Chương 144: Luyến ái não thức tỉnh
"Hậu cung đã dọn sạch, khi nào thì ngươi nguyện ý vào cung?" Chờ đợi mấy tháng, Lãnh Diệc Hàn nhịn không được kéo người trong lòng mình vào vòng xoáy d*c v*ng hết lần này đến lần khác, cho đến khi giọng Cố Thanh Yến khàn đi vì khóc, đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, toàn thân không ngừng run rẩy, dùng đôi mắt ướt dầm dề cầu xin y.
Vừa rồi kêu quá tàn nhẫn, lúc này Cố Thanh Yến còn lười biếng không muốn nói chuyện.
Lãnh Diệc Hàn cũng không một hai bắt cậu trả lời, chỉ nói tiếp: "Cho dù ta mở thêm ân khoa*, thi hương cũng phải chờ đến sang năm, ngươi không phải muốn lấy được đại Tam Nguyên sao, chờ đến ngày thi đình đứng trên Kim Loan Điện, để văn võ bá quan đều công nhận sau đó được ta kéo lên long ỷ phải không?"
*Ân khoa: kỳ thi - khóa thi đặc biệt
Cố Thanh Yến rũ mắt, sợ là Lãnh Diệc Hàn không đợi được ngày đó.
Hệ thống đang thúc giục.
Nhẹ nhàng v**t v* sườn mặt cậu, âm thanh Lãnh Diệc Hàn trầm thấp vang lên bên tai cậu: "Ta muốn người đứng bên cạnh ta là ngươi, cùng ta chia sẻ thiên hạ này."
Lời này nghe rất động lòng người, nhưng mà......
Cố Thanh Yến ôm lấy cổ y, sưởi ấm đôi môi mỏng của y, nói với giọng khàn khàn: "Một ngày nào đó ta sẽ đứng bên cạnh ngươi, cho nên trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi......"
Vất vả ngươi một mình ở đây trước chờ đợi.
Đôi mắt thanh triệt của thiếu niên tình ý miên man, chứa đầy trong đôi mắt đều là mình, nhưng Lãnh Diệc Hàn ôm thân thể ấm áp của thiếu niên, trong lòng không hiểu sao lại hốt hoảng.
"Ngươi yêu ta không? Lãnh Diệc Hàn?"
Thiếu niên ngẩng khuôn mặt nhỏ, khóe mắt đuôi mày đều là phong tình động lòng người.
"Yêu." Lãnh Diệc Hàn nhìn sâu vào mắt cậu, tuy rằng chỉ một chữ, nhưng ngữ khí trịnh trọng chân thành.
Y không phải người sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, ở cùng Cố Thanh Yến y dùng hành động thể hiện sự quan tâm Cố Thanh Yến hơn là lời nói.
Y là Hoàng Đế nắm giữ quyền sinh sát trăm triệu người, y sát phạt quyết đoán, lạnh nhạt vô tình, lại đem ôn nhu duy nhất đặt tất cả trên người Cố Thanh Yến.
"Ngươi thật sự yêu ta? Vậy ngươi biết ta là ai không?" Cố Thanh Yến nhìn vào mắt y hỏi.
Đây là một câu hỏi kỳ lạ, Lãnh Diệc Hàn theo bản năng trả lời: "Ngươi là Diệp Vân......"
Nhưng lời vừa nói ra Lãnh Diệc Hàn liền dừng lại.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của y rực sáng chăm chú nhìn Cố Thanh Yến, "Ngươi là......"
"Ngươi là Cố......"
Câu nói kế tiếp Lãnh Diệc Hàn không thể nói ra, y nhìn thật sâu vào Cố Thanh Yến, trong mắt hiện lên sự lo lắng, nhưng cổ họng lại không thể phát âm thanh nào, Cố Thanh Yến khẽ cười, hôn y một cái, "Đúng vậy, ta là Cố Thanh Yến."
"...... Cố Thanh Yến."
Lãnh Diệc Hàn thấp giọng lặp lại ba chữ này, trong phút chốc cảm giác được một cảm giác rung động khó có thể miêu tả từ tận đáy lòng lan đến toàn bộ thân thể thậm chí đến cả linh hồn.
