Chương 105: Bảo vệ bên người
Là ai to gan ở nơi giao nhau với kinh thành lại liều lĩnh muốn giết cậu? Ngoại trừ Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ còn ai nhớ đến cậu nữa.
Đối với chuyện Thái Tử tòng quân xuất chinh, cảm xúc Nam Cung Kỳ rất phức tạp, một mặt hắn ghen ghét Hoàng Đế vậy mà dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Thái Tử như vậy, mặt khác hắn lại thấy khó chịu tại vì sao chính mình lại không phải là người đưa ra đề xuất có thể nâng cao danh vọng và giành được sự ủng hộ của Hoàng Đế! Nếu không, quân công chính là của hắn, người được khen ngợi cũng sẽ là hắn, mà không phải Thái Tử.
Trừ những điều này, điều Nam Cung Kỳ hy vọng nhất, đương nhiên vẫn là Thái Tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở trên chiến trường bị quân địch g**t ch*t cũng được, bị quân địch bắt cóc cũng tốt, hay tệ hơn là mất tay mất chân gì đó, chỉ cần Thái Tử không thể nguyên vẹn trở về đối với hắn chính là tin chiến thắng lớn nhất!
Nhưng mà chiến tích vĩ đại của Thái Tử đã truyền tới kinh thành, bá tánh vui vẻ, càng thổi phồng Thái Tử, trong triều các đại thần cũng khen ngợi không ngớt.
Mắt thấy Thái Tử phải trở về, Tam hoàng tử nôn nóng. Hắn đang tranh thủ từ chỗ Hoàng Đế một công việc, nếu lúc này Thái Tử trở về, khẳng định sẽ nhận được vô số nịnh hót và ngưỡng mộ trong triều, Hoàng Đế không chỉ sẽ thật mạnh tay ban thưởng cho Thái Tử, rất có thể còn sẽ giao thêm công việc cho Thái Tử đi làm! Đến lúc đó mọi thứ của hắn chỉ còn là công dã tràng giỏ tre múc nước!
Nam Cung Kỳ không cam lòng!
Từ khi sinh ra tới nay, hắn đã bị Thái Tử áp đảo, hoàng tử tuy rằng tôn quý, nhưng so với Thái Tử có tính là gì?
Ngoài mặt hắn giả vờ tốt tính, tất cả mọi người cho rằng hắn đối với vị Thái Tử ca ca này rất tôn kính, trên thực tế từ rất lâu về trước, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch kéo Nam Cung Ngọc xuống khỏi vị trí Thái Tử.
Một núi không thể có hai hổ, tài hoa và năng lực của hắn cũng không thua kém gì Nam Cung Ngọc, dựa vào cái gì hắn phải cúi đầu xưng thần?
Loại chuyện thuê sát thủ giết người này chỉ cần không có chứng cứ ai có thể làm khó dễ được hắn chứ?
"Thần đến muộn, xin Điện Hạ thứ tội!" Cố Thành Tiêu quỳ một gối xuống đất, ôm quyền thỉnh tội.
Nam nhân vừa rồi giết người như ngóe, cả người sát khí làm người căn bản không dám tới gần, nhưng mà vừa đến trước mặt Cố Thanh Yến, y liền tự giác thu liễm, sát ý nghiêm nghị cũng từ đáy mắt chậm rãi rút đi, ngược lại biến thành ảo não.
Nghe vậy, đám người còn lại cũng răm rắp quỳ theo.
"Tướng quân mau đứng lên! Là cô khăng khăng đòi đi săn thú, có liên quan gì đến tướng quân đâu?" Cố Thanh Yến vội vàng dìu y, mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
"Là thần phòng bị sơ suất, không sắp xếp chu toàn mới để thích khách có cơ hội thừa nước đục thả câu." Cố Thành Tiêu nghiêm túc nói.
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, "Nếu đại tướng quân nói như thế, vậy phạt đại tướng quân trong quãng đường kế tiếp luôn bảo vệ bên người cô!"
"Đại tướng quân ý huynh thế nào?"
