Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 132

Chương 132: Lãnh Diệc Hàn

 

Nam nhân trở lại ngồi xuống bên cạnh bàn, đặt Cố Thanh Yến ngồi lên đùi mình, âm thanh từ tính chậm rãi đáp: "Không phải công tử muốn gặp tại hạ sao?"

 

"Ồ, phải không?" Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, "Nhưng mà hình như chúng ta không quen biết nha."

 

"Lãnh Diệc Hàn." Lòng bàn tay thô ráp của nam nhân v**t v* khuôn mặt trắng như sứ của Cố Thanh Yến, "Nhớ kỹ."

 

Lãnh Diệc Hàn? Đến cái tên cũng thật lạnh lùng! Trong mắt Cố Thanh Yến ánh lên ý cười, sau đó dùng ánh mắt cổ quái đánh giá đối phương, nhướng mày hỏi: "Lãnh đại hiệp có lấy vợ chưa?"

 

"Chưa từng."

 

Cố Thanh Yến tiếp tục truy vấn: "Vậy có hồng nhan lam nhan tri kỷ không? Thị thiếp thông phòng thì sao?"

 

Lãnh Diệc Hàn trả lời đúng sự thật: "Không."

 

Cố Thanh Yến bắt lấy bàn tay đang xoa ấn môi mình của y: "Vậy ngươi có biết đêm khuya đột nhập vào khuê phòng của một Ca nhi sẽ phải chịu trách nhiệm với cậu ấy không?"

 

"Tỷ như?"

 

Cố Thanh Yến hơi nâng cằm lên: "Tất nhiên là kiệu tám người khiêng mười dặm hồng trang cưới cậu ấy vào cửa! Tuyên bố với thế gian, đối phương là bạn lữ duy nhất đời này kiếp này!"

 

"Có thể." Lãnh Diệc Hàn nắm chặt tay cậu, nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại.

 

Cố Thanh Yến khẽ cười: "Để ta xem thành ý của ngươi đi?"

 

Bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Diệc Hàn bỗng nhiên cúi người xuống hôn tới.

 

Lông mi Cố Thanh Yến run rẩy, không ngờ y có thể trực tiếp như vậy.

 

Nam nhân lăn lộn trên môi cậu, ánh mắt nặng nề: "Từ khi ta sinh ra, ta đã biết mình nhất định phải tìm được một người, nhưng ta không biết cậu ấy là ai, cũng không biết cậu ấy trông như thế nào tên là gì......"

 

"Ta sợ ta tìm không gặp cậu ấy, bỏ lỡ cậu ấy, cho nên ta khởi binh cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế!"

 

"Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, đào ba thước đất ta cũng phải tìm ra cậu ấy. Cho dù cậu ấy đã thành thân ta cũng có thể cướp cậu ấy về!"

 

Đôi môi lạnh băng của nam nhân khép khép mở mở, mà lời nói lại cực kỳ nóng bỏng, đến mức khiến đầu quả tim người kia cũng thấy đầy ngọt ngào.

 

Cố Thanh Yến kinh ngạc mà sung sướng, thì ra y từ lúc bắt đầu đã biết đến sự tồn tại của mình?

 

"Vậy làm sao ngươi xác định ta chính là cậu ấy?"

 

Nam nhân nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, đáy mắt là sự kiên trì mãnh liệt và sự dịu dàng kiềm chế, "Ta chỉ biết ta sẽ không nhận sai người."

 

Ngón tay trắng nõn thon dài của Cố Thanh Yến dừng lại trên ngực y, mặt trên nhẹ nhàng vẽ hình xoắn ốc: "Là nơi này nói cho ngươi biết?"

 

Nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ cách một lớp da thịt truyền đến, từng nhịp từng nhịp từng nhịp.

 

Lãnh Diệc Hàn không trả lời, chỉ ôm cậu đứng lên.

 

"Đã khuya rồi, nên ngủ thôi."

 

Được người nhẹ nhàng đặt lên giường, ân cần đắp chăn, Cố Thanh Yến duỗi tay kéo góc áo y: "Bồi ta ngủ đi."

 

Lãnh Diệc Hàn không chút chần chờ, cởi giày nằm xuống bên cạnh cậu.

 

Lần đầu tiên gặp mặt, cậu vẫn chưa hiểu rõ về Lãnh Diệc Hàn, tương lai vẫn còn nhiều thời gian bồi dưỡng cảm tình không cần vội vã nhất thời. Cố Thanh Yến điều chỉnh vị trí, vùi vào lòng ngực nam nhân xa lạ nhắm mắt lại.