Phảng phất như trong linh hồn có một khoảng trống mà y vẫn luôn không để ý đến, khi y gọi cái tên này ra trong nháy mắt nó đã được lắp đầy, loại cảm xúc thỏa mãn cực hạn này làm con ngươi y run lên nhè nhẹ.
Mà Cố Thanh Yến nghe được tên mình từ trong miệng y, trong lòng cũng dâng trào sung sướng vì trò đùa dai của mình đã thành công.
"Nhớ kỹ, ta là Cố Thanh Yến, về sau đừng gọi sai."
Nói xong chữ cuối cùng, Cố Thanh Yến nhắm mắt lại, ngã vào lòng nam nhân, thành công thoát ly khỏi thế giới này.
Một khắc khi sinh mệnh cậu biến mất, Lãnh Diệc Hàn nắm chặt cánh tay cậu, một tia máu đỏ tươi trào ra từ mắt y.
"Cố Thanh Yến!"
Giận dữ lẫn thất vọng đan xen, Lãnh Diệc Hàn ôm chặt thân thể dần lạnh đi trong lòng ngực, siết chặt nắm tay nổi đầy gân xanh.
Trêu xong liền chạy Cố Thanh Yến bình tĩnh nói: "Mở ra thế giới tiếp theo."
Sau một lúc bị lóa mắt và mất trọng lực, hiện ra trước mắt Cố Thanh Yến chính là một cảnh sắc cực kỳ chấn động như tranh họa.
Tiên khí lượn lờ quanh một chiếc thang chạm khắc bằng ngọc nối thẳng tận trời, trong mây mù ngọn núi lớn Tiên Môn như ẩn như hiện, có tiên thú giương cánh kêu vang vọng trong ráng màu chiếu rọi ...... Hết thảy cảnh vật này cho thấy Cố Thanh Yến đã đến một thế giới xưa nay chưa từng đến, so với thế giới ABO có cơ giáp vũ trụ nơi này càng thu hút mê hoặc, một thế giới huyền huyễn tràn ngập duy mĩ xán lạn đồng thời cũng làm con người sinh ra sợ hãi!
Nơi này là Tu chân giới! Một thế giới con người theo đuổi nhằm phi thăng thành tiên!
Trên đại lục Đông Diệu này có cả người thường và người tu chân sinh sống, con cháu thế gia 6 tuổi sẽ trải qua một kỳ kiểm tra linh căn, có được linh căn mới có thể tu chân.
Người tu chân bắt đầu từ cấp luyện khí thấp nhất, thành công đạt Trúc Cơ mới tính là được nhập môn, mới có tư cách theo đuổi Đại Đạo.
Tu chân có tất cả chín đại cảnh giới, từ cấp thấp nhất là Luyện Khí, Trúc Cơ, đến trung kỳ Kim Đan, Nguyên Anh, rồi sau đó là Hóa Thần, Luyện Hư, cho đến Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp. Chỉ khi thành công vượt qua Độ Kiếp cuối cùng, mới có thể phi thăng thượng giới, trở thành tiên nhân!
Phàm nhân tu hành dựa theo tư chất và sở thích, mà lựa chọn Kiếm Tu, Phù Tu, Phật Tu, Đan Tu v.v.., ngoại trừ Nhân Tu, còn có Ma Tu, Yêu Tu, Quỷ Tu v.v...
Thiết lập làm lòng người nhiệt huyết sôi trào này ngay lập tức dấy lên sự mong đợi của Cố Thanh Yến, cậu lần đầu tiên nhìn thẳng vào sơn môn khí khái phi thường giống như những gì tiểu thuyết huyền huyễn miêu tả, nhưng trong lòng còn chưa hết sốc và cẩn thận thưởng thức đã bị hiện thực tàn khốc vả cho một cái tát.
Mưa lạnh buốt thấu xương nhỏ giọt theo đuôi tóc của cậu, thanh kiếm cậu nắm lung lay sắp đổ, gian nan chống đỡ cơ thể, không để mình chật vật quỳ gối xuống chiếc thang trời bạch ngọc này.
