Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 218

Chương 218: Ăn không tiêu

 

"Reng reng reng......" Đột nhiên điện thoại cố định trong văn phòng kêu lên dữ dội, mồ hôi từ hàm dưới hoàn hảo của Lệ Kiêu nhỏ xuống, anh kêu lên một tiếng, Cố Thanh Yến như bị bỏng, run rẩy thất thần.

 

Chờ khi cậu phục hồi tinh thần lại, đôi mắt đen kịt của nam nhân đang nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt giăng đầy tơ máu đáng sợ, huyệt Thái Dương c*ng tr**ng giật giật, gân xanh nổi lên từ cánh tay đang siết chặt bả vai cậu.

 

"Yến, Yến......" Hai từ rít ra từ kẻ răng, biểu cảm Lệ Kiêu vặn vẹo, như bị mắc kẹt trong nỗi đau đớn nào đó.

 

...... Sẽ không giữa đường đổi người đó chứ?

 

Cố Thanh Yến nuốt nước miếng, hơi khó tiếp thu loại suy đoán này.

 

Tuy rằng là cùng một người, nhưng nếu những mảnh nhỏ linh hồn không thể dung hợp, cậu vẫn cảm thấy mình đang l*m t*nh với nhiều nam nhân, đặc biệt là lúc này khi Lệ Kiêu mất đi quyền khống chế cơ thể, bị những người khác thay thế tiếp tục làm, cậu thật sự có ảo giác mình đang chơi P!

 

"A a a a ——" một tiếng gầm nhẹ đầy cưỡng ép và tức giận, nam nhân thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của Cố Thanh Yến.

 

Đôi môi mỏng nở nụ cười khát máu, khí chất toàn thân của nam nhân đột nhiên thay đổi, anh duỗi tay dùng sức bóp cằm Cố Thanh Yến, ngón cái v**t v* đôi môi sưng đỏ của đối phương, giọng nói khàn khàn nguy hiểm: "Nhìn thấy tôi, em không vui sao? Yến Yến?"

 

Cố Thanh Yến cười không nổi.

 

Cứu mạng, là Caesar!!

 

"Tại sao bọn họ chạm vào em? Tại sao em lại để bọn họ chạm vào?" Caesar đầy sát khí, ánh mắt tối tăm lạnh đến mức có thể nhỏ ra nước.

 

Miệng Cố Thanh Yến căng cứng, nhất thời nghẹn lời.

 

Hiện tại hai người đang trong tư thế như vậy, cậu còn có thể giải thích thế nào đây?

 

Cố Thanh Yến mệt tim quyết định bất chấp tất cả, cậu ngẩng đầu hôn lên môi nam nhân đang dần mất bình tĩnh vì tức giận, đôi mắt ướt át lấp lánh nước, dụ dỗ: "Caesar, em không từ chối được các anh, thứ bọn họ có, em cũng sẽ cho anh, anh muốn không?"

 

"Muốn!" Caesar nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng em phải nghe lời tôi!"

 

Anh mở một ngăn kéo dưới bàn làm việc, lấy ra cái đuôi hồ ly to mềm mại trắng muốt và một đôi tai hồ ly đầy lông đáng yêu.

 

"Mang lên!"

 

Được sữa làm mềm, đuôi to đi vào rất dễ dàng, Cố Thanh Yến rùng mình, đôi môi đỏ căng bóng khẽ nhếch: "Đừng mà, kỳ lắm......"

 

"Sao lại không? Tinh thần thể của Yến Yến không phải là Tuyết Hồ sao? Bây giờ Yến Yến chẳng phải là hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân sao?" Caesar không cho cậu từ chối mà mang vào cho cậu, sau đó dùng đôi mắt âm u đánh giá Cố Thanh Yến từ trên xuống dưới.

 

Áo sơ mi thùng thình che đi thân hình khiến người mơ mộng, chiếc đuôi trắng như tuyết lông xù nhô ra dưới vạt áo, ngoan ngoãn rũ xuống đôi chân ửng hồng săn chắc của thanh niên, một đôi tai nhỏ đáng yêu lông xù vươn ra từ mái tóc đen ngắn mềm mại, đôi mắt ướt át kia làm cậu trông càng thêm đáng yêu.

 

"Có thể không gắn đuôi không, lạ, lạ quá......" Cố Thanh Yến lần đầu tiên đóng vai này, vừa động đậy đã không dám động nữa.

 

"Lạ như thế nào? Tuyết Hồ chẳng phải có chiếc đuôi to trắng muốt  xinh đẹp hay sao? Nhìn xem, cái đuôi này đáng yêu biết bao nhiêu?" Trong mắt Caesar chứa có loại phấn khích điên cuồng, bàn tay anh đặt lên cổ Cố Thanh Yến, cảm nhận từng nhịp đập dưới da cậu, niềm hân hoan khi tìm lại được thứ đã mất đánh sâu vào lý trí anh, rơi vào một sự kích động mà không một ngôn ngữ nào miêu tả được.

 

Yến Yến vẫn còn sống, nhưng trong một thân xác khác.

 

Trong khoảnh khắc người trong vòng tay dần mất đi hơi ấm, tinh thần thể của anh như muốn nổ tung, nếu không phải trong tâm trí vẫn còn một âm thanh thúc giục anh tìm người, thì đã bị nam nhân khác ôm mất báu vật mà anh khó khăn tìm lại được rồi.