 

Cố Thanh Yến là người có tâm cảnh giác rất cao, mấy ngày nay Chu Kim Thịnh thường tới nổi điên, buổi tối cậu thường bị đánh thức. Nay được trong vòng ta tràn ngập mùi Long Tiên Hương rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

 

Lãnh Diệc Hàn lẳng lặng chăm chú nhìn người trong lòng ngực, đáy mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm khó phát hiện.

 

Y không biết khi nào mới có thể tìm được người mình muốn tìm, chỉ là có một loại cảm giác, y đã định tìm người phi phàm phu tục tử, hoặc là người tự đến bên cạnh y. Cho nên y sai người theo dõi nghiêm ngặt hoàng thành, có dị thường gì phải lập tức hội báo.

 

Sau đó y nhận được tin Ca nhi sắp cưới của đại thiếu gia Chu gia Chu Kim Thịnh bị người bắt đi, đây là một tin rất khác thường, với địa vị Chu gia ở hoàng thành, sẽ không có phường trộm cướp nào mắt mù đến quấy rối, huống chi còn là chuyện bắt cóc một Ca nhi không thể tưởng tượng được!

 

Hoàng thành dưới thống trị của y, ăn trộm ăn cắp tuy có, nhưng chưa từng xuất hiện hái hoa tặc, y lập tức xuất cung lang thang khắp hoàng thành, cuối cùng phát hiện thân ảnh thiếu niên trên phố.

 

Một khắc nhìn thấy dung mạo thiếu niên kia, một cảm giác mãnh liệt của tình yêu từ cái nhìn đầu tiên làm trái tim y co rút đau đớn, những cảm xúc mãnh liệt xưa nay chưa từng có đau lòng, tức giận, khát khao, may mắn v.v..tràn ngập trong lòng.

 

Tựa như trân bảo mất đi đã lâu moojy lần nữa trở lại bên cạnh, y kích động đến mất khống chế, suýt chút nữa đã không màng tất cả mang người về hoàng cung!

 

"Diệp, Vân, Cẩm......"

 

Trong miệng lẩm bẩm ba chữ này, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Diệc Hàn dịu lại, ngón tay với khớp xương rõ ràng vén lọn tóc rơi trên má Cố Thanh Yến, trái tim trống vắng nhiều năm nay lại đập rộn ràng, tựa như đang vui mừng khôn xiết.

 

Cố Thanh Yến không biết Lãnh Diệc Hàn rời đi khi nào, chỉ biết khi thức dậy mặt trời đã lên cao, bên gối cũng không còn độ ấm, chỉ có mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt còn chưa tan.

 

Bọn hạ nhân đều cho rằng cậu vì hành động đêm qua của Chu Kim Thịnh dọa sợ, không dám quấy rầy cậu, một giấc này ngủ thật an ổn, nhưng tối hôm qua nam nhân chỉ báo tên họ lại không nói cho cậu biết thân phận là gì, cậu cũng không biết đi đâu tìm y.

 

Cậu đứng dậy vươn vai, có hạ nhân tới báo, nói người từ Mộ Giang Thành tới.

 

Người đến là huynh trưởng và bá nương Diệp gia, đặc biệt đến thăm cậu.

 

Đời trước, người Diệp gia cũng có đến thăm Diệp Vân Cẩm một laaffn sau khi cậu gả vào Chu gia không bao lâu.

 

Nói là thăm, trên thực tế là đến xem Diệp Vân Cẩm ở Chu gia như thế nào, có được sủng ái hay không, có mang thai hay không, nếu những điều này đều có chứng minh Diệp Vân Cẩm ở Chu gia là một người có tiếng nói, có thể giúp đỡ Diệp gia! Người Diệp gia đương nhiên vui vẻ, cho dù không phải xuất phát từ chân thành, cũng nguyện ý quan tâm Diệp Vân Cẩm.

 

Nhưng khi đó, Diệp gia tới lại thấy Diệp Vân Cẩm người tiều tụy, căn bản là không được sủng ái thậm chí còn có thể bị Chu Kim Thịnh ghét bỏ.

 

Diệp Vân Cẩm cho rằng người thân đến thăm mình, lòng tràn ngập niềm vui, ai ngờ đến rồi lại bị hai người quở trách và dạy dỗ không thương tiếc.

 

"Diệp Vân Cẩm ngươi hay lắm, để ngươi gả vào Chu gia, chính là bảo ngươi hầu hạ Chu thiếu gia thật tốt, ngươi còn chỉ biết hưởng phúc?"

 

"Nếu sớm biết ngươi có cái đức hạnh này, lúc trước sao có thể để ngươi trở thành thiếu phu nhân Chu gia, chúng ta đều đang trông chờ ngươi nói them vài câu với các hoàng thân quốc thích, ngươi nhìn xem ngươi đã làm được cái gì?"