"Hệ thống, mày cố ý?" Tình trạng xuyên qua lần này càng tệ hơn lần trước!
Nguyên chủ nhân của cơ thể này tên Văn Đường, là chi tử tông chủ Văn gia ở Thịnh Kinh, thiên chất thông minh, vừa sinh ra đã là song linh căn cực thuần khiết, hơn nữa còn có dung mạo tuyệt mỹ, một thân linh khí, tuổi nhỏ nhưng danh tiếng đã lan xa.
Một nhân vật cực kỳ lóa mắt trong đám hậu bối của tiên môn thế gia vốn sẽ có một tiền đồ rộng mở, nhưng gã lại là một người luyến ái não!
Gã thích vị hôn thê của Văn Vũ một con cháu trong gia tộc!
Văn Vũ là dòng bên Văn gia, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, bởi vì Văn gia ở Thịnh Kinh một trong tám đại thế gia của đại lục Đông Diệu, lưng dựa đại thụ hưởng bóng mát, cho nên mặc dù Văn Vũ không có linh căn không thể tu luyện, còn thích nam tử, trong nhà cũng có thể nương theo hào quan Văn gia ở Thịnh Kinh tìm cho hắn một vị hôn phu vẻ ngoài tuấn tú, tính tình trầm ổn đáng tin cậy.
Vị hôn phu này gọi là Tạ Triều Sinh, vốn là người đọc sách, không ngờ một ngày nọ được phát hiện có được đơn linh căn hiếm thấy, được Tạ gia đứng đầu Huyền Thiên Tông của một trong tám đại thế gia nhận về.
Thiên phú dị bẩm, sư phụ nghiêm khắc dạy đạo, tốc độ tu luyện của Tạ Triều Sinh tăng nhanh hơn gió, ít ngày nữa sẽ hoàn thành Trúc Cơ nhanh chóng ngưng kết Kim Đan, có thể nói là thiên tài trăm năm có một của Tu chân giới!
Văn Vũ gia vô cùng mừng rỡ, con rể lợi hại như thế, bọn họ cũng nở mày nở mặt.
Nhưng nay đã khác xưa, Tạ Triều Sinh tuổi trẻ tài cao, là Kim Đan chân nhân tiền đồ vô hạn, Tạ gia sao có thể để hắn cưới một đứa con nhà nông vô dụng?
Vì thế Tạ gia hướng mắt về phía Văn Đường chi tử tông chủ Văn gia Thịnh Kinh, Văn gia sau khi hiểu rõ tình huống liền đồng ý tác hợp!
Văn Đường so với Văn Vũ chính là một trên trời, một dưới đất, khác nhau một trời một vực, với tư chất của Tạ Triều Sinh, kết hợp cùng dòng chính Văn gia, cả hai chính là nhân trung long phụng, sau này khi song tu nhất định có thể tiến triển cực nhanh, đây chắc chắn là duyên trời tác hợp!
Mà Văn Đường sau khi gặp Tạ Triều Sinh, liền một lòng với Tạ Triều Sinh, có thể nói nhất kiến chung tình.
Văn gia vì đền bù cho Văn Vũ, ban cho Văn Vũ rất nhiều phúc lợi, Văn Vũ không đồng ý thì bị trưởng lão Văn gia chê cười, nói hắn cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không biết xấu hổ thì đừng trách bọn họ vô tình.
Văn Vũ bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, hơi thở thoi thóp hắn không cam lòng vị hôn phu của mình bị cướp đi, vậy là hắn đã trọng sinh!
Cố Thanh Yến lúc tiếp nhận tin tức đã sửng sốt hồi lâu, sau khi liên hệ xác nhận nhiều lần với hệ thống mới cười lạnh mắng hệ thống rác rưởi.