Cố Thành Tiêu sửng sốt, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Cố Thanh Yến, gương mặt lạnh lùng giãn ra, trầm giọng nói: "Thần tuân chỉ!"
Trước mắt bao người cũng không tiện gì, Cố Thanh Yến phân phó, "Lập tức hồi doanh, lệnh quân y đến xem những huynh đệ bị thương!"
"Vâng!"
Trên đường trở về, Cố Thanh Yến cảm giác được Cố Thành Tiêu vẫn luôn nhìn mình, khi cậu quay đầu lại nhìn thử, Cố Thành Tiêu lại một bộ chính nhân quân tử, mắt nhìn thẳng về trước.
Mà khi y bảo vệ bên người, sau khi đi theo Cố Thanh Yến vào lều Thái Tử, Cố Thanh Yến còn chưa mở miệng đã bị y ôm chặt!
"Điện hạ có bị thương không?"
Cố Thành Tiêu lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới, Cố Thanh Yến bị y sờ đến đỏ mặt.
"Không có, ta không có bị thương." Cố Thanh Yến bắt lấy bàn tay đang muốn c** q**n áo mình, sắc mặt đỏ ửng nói.
Cố Thành Tiêu vẫn chưa yên tâm: "Lần này ám sát không thành, hắn sẽ còn tiếp tục xuống tay!"
"Ta sẽ không ngồi chờ chết." Cố Thanh Yến nghiêm mặt nói.
Cố Thành Tiêu từ cuộc đối thoại khi Liễu Vân Khê hạ độc hại Nam Cung Ngọc phỏng đoán kẻ phía sau màn hạ độc thủ là Nam Cung Kỳ, nhưng hiện tại sát thủ bị bọn họ bắt giữ, không có bằng chứng nào chứng minh Nam Cung Kỳ mưu hại Thái Tử.
Địch nhân ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, khó lòng đề phòng!
"Nếu Nam Cung Kỳ đã to gan lớn mật như vậy, vậy ta cũng nên đáp lại hắn một cái lễ lớn!" Cố Thanh Yến rũ mắt che giấu sát ý nơi đáy mắt.
"Điện Hạ muốn như thế nào làm?"
Sau khi trở về hoàng cung phải lập tức tách ra khỏi Cố Thành Tiêu, hình phạt của Cố Thanh Yến vừa lúc có thể làm Cố Thành Tiêu quang minh chính đại ở bên cậu, cũng sẽ không làm người khác khả nghi, hành trình suốt cả ngày, Cố Thanh Yến và Cố Thành Tiêu như hình với bóng, ngay cả ngủ cũng là năm trong vòng tay ấm áp của nam nhân......
Đoàn người cuồn cuộn cuối cùng cũng về đến bên ngoài cửa thành, đoàn người đã sớm đứng ở cửa thành chờ nghênh đón Cố Thanh Yến tức khắc lớn tiếng hoan hô.
"Điện hạ đã trở về!"
"Điện hạ đã trở về!"
Tiếng hoan hô như dời non lấp biển, mọi người đều cao hứng phấn chấn.
Đứng đằng trước chính là đại nội tổng quản Uông công công, hắn tiến lên trước một bước, cung kính nói: "Thái Tử điện hạ, Hoàng thượng bảo ngài trực tiếp cưỡi ngựa hồi cung."
Trong cung có đá xuống ngựa, mặc kệ là chức quan to đến đâu hay là hoàng tử được đến cỡ nào đều phải thành thật xuống ngựa đi bộ, loại chuyện trực tiếp cưỡi ngựa đi gặp Hoàng Đế chính là đại ân sủng, cũng chỉ có Thái Tử điện hạ mới có vinh dự này!
Nghe được đại nội tổng quản truyền chỉ, ánh mắt của mọi người càng thêm sùng bái Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến lãnh chỉ tạ ơn, nhìn vào mắt Cố Thành Tiêu, lúc này mới lưu luyến không rời trở về cung.
Có người ném chén trà: "Thất bại? Một đám phế vật!"