Thanh niên thong thả ung dung chậm rãi tiến lên, một thân áo choàng Tuyết Hồ trắng tinh càng làm da thịt cậu trông mỏng manh như đồ sứ, khí sắc hồng nhuận như áng mây chiều, mái tóc đen dài được buộc cao bằng ngọc quan, mặt mày diễm lệ, giữa trán điểm hoa văn kim nguyệt, khiến đôi mắt phượng hẹp dài càng đặc biệt cao quý mà xa cách. Đôi môi cậu đầy đặn đỏ thắm, khóe môi hơi cong lên một độ cong mê người, mi mắt vừa nhấc, chúng đệ tử trẻ tuổi bên dưới giống như bị hàng lông mi dài cong vút nhẹ nhàng đảo qua, đầu quả tim run lên, toàn bộ ngừng thở.
Cố Thanh Yến ngước mắt nhìn thẳng vào Văn Vũ chân nhân, nghi hoặc hỏi: "Văn Vũ chân nhân sao không nói tiếp?"
Bàn tay của Văn Vũ chân nhân dưới ống tay áo to rộng đột nhiên siết chặt thành quyền, trên mặt lại là vẻ bối rối: "Văn Lâu chủ nói đùa rồi."
Cố Thanh Yến kéo áo choàng Tuyết Hồ lại, lạnh lùng nói: "Bổn tọa không nói đùa, Văn Vũ chân nhân đây là không muốn thừa nhận sao? Chẳng lẽ là sợ bổn tọa muốn đòi lại những bảo vật mà ngươi đã mang tặng sao?"
Lời cậu vừa dứt, những người có mặt biết chuyện này đều không nhịn được lộ ra ánh mắt khinh thường. Đệ tử đứng phía sau Tạ Triều Sinh mặt đỏ bừng bừng, hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.
Văn Vũ siết nắm tay, gân xanh nổi rõ, sắc mặt hết xanh lại trắng, hắn cắn răng nói: "Văn Lâu chủ ngươi đừng nói hươu nói vượn!"
"Bổn tọa nói hươu nói vượn? Ngươi dám nói Tàng Bảo Các Văn gia ta không phải ở trong tay ngươi không?" Cố Thanh Yến cười khinh, "Đương nhiên, có tên cướp nào sẽ thừa nhận mình trộm đồ của người?"
"Ngươi không thừa nhận cũng không sao, đạo lữ tốt của người Tạ thiếu tông chủ đích thân mang chìa khóa bí cảnh được đặt trong Tàng Bảo Các đến cho ta!" Cố Thanh Yến chuyển ánh mắt sang Tạ Triều Sinh, "Tạ thiếu tông chủ giúp lý không giúp thân thật là làm người cảm động!"
Văn Vũ mặt mày tái mét, không biết là vì bị người lên án không mai mối mà tằng tịu với nhau, chưa có đại điển hợp tịch đã tự cho là đạo lữ của Tạ Triều Sinh mà bị người người cười nhạo chật vật, hay là vì Tạ Triều Sinh cõng rắn cắn gà nhà đem chìa khóa bí cảnh trả về cho Cố Thanh Yến, đã vậy còn để Cố Thanh Yến bắt được nhược điểm ở trước mặt mọi người ném mặt mũi hắn xuống đất hung hăng dẫm đạp.
Tạ Triều Sinh mặt không đổi sắc, cẩn thận quan sát Cố Thanh Yến, Văn Vũ phát hiện đôi mắt hắn chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Yến thì càng buồn bực.
"Văn Đường ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người! Đây đều là tin đồn vô căn cứ, chìa khóa bí cảnh là Triều Sinh tình cờ có được nên có lòng tốt đem trả ngươi, lại bị ngươi coi như bằng chứng đem ra bôi nhọ! Ngươi luôn miệng nói ta cầm đồ của Văn gia tặng người khác, có bản lĩnh ngươi lấy chứng cứ ra cùng ta đối chất!"
"Không sai!" Một đệ tử bên dưới phụ họa theo, "Bảo vật tu chân giới hàng ngàn vạn, có hình dáng tương tự cũng không có gì kỳ quái, sao ngươi biết kia nhất định là báo vật của Văn gia ngươi?!"
Lời giải vây này cũng thật gượng ép, Cố Thanh Yến quay đầu nhìn đệ tử vừa nói chuyện, trong mắt tràn đầy thất vọng và đau lòng: "Âu Dương Sóc, bổn tọa tự nhận thấy đối với ngươi không tệ, ngươi và Liễu Vân Thư khi ở Kim Nguyệt Lâu đã được bổn tọa dốc lòng dạy dỗ chăm sóc đến ngươi, còn hào phóng tặng đủ loại đan dược công pháp Tiên Khí. Liễu Vân Thư hỗn hào với tôn trưởng, dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, bị bổn tọa ngoan hạ chỉ trục xuất khỏi Kim Nguyệt Lâu!"
"Mà ngươi! Bổn tọa biết được ngươi ái mộ Văn Vũ chân nhân, sợ ngươi cố kỵ tình thầy trò với bổn tọa, kẹp giữa bổn tọa và người ái mộ sẽ khó làm người, mới chủ động khuyên ngươi rời khỏi Kim Nguyệt Lâu!"
"Trước khi ngươi đi bổn tọa bảo ngươi đem hết lễ vật bổn tọa đã tặng cùng mang đi, vốn là hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ bổn tọa đã dốc lòng dạy ngươi tu luyện, không thể ngờ ngươi chung quy vẫn không thể thoát khỏi hai chữ tình ái, bị tình yêu che mờ lương tâm lộ diện giúp đỡ Văn Vũ chân nhân!"