Sau khi Văn Vũ trọng sinh chuyện đầu tiên làm nhất định là thay đổi vận mệnh không thể tu hành của mình, cho nên hắn tìm được hư linh căn trong truyền thuyết, cái gọi là hư linh căn chính là linh căn cấp cao hơn cả đơn linh căn thiên phú trời sinh, người có được hư linh căn đều là tuyệt thế thiên tài, nghe nói Trường Dương chân nhân vạn năm trước phi thăng chính là hư linh căn.
Từ đấy về sau, Văn Vũ tựa như hacker của trò chơi, tốc độ tu luyện còn kh*ng b* hơn cả Tạ Triều Sinh, hơn nữa không ngừng nhận được đủ các loại cơ duyên, điều này làm cho Cố Thanh Yến hoài nghi Văn Vũ có phải cũng là người xuyên qua hay không, hoặc là hắn cũng giống như mình là một người làm nhiệm vụ gắn liền với hệ thống.
Nhưng không cách nào xác minh, trước mắt Văn Vũ đã là cao thủ đỉnh kỳ Nguyên Anh, đã là một nhân vật lợi hại được người tôn xưng một tiếng Nguyên Anh lão tổ.
Một Văn Vũ trâu bò như vậy đương nhiên là muốn báo thù! Hắn cố ý dẫn kẻ thù tới khu phụ cận Văn gia Thịnh Kinh Văn, sau đó trong lúc đánh nhau không cẩn thận đột nhập vào Văn gia, mượn tay kẻ thù đem chủ trạch Văn gia san thành bình địa, lại không cẩn thận kéo dòng chính Văn gia xuống nước, dẫn tới trên dưới một trăm người Văn gia đều bị ngộ sát.
Hắn chơi chiêu mượn đao giết người thật sự lưu loát, bởi vì hận Văn Đường thấu xương, hắn cố ý để lại Văn Đường, ý định từ từ tra tấn.
Hắn bóp nát Nguyên Anh của Văn Đường, còn dùng xích trói linh khóa linh căn trong cơ thể Văn Đường, biến Văn Đường trở thành phế nhân.
Nhưng mà hắn vẫn chưa hả giận, hắn cố ý chọn một tên mãng phu quê mùa, ép Văn Đường lập khế ước với đối phương.
Hắn căm hận Văn gia xem thường hắn là một đứa con nhà nông, cướp hôn phu của vậy, vậy hắn sẽ khiến cho Văn Đường bảo bối con chính thất của Văn gia nếm thử mùi vị bị một tên thô lỗ quê mùa ngược đãi!
Văn Đường một lòng với Tạ Triều Sinh, không muốn lập khế ước với thôn phu, đang trọng thương vẫn liều mạng chạy.
Người bình thường đều trốn đi dưỡng thương chờ thời cơ báo thù hoặc là Đông Sơn tái khởi, nhưng Văn Đường lại là một tên luyến ái não, gã lựa chọn đi tìm Tạ Triều Sinh!
Đúng vậy, gã chạy tới Huyền Thiên Tông!
Gã ngây thơ cho rằng, hôn ước của Văn Vũ và Tạ Triều Sinh đã hủy bỏ, mà Tạ gia cũng đã lập khế ước cho gã và Tạ Triều Sinh, còn đưa cho gã khế ước thư, vậy gã chính là đạo lữ của Tạ Triều Sinh, Tạ Triều Sinh sẽ không mặc kệ chết sống của gã.
Không ngờ Huyền Thiên Tông căn bản không quan tâm gã, mặc hắn ở thang bạch ngọc bên ngoài cửa tông môn nháo loạn ba ngày ba đêm, sau đó bị Văn Vũ gấp rút trở về không chút khách khí mà sỉ nhục, thì ra Văn Vũ đã cùng Tạ Triều Sinh kết làm đạo lữ họ còn song tu!
Nghe được tin các môn phái khác sôi nổi tới xem kịch. Tường đổ mọi người cùng đẩy, Văn gia vốn có không ít kẻ thù, những người này vui mừng nhìn Văn Đường bị chê cười. Tạ Triều Sinh trước mặt mọi người nói rõ cuộc đời này của hắn chỉ có duy nhất Văn Vũ là đạo lữ, trách Văn Đường tự làm mình quá hạ tiện.
