Chương 138: Mưu hại
Không biết có phải vì có quá nhiều ruồi bọ quâyy quanh làm Lãnh Diệc Hàn bực bội hay không, hôm nay khi Cố Thanh Yến mở cửa liền nhìn thấy một đội nhân mã đứng bên ngoài khách đ**m —— đều là hộ vệ mang kiếm uy phong lẫm liệt, mặt không cảm xúc đứng ở cổng lớn, không hiểu còn tưởng rằng đang bảo vệ một nhân vật quan trọng nào.
Cố Thanh Yến sửng sốt.
"Có chuyện gì thế?"
Tiểu nhị lau mồ hôi không hề tồn tại trên trán của hắn, cúi đầu khom lưng nói: "Diệp công tử, khách đ**m đã được một vị công tử bao hết, hộ vệ này đều là vị công tử kia phái đến bảo vệ ngài, ngài an tâm nghỉ ngơi, nếu có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó cho tiểu nhân!"
Vị công tử này là....?
Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, còn đang thắc mắc là ai hào phóng như vậy, Lạc Hải Xuyên đã tới rồi.
Khác với khi giả dạng hiệp khách trước đây, hôm nay Lạc Hải Xuyên khoác lên người y phục thủ lĩnh hộ vệ, nhìn rất uy vũ,
"Lạc thiếu hiệp ngươi làm gì vậy?"
Lạc Hải Xuyên cười hì hì nói: "Kinh thành gần đây không yên ổn, chủ tử nhà ta chủ tử lệnh cho ta đến trông chừng, để tránh kẻ không có mắt động chạm công tử."
Thân phận vị trước mặt này không bình thường, trong thiên hạ, cũng chỉ có vị này, là người duy nhất có thể làm chủ tử động tâm, tuyệt đối không thể thờ ơ!
Cố Thanh Yến đã trở thành người có danh tiếng trong miệng bá tánh ở hoàng thành, hiện tại nổi bật thêm một chút cũng chẳng sao, đúng lúc cậu đang thấy phiền vì hằng ngày bị quấy rầy, Lạc Hải Xuyên dẫn người canh giữ bên tại cậu thanh tịnh đi không ít.
Rất nhanh tin tức tiểu công tử Diệp gia được một đại nhân vật theo đuổi đã truyền khắp nơi, nghe được tin này Chu Hoàng Hậu nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói Hoàng Thượng phái Lạc đại nhân đi bảo hộ hắn?!"
"Vâng, nương nương, hiện tại toàn bộ khách đ**m đã bị ngự tiền thị vệ bao quanh, ai cũng không thể đi vào!"
Chu Hoàng Hậu nghe vậy, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
Từ lúc nhìn thấy bức họa của Diệp Vân Cẩm, nàng liền cảm thấy trong lòng hụt hẫng, Ca nhi dung mạo xinh đẹp đâu đâu cũng có, nhưng người có sắc đẹp kinh diễm như tranh vẻ, lại có khí chất như hoa, hỏi trong thiên hạ có được mấy người?
Vừa hay họa sư vẽ bức họa này lại là một người cực kỳ xuất chúng, Cố tình họa này bức họa vẫn là cực xuất chúng họa sư, thần sắc được hắn họa đến giống y như thật, bất kỳ ai nhìn vào bức họa Diệp Vân Cẩm, đều phải cảm thán trước dung mạo mỹ miều và khí chất làm mê lòng người của cậu.
Đặc biệt là đôi mắt của người trong tranh, cho dù là trong bức tranh, cũng có thể cảm giác được luồng khí trong trẻo thuần khiết của cậu, nếu thật sự ở trước mặt, đôi mắt lưu chuyển nhất định sẽ càng quyến rũ.
Đương kim Hoàng Thượng không phải chưa từng thấy qua mỹ nhân, hậu cung phi tần mập ốm cao thấp mỗi người mỗi vẻ, cung nữ trong cung cũng rất xinh đẹp hấp dẫn, đáng tiếc Hoàng Thượng không để vào mắt, không nhìn đến một chút, nhiều năm qua không hứng thú với tình yêu nam nữ, tìm niềm vui từ d*c v*ng. Đã từng có đại thần trong triều lo lắng Hoàng thượng có phải bị bệnh kín hay không, còn bí mật thăm dò, nhưng Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt trả lời dung chi tục phấn không đáng để trẫm động tâm, người trẫm yêu phải là người thiên hạ vô song, khi trẫm tìm được người đó tự nhiên sẽ lập hậu, các vị ái khanh không cần nhọc lòng.
Từ đấy về sau không có ai dám nghi ngờ nữa, chỉ là Chu Hoàng Hậu cũng không thể tưởng được người Hoàng Thượng nói sẽ là Diệp Vân Cẩm, chính mình hôn thê trước của đệ đệ mình!
"Hoàng hậu nương nương, thiếu gia ở ngoài phủ quỳ một canh giờ, lão phu nhân và lão gia cũng vẫn không cho vào, hắn liền bỏ đi."
Trog lòng đầy bực bội, lại nghe thấy chuyện của đệ đệ mình, cơn giận của Chu Hoàng Hậu lại càng dâng cao.
Xoảng một tiếng, Chu Hoàng Hậu ném mạnh chén trà.
"Hoàng Hậu nương nương xin bớt giận." Cung nữ và thái giám lập tức quỳ rạp xuống.
Chu Hoàng Hậu đột nhiên đứng dậy, ném bức họa Diệp Vân Cẩm vào chậu than, nhìn bức họa người nọ bị ngọn lửa cắn nuốt, trong mắt hiện lên một tia ác độc.