 

"Bây giờ ngươi phải làm, chính là mau chóng mang thai con của Chu thiếu gia, nếu không đến lúc đó Chu thiếu gia lại cưới thêm vài Ca nhi về, ngươi tự đi mà chịu!"

 

Diệp Vân Cẩm lúc ấy đối với hai người họ hàng này cũng đã thất vọng đến cực điểm, bọn họ chỉ nhìn đến ích lợi trên người cậu, chứ không nhìn ra cậu ở Chu gia chịu tra tấn ăn khổ, biết được khó khăn của cậu không những không an ủi ngược lại còn mắng cậu là phế vật.

 

Ban đầu ở Diệp gia, Diệp Vân Cẩm rất được sủng ái, nhưng tạo hóa trêu người, mẫu thân đối tốt với cậu nhất và tổ mẫu thương yêu cậu nhất đều qua đời, toàn bộ Diệp gia, không còn ai chân chính quan tâm yêu thương cậu, chỉ xem cậu thành công cụ có thể dẫn dắt gia tộc thăng chức đi đến vinh hoa mà thôi.

 

Đến tận khi Diệp Vân Cẩm sắp chết ở đời trước, cậu vẫn rất thất vọng về Diệp gia.

 

Bọn họ lần này tới hơi sớm, chỉ sợ cũng là vì nghe được Diệp Vân Cẩm bị kẻ xấu cướp đi, biết được Chu Kim Thịnh đã không tổ chức hôn lễ với cậu đúng hạn định nên mới nhịn không được mà đến xem.

 

Người tới không phải cái tốt lành gì, một người là bá mẫu Vương thị có nhiều bất mãn với mẫu thân Diệp Vân Cẩm, một người là huynh trưởng Diệp Vân Thư khí chất cùng tài văn chương thua xa Diệp Vân Cẩm, cũng là một tiểu Ca nhi.

 

Thời điểm Diệp Vân Thư ở Diệp gia, không ít lần ghen ghét chèn ép Diệp Vân Cẩm, lần này nghe nói Diệp Vân Cẩm vào đêm trước ngày đại hôn với đại thiếu gia Chu gia bị người ta bắt đi, có lẽ là đặc biệt tới xem náo nhiệt, thuận tiện châm chọc cậu.

 

Cố Thanh Yến lười biếng nói: "Nói với bọn họ, ta vừa mới rời giường, còn phải rửa mặt ăn sáng, bảo bọn họ uống ly trà chờ một chút."

 

Địa vị xấu hổ của Diệp Vân Cẩm ở Chu gia dẫn tới người Diệp gia đến thăm cũng không được coi trọng, hạ nhân thấy Chu lão phu nhân yêu thích Diệp Vân Cẩm nể mặt tới báo cho cậu một tiếng, còn muốn chiêu đãi Vương thị và Diệp Vân Thư đàng hoàng thì không có, hai người người chờ nửa ngày cũng không có ai dâng trà hay điểm tâm.

 

Chờ Cố Thanh Yến sửa soạn xong khoan thai tới muộn, chờ mãi chờ mãi chờ không thấy người đâu, Diệp Vân Thư sớm đã nghẹn một bụng hỏa lập tức đen mặt cười nhạo: "Này, Vân Cẩm, xem ra ngươi ở Chu gia cũng không tồi nha, lúc này mới rời giường ăn sáng, chẳng lẽ đêm qua ngươi qua đêm trong phòng Chu thiếu gia?"

 

Hiển nhiên, Diệp Vân Thư đã biết Chu Kim Thịnh cả ngày lưu luyến kỷ viện, si tình một kỷ nam tên Thẩm Ngọc mà căm ghét Diệp Vân Cẩm, căn bản không muốn cưới cậu, càng không muốn cùng cậu chung phòng, nên mới cố ý châm chọc cậu.

 

Một người nam nhân, trang điểm ăn mặc theo kiểu ẻo lả giống nữ nhân thì cũng thôi đi, nói chuyện cũng âm dương quái khí, trách không được dù là một Ca nhi có thể sinh con cũng không gả đi được.

 

Loại người này Cố Thanh Yến đến nhìn cũng lười nhìn, lập tức không khách khí nói: "Ta ăn sáng lúc nào, đến Chu đại thiếu gia cũng mặc kệ, ngươi lo lắng cái gì? Nhị vị nếu không có chuyện gì khác, vẫn nên về sớm chút đi, ta ở Chu gia khá tốt, không nhọc lòng nhị vị nhớ thương!"