Sự tình phát triển đến đây, nếu vẫn còn liêm sỉ thì đã tìm cách trốn chạy, có thể mạch não của Văn Đường rõ ràng khác hẳn với người bình thường, gã vậy mà trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu!
Gã nói từ ánh nhìn đầu tiên nhìn thấy Tạ Triều Sinh đã yêu Tạ Triều Sinh sâu đậm, gã tin rằng Tạ Triều Sinh cũng đối với gã như vậy, nếu không sẽ không đưa khế ước thư cho gã!
Gã biết Tạ Triều Sinh có nỗi niềm khó nói, gã nguyện ý chờ hắn!
Lời này chọc giận Văn Vũ, hắn vốn định để Văn Đường nếm thử mùi vị từ trên mây ngã xuống bùn đất, điều này càng tạo cơ hội cho hắn tận dụng.
Hắn mắng Văn Đường không biết xấu hổ, nói Văn Đường vì muốn cướp đi hôn phu của mình mà yêu cầu gia chủ phái các trưởng lão tới giết hại cả nhà mình, tuy rằng Văn Đường tàn nhẫn độc ác, gia chủ dung túng phạm tội, nhưng hắn cảm ơn dòng chính Văn gia đã từng giúp đỡ mình, bằng lòng tha thứ, để lại một hậu duệ thuộc dòng chính Văn gia . Chỉ cần Văn Đường quỳ trên mặt đất dập đầu thành tâm nhận sai, hắn sẽ lập tức thả gã đi!
Hành động này của Văn Vũ được những người có mặt hết lời khen ngợi, những kẻ đó lòng mang ý xấu muốn bỏ đá xuống giếng, lập tức xông lên đè đầu Văn Đường dập đầu gã xuống đất!
Văn Vũ giả mù sa mưa nói ân oán đôi ta đến đây đã thanh toán xong, mong rằng ngày sau gã chớ đi lên con đường tà đạo, làm người thật tốt, rồi bảo đệ tử đưa Văn Đường rời đi.
Nhưng đệ tử đã được Văn Vũ bày mưu đặt kế cào nát gương mặt đáng ghen tị của Văn Đường, còn cắt đứt lưỡi Văn Đường, đẩy gã xuống vách núi!
Văn Đường đang sống sờ sờ bị tra tấn đến chết, trước khi chết rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, nghe thấy hậu duệ dòng chính đã bị Văn Vũ diệt trừ tất cả, sau này Văn Vũ chắc chắn sẽ lấy chi của hắn trở thành tân gia chủ Văn gia!
Gã không cam lòng, gã chỉ là quá yêu một người, vì sao phải bị đối xử như thế?
Khế ước thư là Tạ gia giao cho gã, trên mặt còn lưu khí tức của Tạ Triều Sinh, nếu Tạ Triều Sinh đã song tu cùng Văn Vũ, vì sao còn đồng ý lập khế ước với gã? Tạ gia vì sao lại lừa gạt gã?
Gã hận! Hận chính mình! Hận Tạ Triều Sinh, nhưng hận nhất chính là Văn Vũ!
Cố Thanh Yến tiếp nhận đến đây đã không nói nên lời, đối với hoàn cảnh của Văn Đường có hơi khó đánh giá.
Cậu không đánh giá, nhưng lại rất muốn đập chết cái hệ thống rác rưởi này.
Hệ thống chắc chắn là cố ý! Thời điểm cậu xuyên tới không biết xui xẻo thế nào mà chính là lúc Văn Đường đại náo Huyền Thiên Tông ngày thứ ba! Rất nhanh Văn Vũ đã quay trở lại!
Nghĩ đến bị người chỉ vào mặt mắng tiện nhân tới câu dẫn chống người ta, Cố Thanh Yến đau hết não.
Đôi mắt bị nước mưa lạnh thấu xương trút xuống không mở ra được, Cố Thanh Yến lảo đảo thân mình đột nhiên ngã về phía trước!
Một khắc ngay lúc cậu sắp ngã xuống đất, một đôi tay thô ráp to rộng duỗi ra, đỡ lấy cậu!