Chương 140: Chó cắn chó
Thẩm Ngọc sở dĩ nổi tiếng như vậy, ngoại trừ trên người hắn mang danh khí, còn là vì tính cách hắn lạnh lùng cao ngạo, tại nơi như Lê Đường Uyển này trải đầy kỷ nam kỷ nữ xinh đẹp, sự tồn tại của Thẩm Ngọc không thể nghi ngờ là tương đương độc đáo, chính bởi vì hắn khác những Ca nhi khác của Lê Đường Uyển, cho nên mới nổi bật hơn hẳn.
Tuy rằng hắn luôn giữ thái độ kiêu ngạo, nhưng rất nhiều nam nhân chính là mê dáng vẻ này của hắn, hơn nữa đều muốn nếm thử Ca nhi mang danh khí rốt cuộc có hương vị gì, cho nên luôn giống như một tên ngốc nghĩ mọi cách đến bên cạnh hắn, kể cả những gì nhận được chỉ là lời nói lạnh nhạt của mỹ nhân.
Chu Kim Thịnh chính là điển hình của kẻ ngu xuẩn ấy, hắn si mê Thẩm Ngọc toàn bộ kinh thành không ai không biết, khách Lê Đường Uyển thường coi đây là niềm vui, vừa nghe nói Chu Kim Thịnh đến Lê Đường Uyển liền hưng phấn đi xem náo nhiệt, bởi vì Chu Kim Thịnh nhất định sẽ bị Thẩm Ngọc nói lời lạnh nhạt. Náo nhiệt như vậy, ai mà không thích xem?
Chu Kim Thịnh có thân phận gì? Nam tôn duy nhất của Chu gia giàu nứt đố đổ vách, thân đệ Chu Hoàng Hậu, đã từng là hoàng thân quốc thích...... Một sự tồn tại vừa xấu hổ mà cũng thật nổi bật!
Nhưng Chu Kim Thịnh lại không có chút nhận thức nào, trong hoàng thành luôn hoành hành ngang ngược, tùy hứng làm bậy, nếu hắn coi trọng ai, đừng nói là Ca nhi trong kỹ viện, cho dù là ăn mày trên đường cũng sẽ gom về tay! Nhưng hắn lại cố tình nhìn trúng Thẩm Ngọc!
Nhưng những quyền quý chân chính chẳng thèm để hắn vào mắt, đừng nói là quốc cữu gia, ngay cả tỷ tỷ hắn Chu Hoàng Hậu cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương dựa vào Hoàng Thượng để sống sót!
Tuy rằng vẫn được tôn xưng là Hoàng Hậu, nhưng Tây cung nơi nàng sống đều là những phi tần tuổi già sắc tàn của tiên hoàng. Cung điện rộng lớn như vậy chỉ có mình nàng là nữ nhân trẻ tuổi, so với bị đày vào lãnh cung cũng chẳng khác gì mấy.
Tính cách Chu Kim Thịnh đã đắc tội không ít người, đặc biệt là đám con cháu thế gia thường xuyên ở Lê Đường Uyển xem hát đã sớm không vừa mắt hắn, khoảng thời gian trước Chu gia vẫn luôn không ngừng bị gièm pha, vốn đã trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của mọi người, hiện giờ đoàn người tận mắt chứng kiến trò hay này, sao có thể không vui khi người gặp họa cơ chứ?
Thẩm Ngọc chưa từng chịu sỉ nhục lớn đến vậy, nước mắt không ngừng tuôn ra, đều bị bức ra tới, nhưng mà cơ thể hắn hiện tại vẫn còn hứng tình, hơn nữa Chu Kim Thịnh còn không ngừng giằng co, qua một lúc đã không thể chịu nổi nữa.
"Chu thiếu gia ngài bình tĩnh một chút! Đánh nữa sẽ có án mạng đó!"
Chu Kim Thịnh nào còn để ý tới khuyên can của người khác, hắn giờ khắc này đã giận tới cực điểm rồi, cả người đều đằng đằng sát khí, một bên đánh Thẩm Ngọc và hai người kia, một bên đỏ mắt gào rống: "Cút! Ta muốn giết thằng tiện nhân này!"