 

Sắc mặt hai người liền biến đổi.

 

Trong ấn tượng của bọn họ, Diệp Vân Cẩm là một Ca nhi nói dễ nghe thì là dịu dàng ngoan ngoãn, không dễ nghe chính là nhẫn nhục chịu đựng, đừng nói tranh luận, lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng, từ khi nào mồm mép đã lợi hại như vậy?

 

Bá mẫu Vương thị không nhịn được cơn giận, lạnh giọng quát lớn: "Diệp Vân Cẩm, đừng nói ngươi còn chưa thật sự gả vào Chu gia, ngươi cho dù đã gã cho Chu đại thiếu gia, cũng vẫn là Ca nhi của Diệp gia chúng ta, ngươi dùng thái độ như vậy đối với trưởng bối sao? Ngươi đừng làm mất mặt Diệp gia chúng ta, tránh cho người Chu gia đều cho rằng Diệp gia chúng ta không biết dạy dỗ!"

 

Diệp Vân Cẩm ở Diệp gia luôn luôn ôn hòa thiện lương, nhưng đối với người trong tộc quá mức ẩn nhẫn khiêm nhường rất dễ bị người khi dễ trèo lên đầu lên cổ.

 

Diệp Vân Thư và Vương thị nương là biết Diệp Vân Cẩm sẽ không tranh luận,  Chu gia đối với Cố Thanh Yến cũng có chút coi thường, nào nghĩ đến cậu ở nơi này nhận được đãi ngộ như vậy?

 

Có câu nói kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn, bọn họ quả thực không quen với một Diệp Vân Cẩm ở trước mặt này.

 

Vương thị đâu nhịn nổi cục tức này, thấy Diệp Vân Cẩm vẫn treo dáng vẻ nhàn nhã, lại càng phẫn nộ, lập tức thét lên bằng chất giọng the thé: "Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại có chỗ dựa là có thể mắt chó khinh người! Chu gia có nguyện ý nhận ngươi hay không cũng rất khó nói! Bây giờ ngươi dám làm càn làm rỡ, không để chúng ta vào mắt, ngày nào đó ngươi bị đuổi ra khỏi Chu gia, ta xem ngươi làm sao vào được cửa lớn Diệp gia!"

 

Vương thị trang điểm đến là điệu đà, nhưng trên thực tế là rõ ràng là một người đàn bà đanh đá, Cố Thanh Yến không có hứng thú cùng người đàn bà đanh đá lãng phí miệng lưỡi.

 

"Ta nghĩ nhị vị đã có chút hiểu lầm."

 

Thấy cậu thay đổi ngữ khí, hai người còn cho rằng cậu sợ, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn lại một chút, không ngờ rằng Cố Thanh Yến mỉm cười nói: "Ta tuy rằng có chút ngoài ý muốn, không chính thức gả cho Chu thiếu gia, nhưng tốt xấu gì hiện tại cũng coi như một nửa người của Chu gia, hai vị nếu tới để giáo huấn ta, vậy thật ra không cần, từ giây phút ta rời khỏi Diệp gia, ta và Diệp gia đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào."

 

Diệp Vân Cẩm đời trước phạm một sai lầm, chính là luôn nghĩ rằng người Diệp gia có cảm tình sâu đậm với cậu, dẫn tới cuối cùng phải nhận lấy thất vọng hoàn toàn, cả người đầy thương tích.

 

Hai người ở Diệp gia thương yêu cậu nhất đều đã qua đời, những người khác chẳng qua là xem cậu như công cụ để leo lên bậc thang quyền quý, quan tâm gì đến việc cậu phải chịu bao nhiêu uất ức?

 

Diệp Vân Cẩm quá ngốc, mới luôn bị người khi dễ, Cố Thanh Yến sẽ không chấp nhận sự sỉ nhục này.

 

Cố Thanh Yến ngồi trên ghế, không chút để ý nói: "Vậy xin nhị vị trở về chuyển lời đến phụ thân ta, ta đã bước ra khỏi cửa Diệp gia, sau này ông có thể xem như không có đứa con trai là ta nữa đi. Ta thấp cổ bé họng, không giúp được gì cho Diệp gia, về sau bất kể ta sống tốt hay không, đều sẽ không bước vào Diệp gia nửa bước."

 

"Diệp gia và ta, không còn liên quan!"

 

Diệp Vân Thư cả giận nói: "Diệp Vân Cẩm ngươi có ý gì?!"

 

"Cẩu gọi là gì?" Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, "Nghe không hiểu tiếng người?"