 

Tuy rằng mấy tên nam nhân đáng chết đó đều nói bọn họ là một thể, nhưng anh căn bản không thể chấp nhận rằng mình không phải là người duy nhất của Yến Yến!

 

Ghen tuông tức giận và bất an càng khiến Caesar khao khát tìm kiếm sự chứng minh từ Cố Thanh Yến. Anh làm lơ sự quẫn bách của thanh niên, thấp giọng thì thầm bên tai Cố Thanh Yến: "Bé cưng, bây giờ em rất đẹp!"

 

"Cái đuôi xinh đẹp này sẽ cử động, bé cưng có muốn thử một chút không?"

 

Nói xong, mặc kệ Cố Thanh Yến có đồng ý hay không, Caesar vòng tay ôm lấy cậu, bế cậu lên mặt đối mặt.

 

Giữ nguyên tư thế này, Caesar nhẹ nhàng bế Cố Thanh Yến đến một nơi khác, một căn phòng bốn phía đều là gương.

 

Cố Thanh Yến còn chưa kịp phản ứng, chiếc đuôi phía sau bỗng nhiên tự động vung vẫy, toàn thân cậu như bị điện giật, phát ra tiếng kêu giống như hồ ly "Ưm" "Ahh".

 

Caesar cẩn thận quan sát Tuyết Hồ nhỏ bỗng nhiên đ*ng d*c trong lòng, ý cười trong mắt càng tăng, "Bé cưng rên sướng như vậy, có phải cũng rất thích cái đuôi to này không?"

 

"Caesar! Lấy cái đuôi ra!" Cố Thanh Yến không giả vờ nổi nữa, cảm giác tê dại lan khắp xương cụt, từng cơn rung động có thể làm người mất khống chế đã khiến lý trí cậu choáng váng.

 

"Yến Yến, em đang cầu xin tôi sao? Cầu xin người khác thì không nên lấy thái độ đó ra cầu xin?" Caesar cọ cọ gò má ửng hồng của cậu, bốn mặt gương 360 độ không góc chết giúp anh thu hết tất cả biểu tình của Cố Thanh Yến vào đáy mắt, làm anh gấp không chờ nổi muốn tự mình trải nghiệm.

 

Ngón tay bấu chặt bả vai Caesar, Cố Thanh Yến cố nén tiếng thét đang dâng lên trong cổ họng, khó khăn nói: "Cầu xin anh, bệ hạ kính yêu!"

 

Giọng nói khàn khàn âm cuối run rẩy đánh tan sợi dây lý trí đang duy trì giằng co của Caesar, anh bế Cố Thanh Yến đặt lên ghế xoay, tay giật mạnh, "Pốc" một tiếng vang lên, đuôi cáo bị giật xuống, không ngừng vung vẩy trên mặt đất, Cố Thanh Yến thấy xấu hổ đến mức co cuộn ngón chân, đôi mắt như được nước sạch tẩy rửa, cả khuôn mặt đều toát ra vẻ x**n t*nh động lòng.

 

Caesar nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến hiếm khi ngại ngùng, như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày nhìn vào chú dê con béo tốt bằng ánh mắt thèm khát.

 

"Yến Yến, nói em yêu tôi!"

 

"Em yêu anh, Caesar bệ hạ yêu quý!"

 

Khi tất cả mọi thứ kết thúc, Cố Thanh Yến  cạn kiệt sức lực chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Lục Vọng, Cố Thành Tiêu, Lãnh Diệc Hàn, Caesar, Lệ Kiêu đều đã xuất hiện, nhưng vẫn còn A Nhĩ Nạp Tư và Tạ Vô Diễn......

 

Nhớ đến A Nhĩ Nạp Tư thích ăn dấm và Tạ Vô Diễn vì chờ mình mà ngủ đông mấy vạn năm, Cố Thanh Yến cảm giác eo sắp gãy đôi rồi.

 

Nếu bọn họ vẫn luân phiên làm cậu như vậy, thì cho dù cậu có dùng năng lượng chữa trị thân thể cũng ăn không tiêu đâu!

 

Không chỉ có cậu ăn không nổi, mà cơ thể Lệ Kiêu cũng chỉ là một thân thể của người thường, căn cứ theo sự tiêu hao thể lực quá độ trước mắt này, dựa theo trước mắt loại này tiêu hao cực độ, chẳng bao lâu nữa sẽ tinh cạn người vong mất thôi?

 

Không thể như vậy nữa.

 

Đây là ý niệm cuối cùng của Cố Thanh Yến trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 

Không biết ngủ qua bao lâu, khi Cố Thanh Yến tỉnh lại, mọi đau nhức trên người đều đã biến mất.

 

Cậu mặc bộ đồ ngủ thoải mái nằm trên chiếc giường rộng rãi, xung quanh được trang trí bằng tông xám lạnh quen thuộc, thì ra không biết từ lúc nào, cậu đã được ai kia mang về Lệ gia.

 

Cửa sổ mở toang, bên ngoài ánh nắng sáng chói, trên bệ cửa sổ có một bó bách hợp vàng rực rỡ tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, một làn gió mát chậm rãi thổi qua, làm trái tim cậu liên tục mấy ngày đắm chìm trong sắc dục mãnh liệt mà kiệt quệ lập tức thoải mái sảng khoái tươi sáng hẳn lên.

 

Là ai?

 

Lông mi dài cong vút chớp chớp, Cố Thanh Yến quay đầu nhìn về phía cửa phòng, trong lòng bỗng nhiên tăng thêm vài phần háo hức và chờ mong.

Bình Luận (0)
Comment