Chương 111: Di hoa tiếp mộc*
(Dời hoa ghép cây, ý chỉ sự xảo trá, đổi trắng thay đen.)
Ngày hôm sau Cố Thanh Yến cố nén cái ngáp do buồn ngủ vào hầu triều sớm, tối hôm qua hai bên xem như lần đầu tiên, cậu biết vị thành nghiện nên làm loạn đến khuya, vốn định xin nghỉ lại không muốn bỏ lỡ biểu cảm xuất sắc của Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ nên đành ráng mở to mắt.
Hiện tại đang lâm triều, niềm vui lớn nhất của cậu chính là xem Tam hoàng tử bị chèn ép lại không thể không đè nén cảm xúc để biểu hiện ra ngoài cư xử ôn hòa lễ độ.
Thế lực của Tam hoàng tử bất tri bất giác tổn thất hơn phân nửa, hiện tại hắn sợ nhất chính là ở buổi thượng triều nghe thấy tin xấu, chờ sau khi hồi phủ lại là liên tiếp tin xấu, từ thời niên thiếu hắn đã dày công xây dựng thế lực thế nhưng bất tri bất giác bị phá hủy hơn phân nửa, điều này làm hắn càng thêm khó chịu.
Trên buổi thượng triều Cố Thanh Yến cảm giác được Nam Cung Kỳ liên tục lén nhìn cậu, cậu biết Nam Cung Kỳ đã bắt đầu hoài nghi cậu.
Hoài nghi là được rồi, Cố Thanh Yến chính là muốn hắn biết, bất kể hắn chơi âm mưu quỷ kế gì đều không thể ngăn chặn được khí thế của Thái Tử, đời này hắn không bao giờ có thể trở thành Thái tử, Nam Cung Ngọc mới là thiên mệnh chân chính!
Cậu muốn bức Nam Cung Kỳ đến đường cùng, nhìn hắn không ngừng giãy giụa, sau đó để Nam Cung Ngọc tận mắt nhìn thấy hắn từng bước rơi vào vực sâu của tuyệt vọng!
Cùng lúc đó, cậu cũng sẽ giúp Liễu Vân Khê một tay, để ả cùng nếm trải mùi vị tuyệt vọng.
Khi nhận được lá thư có chữ viết tay đẹp đẽ của Liễu Vân Khê Cố Thanh Yến liền nảy mầm một trò ác thú vị.
Nam Cung Kỳ cái gì cũng muốn tranh với Thái Tử, nhưng sao nữ nhân này lại không thèm động đến? Nếu Nam Cung Kỳ biết Liễu Vân Khê dao động, muốn tới gần hơn với Thái Tử, không biết hắn có......
"Người đâu!" Cố Thanh Yến phân phó vài câu với thị vệ, thị vệ lĩnh mệnh lui ra.
Rất nhanh, Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ bên kia đã thu được tin Thái Tử và Liễu Vân Khê lén lút thư từ trong cung.
Rõ ràng chính Nam Cung Kỳ đã phân phó Liễu Vân Khê nghĩ cách câu dẫn Thái Tử, nhưng khi Liễu Vân Khê đắc thủ, Nam Cung Kỳ lại đen mặt.
"Tiện nhân lả lơi ong bướm! Sẽ không thật sự coi trọng Thái tử, muốn làm Thái Tử Phi chứ?"
Những ngày sau đó Nam Cung Kỳ lại sắp xếp người liên lạc với Liễu Vân Khê, đều không nhận được hồi âm từ Liễu Vân Khê, điều này đã chọc giận Nam Cung Kỳ.
Trong khoảng thời gian này liên tiếp bị đả kích, trước mặt Thái Tử còn phải đắp lên một gương mặt tươi cười, tiện nhân Liễu Vân Khê lại còn lạnh nhạt với hắn......
Tức giận trong lòng, Nam Cung Kỳ càng nghĩ càng cực đoan.