"Chu Kim Thịnh ngươi thật to gan, ngươi có biết ta là ai không?!"
Chu Kim Thịnh cả giận nói: "Ta thèm quan tâm ngươi là ai! Lão tử hôm nay phải làm thịt ngươi cùng tiện nhân này!"
Khi Chu Kim Thịnh nhìn thấy một màn kia đã hoàn toàn điên rồi, địa vị Thẩm Ngọc trong lòng hắn, lớn hơn nhiều cả Diệp Vân Cẩm và Diệp Vân Thư cộng lại, tất cả sự kiên nhẫn của hắn đều là để lấy lòng Thẩm Ngọc, ngay cả khi tình yêu hắn bị từ chối hắn cũng chưa từng tức giận ra mặt.
Chu Kim Thịnh không phải không có chân tình với Thẩm Ngọc, mà trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc cùng hai nam nhân khác dâm loạn trên giường, hắn làm sao có thể chấp nhận được?
Chu Kim Thịnh cáu tiết mất hết lý trí, Thẩm Ngọc bị đánh đến không còn chút sức lực chống cự, che đầu không ngừng xin tha, trên mặt nước mắt nước mũi và máu tươi giàn giụa, nào còn dáng vẻ của người đầu bảng Lê Đường Uyển.
Hai quan viên thấy tình hình không ổn, nhiều người vây xem như vậy, sắc mặt cũng thay đổi.
Bọn họ tới Lê Đường Uyển là chuyện nhỏ, nhưng là hai mệnh quan triều đình cùng nhau đến kỹ viện tìm hoan mua vui, còn đánh nhau với quốc cữu gia, nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, bị bãi quan miễn chức là việc nhỏ, e rằng cái đầu cũng không yên trên cổ!
Hai người nhìn nhau một cái, cùng lúc cầm quần áo chạy trốn, nhưng Chu Kim Thịnh đang tức giận như vậy sao có thể buông tha bọn họ.
"Người đâu!! Mau tới đây, kéo kẻ điên này xuống!!!"
"Ta xem hôm nay ai dám đụng đến ta, lão tử sẽ giết hắn!"
Một Ca nhi cả người tr*n tr** còn đang hứng tình, hai vị mệnh quan triều đình, một quốc cữu gia, mấy người làm ầm ĩ như vậy, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy ồn ào bên ngoài Lê Đường Uyển, hơn nữa còn nhanh chóng truyền khắp con phố.
Cố Thanh Yến sau khi biết được còn cố ý lại xem náo nhiệt, toàn bộ người trong Lê Đường Uyển đều tụ tập trước cửa phòng Thẩm Ngọc xem kịch, động tĩnh bên trong rất lớn, Chu Kim Thịnh phải chịu nhục nhã như vậy, lửa giận không cách nào dịu xuống.
Thậm chí có Ca nhi cầm hạt dưa đứng một bên xem náo nhiệt, thấy chỗ nào hay liền vỗ tay cười to, còn trực tiếp bình phẩm cơ thể tr*n tr** của Thẩm Ngọc, lời lẽ tục tĩu khó nghe.
Trước tiên không nói Thẩm Ngọc và Chu Kim Thịnh, thanh danh của hai đại nhân kia cũng đã hoàn toàn bị huỷ hoại trong hôm nay, Thẩm Ngọc cũng trở thành tiện nhân đệ nhất d*m đ*ng và giả tạo trong miệng mọi người.
Chu Kim Thịnh lần này thật sự điên rồi, không đem người đánh chết quyết không bỏ qua, vài người hô to ngăn cản những cũng không ngăn được hắn, ước chừng phải hơn nửa canh giờ tiếng chửi bậy cùng tiếng k** r*n mới dần dần yếu đi.
Thẩm Ngọc bởi vì bị thương quá nặng, được người nâng ra ngoài, quan binh cũng nghe tin chạy đến.
Có người nhanh chân bay đến Chu gia truyền tin, đám người đều đoán Chu lão phu nhân và Chu lão gia biết Chu Kim Thịnh ở Lê Đường Uyển làm loạn đại náo, sau đó còn đánh hai vị đại nhân, chắc chắn sẽ đang sống sờ sờ mà tức chết.
