Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 142

Chương 142: Đoạn tuyệt quan hệ

 

Thân là Hoàng Đế Nam Dương quốc, còn là người cuồng sự nghiệp, Lãnh Diệc Hàn tất nhiên sẽ không ở bên ngoài thời gian quá dài, y đương nhiên có thể vì thiếu niên yêu dấu mà từ bỏ toàn bộ giang sơn, bồi cậu đi du sơn ngoạn thủy, nhưng hiện tại không phải lúc tùy hứng làm bậy.

 

Y phải cho thiếu niên một tương lai rộng mở, nhất định phải an bài thật tốt mọi thứ, để tương lai không có bất cứ thứ gì có thể uy h**p đến hai người bọn họ.

 

Cho nên sau khi đưa Cố Thanh Yến bình an trở về Diệp gia, Lãnh Diệc Hàn dặn dò Cố Thanh Yến xong liền hồi kinh.

 

Mộ Giang thành là quê nhà Diệp Vân Cẩm, Diệp gia đang ở đây, Diệp Vân Cẩm trở lại Mộ Giang thành, vốn dĩ phải quay về Lạc gia.

 

Nhưng sau khi Diệp Vân Cẩm xảy ra chuyện ở Chu gia, lại thêm chuyện cùng Chu Kim Thịnh giải trừ hôn ước đã khiến người Diệp gia bất mãn, sau lại nghe nói vụ bê bối Diệp Vân Thư và Chu Kim Thịnh bị bắt gian tận giường, Diệp lão gia cùng các di nương liền nổi lên tâm tư, tuy rằng Diệp Vân Cẩm không làm được thiếu phu nhân Chu gia, nhưng Diệp Vân Thư có cơ hội, đây cũng là điều làm tâm tình bọn họ tốt lên.

 

Nhưng bọn họ lại không ngờ đến, Diệp Vân Thư bị Chu Kim Thịnh tra tấn đến người không ra người sau đó bị trả về Diệp gia.

 

Diệp Vân Thư tự thấy nhục nhã, thương lượng với Vương thị, đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Cố Thanh Yến.

 

Người Diệp gia càng thất vọng với Diệp Vân Cẩm, cho nên Cố Thanh Yến vào Mộ Giang thành, không những không được người Diệp gia nghênh đoán, mà cậu còn phải nghênh đón một trận giáo huấn lạnh nhạt từ bọn họ.

 

Biết được lần này Diệp Vân Cẩm trở về tham gia khoa cử, người Diệp gia đều cười nhạo không thôi.

 

Muốn làm quan phải đi khoa cử, tất nhiên phải thông qua thí huyện lấy được tư cách đồng sinh mới có cơ hội tham gia thí viện trở thành tú tài, Diệp Vân Cẩm mặc dù từ nhỏ đã thích đọc sách, nhưng cậu lại là một ca nhi, Diệp gia chưa bao giờ bồi dưỡng cậu ở phương diện này, chỉ bằng số sách cậu đọc trong hai năm, mà muốn trúng cử? Quả thực là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, khiến người cười đến rụng răng!

 

"Ngươi thật sự là định tham gia khoa cử?"

 

Bao nhiêu đồng sinh thi không đậu tú tài, mà tú tài trở thành cử nhân càng là ngàn dặm mới tìm được một, Diệp Vân Thư căn bản không tin Diệp Vân Cẩm có năng lực này!

 

"Đương nhiên, ta đã quyết định rồi."

 

Diệp Vân Thư âm dương quái khí nói: "Ta thật bội phục sự tự tin của ngươi, tuy rằng ngươi từ nhỏ đã thích đọc sách, nhưng khoa cử không đơn giản như ngươi nghĩ, đừng đến lúc đó đến đồng thí cũng không qua được, làm trò cười cho thiên hạ, mặt mũi Diệp gia chúng ta bị ngươi làm mất hết."