Mọi người ánh mắt bắn về phía Âu Dương Sóc, không ít đệ tử vô cùng tôn sùng Tạ Triều Sinh của Thiên Huyền Tông đều cực kỳ bất mãn.
Âu Dương Sóc vốn dĩ là chó săn của Văn Vũ, sau khi bị bắt rời Kim Nguyệt Lâu đã đến cậy nhờ Văn Vũ.
Lần này bí cảnh mở ra, hắn tư chất không tồi, Văn Vũ tự nhiên mà dẫn theo hắn đến đây, hy vọng hắn ở trong bí cảnh có chút thu hoạch, gia tăng thế lực của mình, giúp mình có thể đứng vững ở Thiên Huyền Tông, không ngờ bị Cố Thanh Yến trực tiếp điểm danh, cả hai đều tẩy không trắng!
Âu Dương Sóc đỏ, Văn Đường đối với hắn thế nào hỏi thăm liền biết, hắn không thể trước mặt nhiều người như vậy buông lời ác ý về phía Cố Thanh Yến, nếu không sẽ bị mắng vong ân phụ nghĩa, cho nên việc này không thể giải thích, thậm chí còn có thể càng nói càng đen, nhưng cũng không thể không giải thích, nếu không chính là chột dạ nên chấp nhận!
Âu Dương Sóc không thể không căng da đầu nói: "Văn Lâu chủ suy nghĩ nhiều, Văn Vũ chân nhân phẩm chất đạo đức tốt tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ta vô cùng ngưỡng mộ cách làm người và tu vi của Văn Vũ chân nhân, ta tin ngài ấy không phải người nói năng l* m*ng như lời ngài nói, xin ngài chớ hiểu lầm."
Cố Thanh Yến không tiếp lời, mà nặng nề thở dài, quay đầu đi, dáng vẻ thất vọng đến cực điểm không muốn nhiều lời thêm.
Ngược lại Tạ Triều Sinh tiếp lấy lời này: "Văn Lâu chủ hiểu lầm, chìa khóa bí cảnh thật sự là ta tình cờ có được, không liên quan gì đến Văn Vũ chân nhân."
Lời này lừa chó chó cũng không tin, sáu thế lực lớn còn lại đều vội vã muốn vào bí cảnh, chắc chắn là không muốn nghe bọn cậu nói lời vô nghĩa lãng phí thời gian, Cố Thanh Yến không bắt lấy vấn đề khiến người thêm phiền chán, mà ra vẻ đức cao vọng trọng, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Chìa khóa bí cảnh là tình cờ có được hay lấy đi từ trong tay người khác trong lòng Tạ thiếu tông chủ biết rõ, không cần nói thêm nữa!"
"Thời gian đã đến, mở bí cảnh đi, chớ vì người nào đó tâm thuật bất chính hại mọi người bỏ lỡ cơ hội!"
Lời này Văn Vũ nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. Rõ ràng là tiện nhân Văn Đường chậm chạp tới muộn, hại mọi người lo lắng chờ đợi, bây giờ vậy mà lật ngược phải trái, ngấm ngầm hại người, bôi nhọ hắn!
Thần kỳ chính là, những đệ tử vừa rồi còn mắng Cố Thanh Yến tới muộn, đã không còn bất mãn với cậu, ngược lại kín đáo phê bình Văn Vũ, thần sắc vi diệu nghị luận.
Sắc mặt Văn Vũ càng khó coi, Tạ Triều Sinh tuy rằng sắc mặt không thay đổi quá nhiều, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Yến lại pha lẫn một thứ u ám vô nhân tính.
Văn Đường ngoài mặt thoạt nhìn tựa hồ như không có việc gì, nhưng thật sự là không có việc gì, hay là giả vờ không có việc gì trong giây lát hắn không nhìn ra được, chỉ có thể chờ đến khi vào bí cảnh lại tính tiếp.
Bí cảnh cơ hội nhiều mà nguy hiểm cũng cao, bí cảnh mỗi một lần mở ra đều có không ít đệ tử bỏ mạng, nếu Lâu chủ Kim Nguyệt Lâu lâu chủ bất hạnh mất tích, vậy cũng chỉ có thể trách cậu xui xẻo!
Tạ Triều Sinh nghĩ nghĩ, lại đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh thấu xương dừng trên người hắn, bằng cảm giác hắn ngoái nhìn lại, bất ngờ đối diện với một đôi mắt u ám.
Là nông phu Văn Vũ tìm cho Văn Đường!
Sắc mặt Tạ Triều Sinh hơi trầm xuống.
Đối phương ăn mặc như một đệ tử nội môn, lạnh lùng cương nghị, khí thế bức người, gương mặt y không cảm xúc nhìn hắn, trong ánh mắt lại hiện sự lạnh lẽo và đầy uy lực khó tả thành lời.
Một tên hèn mọn ngồi ghế xa phu cho Văn Đường, vậy mà dám nhìn về hắn khiêu khích!
Trong lòng Tạ Triều Sinh không vui, lập tức quyết định nếu Tạ Vô Diễn cùng theo Cố Thanh Yến tiến vào bí cảnh nhất định phải cho tên thôn dân ti tiện đó biết cái gì gọi tôn ti khác biệt!
Cùng chung suy nghĩ giết người với hắn đương nhiên còn có Văn Vũ.
Tiện nhân Văn Đường này làm hắn mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người, hắn tuyệt đối phải đem sự sỉ nhục này trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cho Văn Đường!
Hắn muốn cậu sống không bằng chết!
Nhớ đến Văn Đường bị mình bóp nát Nguyên Anh và còn bị mình dùng xích trói linh trong cơ thể, tâm tình Văn Vũ tốt lên không ít.