen hay, chém giết càng táo bạo hơn.
Trưởng thị vệ lạnh giọng phân phó: "Bảo vệ Điện Hạ, chuẩn bị phá vòng vây!"
Tiếng kêu, tiếng rên thảm thiết, âm thanh binh khí va chạm leng keng, ánh sáng hỗn tạp của lửa tạo thành một bức tranh địa ngục trần gian, không ai nhìn thấy, từ rất xa, có một người thúc ngựa lao nhanh, nhanh như tia chớp phóng đến, trong giây phút Cố Thanh Yến bị quân địch bao quanh kia, khóe mắt người đến đỏ ngầu.
Cố Thanh Yến mỉm cười rút kiếm ra khỏi người tên lính Hồ Quốc, vừa muốn xoay người phá vòng vây, bốn phía đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, cậu ý thức được có gì đó, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm nhận được một luồng khí áp mãnh liệt chợt bao phủ toàn thân, ngay sau đó một cánh tay cường tráng đột nhiên duỗi đến bên hông cậu, ôm lấy eo cậu, dứt khoát kéo cậu lên ngựa!
Cho dù không cần ngẩng đầu nhìn, Cố Thanh Yến cũng biết người ôm cậu là ai, đáy mắt xẹt qua một tia ranh mãnh, Cố Thanh Yến ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Thành Tiêu, cười nhạo: "Cố đại tướng quân, ngươi tới đây làm gì?"
Cố Thành Tiêu một tay ôm chặt cậu trước ngực, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, một tay khác cầm đao dính đầy máu của kẻ thù.
Đêm đó xác người la liệt khắp nơi, tiếng k** r*n không ngừng, Cố Thành Tiêu giết người quả thực như cắt cải trắng, nhìn cũng không thèm nhìn đã vung kiếm, đằng đằng sát khí như tử thần.
Vài quân địch bị lưỡi kiếm chém sắt như chém bùn chém thành hai nửa, ruột đổ đầy đất, vài người thì cánh tay trực tiếp bay ra ngoài, có kẻ lại đầu mình hai nơi.
Mùi máu trong không khí nồng nặc buồn nôn, liếc mắt nhìn lại, khiến người sởn tóc gáy.
Cảnh tượng này nhìn nhiều làm chóng mặt xây xẩm, huống chi trong tay Cố Thanh Yến còn cầm thứ gì đó? Hưng phấn qua đi, liền cảm thấy có chút không thoải mái.
Quá ghê tởm quá bẩn thỉu!