Cố Thanh Yến xem náo nhiệt đủ rồi, xoay người rời đi phát hiện có người đang nhìn về phía mình.
Vẻ ngoài và khí chất của Diệp Vân Cẩm, toàn bộ Ca nhi của Lê Đường Uyển đều không thể so, cậu đến nơi thế này, không thể không thu hút sự chú ý.
Mắt thấy có người đi về hướng mình, Cố Thanh Yến khẽ cau mày, không muốn ở đây tìm phiền phức, vừa xoay người muốn tránh đi, bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một cánh tay cường tráng rắn chắc, ôm lấy eo cậu.
Cố Thanh Yến phản ứng nhanh nhẹn né tránh, khi quay đầu đối diện với con ngươi đen nhánh của nam nhân, sát ý trong mắt biến mất, thân thể căng chặt cũng thả lỏng ngoan ngoãn để nam nhân ôm vào trong lòng ngực.
Trên người nam nhân tỏa ra một cổ lạnh lẽo cường đại khiến người khiếp vía, cùng hành động tuyên bố chủ quyền này nhanh chóng đẩy lui người cố ý tiếp cận Cố Thanh Yến.
Khách nhân đến Lê Đường Uyển không thiếu quyền quý thế gia, người có thể lên giường với Thẩm Ngọc, ngoại trừ quan lớn có địa vị, chính là người có tiếng trong chốn giang hồ, người thường Thẩm Ngọc không thèm đếm xỉa đến.
Người nam nhân này vừa nhìn liền biết không thể trêu vào, chỉ cần nhìn vào gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không giận mà uy kia là có thể biết y là một người có địa vị rất cao.
"Một khắc không để ý đến ngươi, ngươi liền chạy đến nơi thế này."
Giọng nói trầm thấp của Lãnh Diệc Hàn ẩn chứa một tia cảnh cáo, Cố Thanh Yến cười khẽ, "Nơi này náo nhiệt, sao ta không thể tới?"
Lãnh Diệc Hàn hờ hững nói: "Xem đủ náo nhiệt chưa?"
"Cũng được, rất xuất sắc."
"Vậy thì đi?"
Cố Thanh Yến câu môi: "Đi đâu?"
"Đi nơi ngươi nên đi."
Sau đó Cố Thanh Yến bị Lãnh Diệc Hàn mang về hoàng cung.
"Không được nhìn nam nhân khác." Lãnh Diệc Hàn cúi người vùi mặt vào cổ thiếu niên hít một hơi thật sâu, động tác nhẹ nhàng mà thuần thục gỡ tóc cậu ra, làm mái tóc dài đen nhánh của cậu bung xõa.
Gương mặt phiếm hồng, da thịt tinh tế trắng nõn, đối lập với mái tóc đen dài phủ kín nửa chiếc giường, càng hoàn mỹ đến kinh tâm động phách.
Lãnh Diệc Hàn hôn lần lượt lên trán, mũi, môi, theo đường xương quai xanh xinh đẹp của cậu đi xuống, lưu lại dấu vết loang lỗ.
"Lãnh Diệc Hàn......"
Hai cơ thể dán sát vào nhau, một sự ăn ý ngầm khó diễn tả, mỗi một sợi dây thần kinh đều khoan khoái dễ chịu.
Sau khi mọi thứ kết thúc Cố Thanh Yến cả người nhũn thành một bãi nước, bị Lãnh Diệc Hàn dịu dàng ôm vào ngực.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi sự dịu dàng ở lại là điều khiến người thích nhất.
Cố Thanh Yến lười biếng ghé trên người nam nhân, một lát sau ngáp một cái.
"Hoàng Thượng cứ như vậy mà mang ta về không sợ bị người khác chỉ trích sao?"
Lãnh Diệc Hàn khẽ hôn lên gò má cậu: "Sợ, sợ bọn họ cầu xin ta nhanh cưới ngươi đi, nhưng ta còn chưa chuẩn bị xong nghi thức long trọng nhất cho ngươi."