 

"Người làm mất mặt Diệp gia không phải là ngươi sao?" Cố Thanh Yến nghi hoặc hỏi, "Sao ta nghe bên ngoài truyền rằng đại công tử Diệp gia câu dẫn muội phu của mình, tự cho là có thể tận hưởng vinh hoa phú quý bất tận, không ngờ dụ dỗ phải một tên cặn bã! Si mê lưu luyến si một tên kỹ nam hạ tiện d*m đ*ng, vì yêu sinh hận ẩu đả với mệnh quan triều đình......"

 

"Ngươi câm miệng cho ta!" Diệp Vân Thư xấu hổ và giận dữ mặt đỏ lên, "Diệp Vân Cẩm ngươi có ý gì?"

 

Chuyện xấu của hắn và Chu Kim Thịnh đã truyền từ hoàng thành về đến Mộ Giang thành, hiện tại tất cả mọi người đều biết hắn bị Chu Kim Thịnh chơi sau đó bị đưa trở về, những người ban đầu muốn kết thân với Diệp gia, cũng không còn suy nghĩ đó nữa!

 

Diệp Vân Thư bị đả kích nghiêm trọng, hận Diệp Vân Cẩm thấu xương.

 

"Ta không có ý gì, ta chỉ là sửa đúng cách nói của ngươi mà thôi." Cố Thanh Yến ý vị sâu xa nhìn bụng, "Đồng thời cũng muốn nhắc nhở ngươi, mặt mũi Diệp gia bị ngươi làm mất hết, ngươi tự giải quyết cho tốt."

 

"Ngươi!" Diệp Vân Thư cắn răng, hung tợn trừng hắn.

 

Cố Thanh Yến cười khẽ: "À, quên nói với ngươi, Chu Kim Thịnh hiện tại còn đang trong ngục, ngươi có muốn đến nhà giam thăm hắn không?"

 

"Câm miệng!" Diệp Vân Thư hét lên, "Ngươi nhắc đến hắn một câu nữa, ta xé nát miệng ngươi!"

 

Cố Thanh Yến nhướng mày: "Xin lỗi, ta sai rồi, không nên tốn nước bọt với một con chó chắn đường."

 

"Ngươi nói ai là chó!" Diệp Vân Thư tức điên lên.

 

Cố Thanh Yến khinh thường liếc hắn một cái, thầm nói: Ai trả lời thì chính là chó.

 

Diệp Vân Thư tái mặt, tiến lên một bước giơ tay định tát, Cố Thanh Yến nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn, ném hắn sang một bên, cảnh cáo: "Chớ chọc ta, ta có thể sẽ động thủ đánh chó đó."

 

Đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không thắng, Diệp Vân Thư đành phải chạy về mách Diệp lão gia.

 

Diệp lão gia giận mắng: "Muốn thi cử làm quan? Nó cho rằng mình thật sự có thể để lại được tên tuổi trong kỳ thi sao? Bảo nó mơ mộng hão huyền đi!"

 

Diệp Vân Thư ủy khuất khóc lóc kể lể: "Nếu không phải tại hắn, con cũng sẽ không phải chịu sỉ nhục như vậy? Cha, cha nhất định phải giáo huấn hắn thật nghiêm!"

 

"Đồ hỗn trướng!"

 

Diệp lão gia tức rung râu, định chờ Cố Thanh Yến trở về sẽ cho cậu đẹp mặt, nhưng Cố Thanh Yến đã sớm dự đoán được điểm này, vừa đến Mộ Giang liền vào ở tại một căn nhà hai tầng, cách Diệp gia rất xa, căn bản không có ý định trở về.

 

Người Diệp gia chờ mãi chờ mãi, chờ cậu trở về để cười nhạo và giáo huấn cậu một phen, lại không ngờ rằng Cố Thanh Yến đã chuyển vào ở trong một tòa nhà hoa lệ rồi!

 

"Sao hắn có nhiều bạc để mua tòa nhà hoành tráng lệ như vậy?"