Hắn muốn có tất cả những thứ Thái Tử có, nhưng cố tình lại không chiếm được, vậy tại sao hắn còn muốn dâng tiện nhân Liễu Vân Khê này cho Thái Tử?
Muốn đưa cũng chờ đến khi hắn chơi chán! Chơi tàn rồi! Mới để Thái Tử mang giày rách cuẩ hắn mới đúng!
Ý tưởng này lóe lên, nếu không hung hăng tra tấn Liễu Vân Khê một phen, ngọn lửa trong lòng không thể nào đè xuống được, vì thế Nam Cung Kỳ lại tiến cung.
Lần này hắn đi tìm mẫu phi của hắn Thư quý phi hỗ trợ.
Mẹ nào con nấy, có thể dưỡng ra đứa con Nam Cung Kỳ âm ngoan độc ác như vậy, Thư quý phi đương nhiên cũng không phải một ngọn đèn cạn dầu. Nhưng bà biết khi hoàng đế còn nhỏ đã chịu qua khổ, cũng biết hoàng đế kiêng kị, cho nên không dám tranh đấu bề ngoài, mà là ngầm lung lạc nhân tâm. Bà ngoài mặt kính cẩn nghe lời, cũng cực kỳ tôn kính Hoàng Hậu, cho nên hoàng đế cũng vô cùng sủng ái bà.
Thế lực Tam hoàng tử bị suy yếu bà tất nhiên hiểu rõ, chỉ là nhà mẹ đẻ bà cũng không phải gia thế hiển hách gì, mà là một thân sĩ ở một địa phương, nhờ bà mà bay lên cao, không thể động tay quá nhiều vào việc tiền triều.
Bà vẫn luôn ao ước ngôi vị Hoàng Hậu, cũng biết nhi tử mình có dã tâm, cho nên khi Nam Cung Kỳ nói với bà về việc Liễu Vân Khê, bà liền ra tay xử lý.
Bà không thể giúp nhi tử quá nhiều, nhưng một thứ nữ thân phận ti tiện vẫn có thể làm giải quyết.
Thư quý phi đi một chuyến đến cung Hoàng Hậu, thời điểm trở về nhìn thấy một tuyệt sắc mỹ nhân, liền mời đối phương cùng bà đi đến Chiêu Đức cung phẩm trà, khi tin tức truyền đến Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ chính thức nổi trận lôi đình.
"Ngươi nói gì? Người ra phái đi đều đã chết?"
"Vâng...... Vâng! Mấy gián điệp kia đều bị l*t s*ch quần áo trói tay chân nhét vào bao tải, bị người ta ném vào chuồng ngựa ở hậu viện......" Nhìn vẻ mặt Nam Cung Kỳ đột nhiên dữ tợn, hạ nhân run rẩy quỳ trên mặt đất, giọng nói ngày càng lí nhí.
Nam Cung Kỳ dưới sự giận dữ, một chân đá người bay xa, với chén trà trong tầm tay ném thật mạnh lên mặt người nọ, làm người nọ lập tức rên lên.
"Người đâu! Đem hắn xuống chém cho ta!"
"Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng ——"
Nam Cung Kỳ giận dữ hét lớn: "Đều điếc hết rồi? Còn ngơ ra đó làm gì!"
"Phải!"
Sau một trận k** r*n, bên ngoài đã không có âm thanh nào.
Nam Cung Kỳ giống như bị dã thú vây lấy nôn nóng lại phẫn nộ, một lúc sau bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng, tất cả hạ nhân nơm nớp lo sợ tránh sang một bên, chỉ có thái giám thân cận bước lên khuyên, cũng bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.
"Đám phế vật vô dụng phế vật!"
"Tam hoàng tử bớt giận!"
"Cút! Cút hết cho ta!"
Nam Cung Kỳ vốn không phải người có tính cách trầm ổn, chỉ là ngụy trang ra vẻ ôn hòa, liên tiếp bị hạ nhục trước mắt, bản chất thô bạo ngoan độc liền lộ rõ.