Tại sao lúc trước bị người bắt đi ngươi vẫn có thể không hao tổn cọng tóc mà trở về?
Nếu ngươi không trở về đệ đệ ta cũng sẽ không lên giường với Diệp Vân Thư, Hoàng thượng cũng sẽ không đối xử với ngươi khác người thường!
Giờ phút này trong lòng Chu Hoàng Hậu cảm thấy ghen ghét, đồng thời còn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nếu Hoàng thượng thật sự động tâm với Diệp Vân Cẩm, muốn lập cậu làm Hậu, kia nàng với tư cách là tiên Hoàng Hậu sẽ phải nhường đường cho Diệp Vân Cẩm!
Một núi không chứa hai hổ, một hậu cung cũng không thể có hai Hoàng Hậu! Với tính cách của Lãnh Diệc Hàn, y định sẽ không để người mình thích chịu ủy khuất, cho nên Lãnh Diệc Hàn tuyệt đối sẽ đem tiên Hoàng Hậu phế bỏ, sau đó đuổi ra khỏi cung nhường chỗ cho Diệp Vân Cẩm!
Không được! Nàng không thể mất đi địa vị hiện có!
Chu gia sắp đứng trên bờ vực thất bại, nếu nàng còn bị đuổi ra cung, Chu gia sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ hoàng thành!
Nhất định phải ngăn cản Diệp Vân Cẩm tiến cung!
...... Chỉ cần Diệp Vân Cẩm biến mất, nàng vẫn là Hoàng Hậu duy nhất của hậu cung, nàng tuyệt không cho phép có người đạp lên đầu nàng!
Chu Hoàng Hậu sau khi thì thầm vài câu với tâm phúc, sau đó có người mang tin tức đến Chu gia.
Vừa mới rời Chu gia Chu Kim Thịnh lòng đầy oán khí.
Thời điểm trước đây khi hắn làm chút chuyện xấu xa này, cũng không ít lần bị lão phu nhân răn dạy, đủ các loại phạt viết chữ cấm túc, nhưng không qua bao lâu lão phu nhân đã mềm lòng.
Lần này Chu Kim Thịnh đương nhiên cũng cho rằng lão phu nhân còn đang nổi nóng, chưa hết giận, hắn vẫn nên trở về, vì thế quỳ ở cửa một canh giờ để thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình.
Trên thực tế Chu Kim Thịnh căn bản không coi trọng chuyện này. Diệp Vân Thư có là thứ gì? Ngủ với hắn thì thế nào? Bất quá là người đúng thời điểm mà thôi.
Chu Kim Thịnh bị người nhà dung túng thành thói, nếu không phải bị bắt quả tang tại trận. Lão phu nhân nào có thể nhẫn tâm đuổi tôn nhi duuy nhất của mình ra khỏi cửa?
Mạc dù vậy, khi lão thái phu nhân bị bệnh nằm liệt giường, bà hối hận đến mức nước mắt chảy dài trên má, bà đã không dạy dỗ tốt cho tôn nhi duy nhất, cảm thấy có lõi với liệt tổ liệt tông Chu gia. Khi Chu lão gia bến bên giường bà, lão phu nhân thở dài phân phó ông đi tìm Chu Kim Thịnh trở về, cùng lắm thì sau này đưa hắn đến một ngôi làng khác dạy dỗ một thời gian, đợi khi tính tình hắn khá hơn một chút thì đưa trở về.
Chu Kim Thịnh trong lòng cũng nghẹn một bụng tức, bất kể gây họa lớn đến đâu, mặc dù hắn nhận sai, trong lòng cũng không phải là thật lòng nhận sai, lần này hắn cho rằng hoàn toàn là tại Cố Thanh Yến và Diệp Vân Thư cấu kết hại hắn, đối với hai huynh đệ này hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó hắn thuê vài tên du côn lưu manh, định giáo huấn hai người Cố Thanh Yến và Diệp Vân Thư một phen.
"Hai tiện nhân này hại ta mất mặt, nếu ta buông tha chúng, Chu Kim Thịnh ta ở hoàng thành làm sao lăn lộn!" Chu Kim Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này, nhất định phải làm cho bọn họ biết bổn thiếu gia lợi hại thế nào!"
"Chu thiếu gia ý của ngài là......"
Chu Kim Thịnh trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, lại lộ ra nụ cười đắc ý, "Mùi vị Diệp Vân Thư kia bổn thiếu gia đã hưởng qua, nhưng Diệp Vân Cẩm bổn thiếu gia vẫn chưa cưới qua cửa, chạm cũng chưa chạm vào, các ngươi chỉ cần đem người tới đây cho ta, bổn thiếu gia muốn đích thân giáo huấn hắn!"
"Vâng vâng vâng, nhất định sẽ dựa theo phân phó của ngài."
Chu Kim Thịnh lại uy h**p nói: "Làm tốt, bổn thiếu gia sẽ trọng thưởng, làm không xong, bổn thiếu gia cũng sẽ không giúp các ngươi thu dọn cục diện rối rắm đó!"
Đám lưu manh thấy tiền sáng mắt, ngày thường làm nhiều chuyện xấu làm, tất nhiên hiểu rõ ý Chu Kim Thịnh, liên tục đáp ứng, "Chu thiếu gia yên tâm, hết thảy sẽ do chúng tôi lo liệu!"
Nhưng bọn họ nào biết rằng, lời này rất nhanh đã truyền đến tai Cố Thanh Yến!