 

"Ngươi, ngươi, ngươi làm càn!" Vương thị chỉ ngón tay trỏ vào cậu, tức giận run người, "Ngươi cho rằng mình là ai? Đừng quên, hiện tại đại thiếu gia Chu gia căn bản không muốn ngươi, ai biết ngươi bị cướp đi có bị người chơi hỏng hay không? Ngươi vẫn cho rằng mình vẫn còn là một Ca nhi băng thanh ngọc khiết sao? Thật là cười chết ta rồi! Ngươi muốn bên ngoài lan truyền thế nào không? Ca nhi mặt đẹp trong núi sâu cùng ca ca cướp sắc......"

 

"Câm miệng!"

 

Một tiếng quát truyền đến, Vương thị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão phu nhân Chu gia sắc mặt khó coi đứng ở cửa, nện mạnh quải trượng đầu rồng trong tay xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

 

"Phụ nhân vô sỉ nhà ai, dám ở Chu gia ta nói ra những lời ô ngôn uế ngữ này?"

 

Chu lão phu nhân là người có uy nghiêm nhất ở Chu gia, chỉ cần bà ở đó, lão gia Chu gia cũng không có tư cách lên tiếng, Vương thị và Diệp Vân Thư lập tức hoảng hốt.

 

Vương thị không còn chút dáng vẻ kiêu căng vừa rồi, vội vàng cẩn thận lấy lòng: "Lão phu nhân......"

 

"Người đâu! Đem hai người này đuổi ra ngoài!" Chu lão phu nhân vẻ mặt nghiêm khắc, "Chu phủ ta không chào đón loại người chanh chua nói năng nhảm nhí này!"

 

"Ôi ôi, đừng mà lão phu nhân......"

 

Vương thị cười gượng muốn giải thích, đột nhiên có hạ nhân vội vàng chạy vào báo, nói có người trong cung đến, nói là đến ban thưởng cho Diệp công tử!

 

Đừng nói là Vương thị và Diệp Vân Thư, đến cả Chu lão phu nhân cũng lắp bắp kinh ngạc.

 

"Trong cung ban thưởng cho Vân Cẩm? Là Hoàng Hậu nương nương ban sao?"

 

"Hồi lão phu nhân, không phải Chu Hoàng Hậu nương nương, mà là Cao công công bên cạnh Hoàng Thượng!" Hạ nhân kích động đến mức nói chuyện cũng có chút run rẩy, "Là Cao công công tự mình đến đây!"

 

Cao công công chính địa nội tổng quản đắc lực nhất bên cạnh Hoàng Đế, hắn tự mình xuất cung, còn có thể là giả sao?

 

Mọi người đều kinh ngạc và nghi ngờ nhìn về phía Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến vẻ mặt mờ mịt, dường như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì. Nhưng tâm lý lại tấm tắc vài tiếng.

 

Thì ra Lãnh Diệc Hàn là đương kim thiên tử!

 

Chu lão phu nhân chần chờ nói: "Vân Cẩm, con......"

 

Cố Thanh Yến đầy mặt vô tội: "Lão phu nhân, là Hoàng Thượng ban thưởng cho con sao? Nhưng mà con không quen biết Hoàng Thượng!"

 

Chu lão phu nhân cũng rất nghi hoặc, nói: "Vậy thì hãy nghe thử xem Cao công công nói thế nào."

 

Chu gia bọn họ không phải chưa từng được trong hoàng cung ban thưởng, nhưng nhiều nhất chỉ có một lần, là lần nữ nhi bà được hạ chỉ lập Hoàng Hậu, sau đó, người mỗi lần trong hoàng cung ban thưởng, phần lớn là người bên phía Hoàng Hậu nương nương.

 

Lão gia Chu gia là một quan tứ phẩm không lớn không nhỏ, so với số quyền quý dày đặc như lông trâu trong hoàng thành thì không đáng kể chút nào, nếu không phải phần mộ tổ tiên bốc khói cho ra được một Hoàng Hậu, thì có ai để nhà bọn họ vào mắt đâu chứ?

 

Đáng tiếc dáng vẻ phú quý này không duy trì được bao lâu, đứa con trai duy nhất trong nhà Chu Kim Thịnh chính là bùn nhão không trét được tường, sắp xếp cho hắn làm quan lại không chịu học hàng cẩn thân, muốn đỗ được tú tài cũng khó!

 

Chu lão phu nhân dẫn đầu, đoàn người đi nghênh đón Cao công công, nào tưởng tượng được hoàng cung ban thưởng đến lại là trải đầy nửa cái sân, chỉ riêng hai rương hoàng kim, đã chói lóa đến mù cả mắt mọi người!

Bình Luận (0)
Comment