Hắn vẫn luôn rất tự tin vào bản thân, cho rằng mình nhất định có thể thay thế được Thái Tử, bởi vì trong lòng hắn, Thái Tử ngoại trừ chào đời sớm hơn hắn một chút, tất cả đều không bằng hắn, nhưng đây chỉ là do hắn tự suy nghĩ quá tự phụ ngông cuồng mà thôi, cho nên hiện tại đột nhiên nếm trải mùi vị thất bại, lòng tự trọng liền bị đả kích.
Loại điên cuồng này tất cả đều phát tiết lên người Liễu Vân Khê.
Sau khi uống chén trà tỳ nữ dâng lên, Liễu Vân Khê liền cảm thấy có chút không tỉnh táo, không chỉ như thế, ả còn cảm thấy trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Thẳng đến khi cửa phòng bị người dùng chân đá văng, thần trí ả mới khôi phục được một chút.
"Tam hoàng tử điện hạ?" Liễu Vân Khê kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ, trong lòng nháy mắt dâng lên dự cảm không lành.
Nam Cung Kỳ nồng nặc mùi rượu, vừa đi vừa cởi áo ngoài ném sang một bên.
Biểu cảm của hắn hoàn toàn không giống với sự dịu dàng của quá khứ, nhìn Liễu Vân Khê bằng ánh mắt giống như nhìn một mặt hàng thấp kém, hung ác mà khinh thường.
"Điện Hạ?" Liễu Vân Khê cực kỳ hoảng hốt, Nam Cung Kỳ bước tới gần ả một bước, ả liền lui về phía sau một bước, cho đến khi không thể lui được nữa.
"Trốn cái gì?" Nam Cung Kỳ giận dữ bóp chặt cằm ả, sắc mặt sa sầm chất vấn.
"Ta, ta không có......" Liễu Vân Khê thật sự sợ, "Điện Hạ, Quý phi nương nương còn chờ ta đến hầu hạ......"
"Mẫu phi ta không cần ngươi hầu hạ, hiện tại người ngươi cần hầu hạ là bổn hoàng tử ta!"
Đôi mắt Liễu Vân Khê đột nhiên trợn to, sợ tới mức sắp khóc: "Không! Ta còn muốn trở về Khôn Ninh Cung đi học!"
"Khôn Ninh Cung? Ngươi muốn làm Hoàng hậu? Được, sinh cho bổn hoàng tử vài đứa!" Nam Cung Kỳ thô lỗ xé toạc quần áo trên người Liễu Vân Khê.
Liễu Vân Khê sợ tới mức hồn phi phách tán, nước mắt ào ào rơi xuống: "Xin Điện Hạ tha cho ta!"
"Không phải ngươi ái mộ bổn hoàng tử sao? Bây giờ ta cho ngươi cơ hội!" Nam Cung Kỳ nắm lấy tóc ả kéo lên giường.
Đột nhiên tiếng la hét sợ hãi và đau đớn nổi lên tứ phía, cùng với đó là những tiếng tát tay vang dội.
"Gọi ta là Thái Tử! Mau gọi!"
"Thái Tử! Thái Tử điện hạ tha cho ta!"
Liễu Vân Khê bị hắn tra tấn khóc lóc thảm thiết, chỉ có thể cầu xin thuận theo ý hắn, không ngờ Nam Cung Kỳ căn bản là điên rồi, tra tấn ả đến chỉ còn thoi thóp.
Sau khi tất cả kết thúc, Nam Cung Kỳ nắm lấy Liễu Vân Khê nằm trên giường giống như một bãi bùn lầy, động cũng không thể động, ra lệnh: "Hai ngày này ngươi thành thật ở lại đây hầu hạ bổn hoàng tử, mau chóng hoài thai! Sau đó tìm cơ hội tiếp xúc với Nam Cung Ngọc! Hạ dược cũng được, dùng mỹ nhân kế cũng được, miễn sao làm cho hắn nhận đứa con của bổn hoàng tử trong bụng ngươi!"