 

"Còn không phải bởi vì Hoàng Thượng thưởng cho hắn một vạn lượng......"

 

"Cái gì? Ngươi nói Hoàng Thượng thưởng cho hắn một vạn lượng?!"

 

Vương thị lỡ miệng, người Diệp gia phải tra hỏi mãi thị mới đem chuyện Cố Thanh Yến được Hoàng Thượng ban thưởng nói ra, Diệp lão gia lúc này mới biết đứa con trai này của mình quanh co lận đận, không ngờ gặp may mắn!

 

Ông đã nghe nói ít nhiều về tính tình của đương kim Hoàng Thượng, cũng không biết Diệp Vân Cẩm rốt cuộc vì sao lại lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, nhưng chuyện này không thể nghi ngờ là một chuyện tốt đối với Diệp gia!

 

Nếu Diệp Vân Cẩm thật sự có quan hệ với Hoàng Thượng, vậy gia tộc bọn họ cũng có thể ăn theo!

 

Hơn nữa số lượng hoàng kim cùng kỳ trân dị bảo đó, một đứa Ca nhi như cậu sao có thể một mình hưởng hết?

 

Thời trẻ Diệp lão gia phong lưu thành thói, mẹ ruột Diệp Vân Cẩm không chịu được mới u uất không vui mà chết. Mấy năm nay chuyện làm ăn của Diệp gia xuống dốc không phanh, gia nghiệp tàn lụi hết, đặc biệt bởi sự liên lụy của trưởng bối trong tộc, Diệp gia càng nhanh chóng suy bại. Diệp lão gia đành trông chờ vào hai Ca nhi trong nhà có thể gả cho một gia đình tốt, nâng đỡ trong nhà một chút, còn về phần đọc sách thi tuyển gì đó, căn bản đừng nghĩ tới.

 

Diệp lão gia cân nhắc, mang theo quản gia cùng Vương thị tới tòa nhà Cố Thanh Yến ở, định tự mình hỏi chuyện Hoàng Thượng ban thưởng.

 

Cửa lớn bên ngoài tòa nhà đóng chặt, hạ nhân Diệp gia gõ cửa, nói Diệp lão gia tới, kêu Cố Thanh Yến mau ra nghênh đón.

 

Hai hạ nhân ra mở cửa, lúc ấy còn khá khách khí, đi vào thông báo một tiếng liền thay đổi thái độ.

 

"Công tử nhà chúng ta nói, bắt đầu từ ngày công tử bước ra khỏi cửa lớn Diệp gia, đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì với Diệp gia, chẳng lẽ Vương thị không chuyển lại lời công tử nói hay sao?"

 

Sắc mặt Diệp lão gia lập tức thay đổi, Vương thị bên cạnh ông giọng căm hận nói: "Ta sớm đã nói hắn là con sói mắt trắng mà!"

 

Diệp lão gia mặt trầm xuống: "Cho dù nó là một con sói mắt trắng,  cũng là con sói mắt trắng của Diệp gia ta!"

 

"Xin các vị về cho, công tử nhà ta không gặp khách!"

 

"Nó thật sự không ra?"

 

Diệp lão gia nào có ngờ đến, Diệp Vân Cẩm trong nhà vốn nhẫn nhục chịu đựng lại dám từ chối mở cửa cho phụ thân là ông, lập tức tức giận đến thổi râu trừng mắt, muốn dẫn người xông vào giáo huấn con trai, trong cửa đã ào ra mười mấy người hộ vệ, bất đắc dĩ đành phải rời đi, sau đó lại đến thêm vài lần, cũng đều là như thế.

 

Dưới cơn tức giận Diệp lão gia buông lời mắng: "Đồ con bất hiếu! Từ hôm nay trở đi ta không có đứa con trai này! Nó và Diệp gia ta cũng không còn chút quan hệ nào!"

Bình Luận (0)
Comment