Chương 220: A Nhĩ Nạp Tư tới!
Bận rộn suốt mấy ngày, tối thứ sáu Tạ Vô Diễn sai người đặt một phòng khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, mang theo một lớn một nhỏ ra biển chơi đùa.
Bãi cát trắng mịn, gió biển hơi mặn, hải âu vui sướng kêu to, Lệ Thừa Vũ thay bộ đồ thời trang đi biển áo sơ mi quần đùi, cầm lấy xẻng và một cái xô nhỏ chạy nhanh ra bờ cát.
"Biển lớn ơi, tôi tới rồi đây!"
Thuỷ triều vừa xuống, để lại trên bãi biển rất nhiều cá nhỏ tôm nhỏ nghêu sò, con cua nhỏ xíu chạy trốn bay nhanh, hải âu bay lượn trên bầu trời thỉnh thoảng đáp xuống bãi cát mổ thức ăn, trên bờ cát cực kỳ náo nhiệt.
Ánh hoàng hôn ửng hồng rọi lên má Lệ Thừa Vũ, nụ cười tươi của nhóc xán lạn như ánh nắng chiều.
Hưng phấn múa may cái xẻng nhỏ trong tay, nhóc hô to về hướng Cố Thanh Yến và Tạ Vô Diễn: "Ba cha, nơi này có nhiều cua con lắm! Mau tới đây nè!"
Vừa nói cậu vừa cúi xuống, nhìn chằm chằm từng cái hang nhỏ trên bờ cát, thấy có cua con bò vào liền dùng xẻng nhỏ đào nó ra. Vừa đào vừa kêu lên: "Ba, ba mau nhìn nè! Con đào được một con ốc biển!"
Khách sạn vì muốn cung cấp cho du khách trải nghiệm tốt nhất, bãi biển được chăm sóc rất tỉ mỉ, khi thuỷ triều xuống sẽ để lại nguồn tài nguyên biển dồi dào cho du khách thỏa sức tận hưởng thú vui đánh bắt hải sản. Lần đầu tiên tới biển chơi Lệ Thừa Vũ giống như vừa khám phá ra một thế giới mới, hoàn toàn không còn cảm giác ông cụ non như trước đây.
Hiếm khi thấy được vẻ ngây thơ đúng tuổi của nhóc quậy, Cố Thanh Yến liếc nhìn Tạ Vô Diễn, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân khi nhìn Lệ Thừa Vũ dịu đi nhiều, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ. Đối diện với Cố Thanh Yến, ý cười của Tạ Vô Diễn càng tăng, bước qua, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Nam nhân cũng một bộ trang phụ biển tình nhân, bớt đi vài phần cao quý lạnh lùng nhiều thêm vài phần phóng khoáng thoải mái, khi hôn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm đầy dịu dàng: "Yến Yến, chúng ta kết hôn được không?"
Môi lưỡi giao triền, hô hấp rối loạn, đại não bởi vì thiếu oxy mà ngưng trệ, đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Yến bị ép ra nước, không khỏi nắm chặt cánh tay Tạ Vô Diễn, thở gấp hỏi: "Kết hôn?"
"Ừm. Anh muốn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Yến Yến." Tạ Vô Diễn nhìn sâu vào mắt cậu, "Có thể không? Yến Yến?"
Ý cười trên môi Cố Thanh Yến nhạt dần, cũng nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "Là anh và em kết hôn?"
Cậu cố ý nhấn mạnh ba chữ "Anh" "Kết hôn" này, nhưng dường như Tạ Vô Diễn không nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời cậu nói, anh cọ nhẹ lên má cậu: "Đương nhiên, chẳng lẽ Yến Yến muốn kết hôn với người khác?"
Cố Thanh Yến im lặng, đây là một câu hỏi sống còn, cậu trả lời không tốt sẽ gặp rắc rối to.
"Ba ơi mau tới đây! Ở đây có một con cá con!"
Lệ Thừa Vũ chăm chú nhìn chú cá con đang bơi nhanh trong vũng nước nhỏ, vui vẻ la toáng lên.
Cố Thanh Yến đáp lời, xoay người liếc nhìn Tạ Vô Diễn, giữa mày đều là kiêu ngạo: "Muốn kết hôn với em mà không lấy ra chút thành ý nào, Tạ Vô Diễn, em là người có thể tùy tùy tiện tiện đồng ý ràng buộc cùng người khác cả đời hay sao?"
Tạ Vô Diễn mặt không đổi sắc, đi nhanh hai bước đuổi theo cậu.
Ngón tay khớp xương rõ ràng tay chen vào khe hở giữa những ngón tay Cố Thanh Yến, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cậu, siết lấy lòng bàn tay cậu, nam nhân thấp giọng nói: "Phải, Yến Yến xứng đáng những gì tốt nhất, là anh đường đột."
Cố Thanh Yến khẽ hừ một tiếng, nội tâm lại bắt đầu ảo não.
Nếu Tạ Vô Diễn long trọng cầu hôn cậu, cậu nên đồng ý hay không đồng ý?
Trong thế giới tu chân, cậu và Tạ Vô Diễn là lập khế ước đạo lữ, nhưng vẫn chưa cử hành đại điển hợp tịch, cẩn thận tính toán, ở các thế giới trước, cậu cũng chưa bao giờ tổ chức hôn lễ với ai, ở thế giới ABO, mọi người đều biết cậu là Omega của A Nhĩ Nạp Tư Omega, không có cử hành hôn lễ, ở thế giới Gác - Dẫn, cậu tham gia những sự kiện quan trọng với tư cách Hoàng Hậu của Caesar, cũng không có tiến hành nghi thức đăng ngôi Hoàng hậu.
Cậu thật sự không thuộc kiểu người lãng mạn, không quá chú trọng đến lễ nghi hình thức, nhưng nếu đối phương có yêu cầu, cậu cũng sẽ cố hết sức thỏa mãn.
Vấn đề là trong tình huống hiện tại, cậu nên đặt một cặp nhẫn cưới, hay là bảy cặp?
Đây là một vấn đề mà Cố Thanh Yến không thể giải quyết, dùng thái độ đà điểu không thèm nghĩ đến nó nữa.
Mặt trời chiều ngả về tây, xách theo một thùng nước nhỏ đựng đầy vỏ sò ốc biển và vài con cá con tôm con Lệ Thừa Vũ vui vẻ như một chú báo nhỏ nhảy chân sáo trên bờ biển.
Cố Thanh Yến cũng có được những khoảnh khắc chơi đùa hiếm hoi, cúi xuống gom lấy một vốc nước hất mạnh về phía Tạ Vô Diễn, Tạ Vô Diễn nhướng mày, hung hăng tiến về phía Cố Thanh Yến, cố gắng chống trả những đòn tấn công không ngừng nghỉ.
Bọt nước tung tóe, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khuôn mặt thanh niên, nụ cười cậu rực rỡ như ánh trời chiều: "Tạ Vô Diễn mau đến bắt em đi!"
Đôi môi mỏng của Tạ Vô Diễn cong lên, sải đôi chân dài, đuổi theo Cố Thanh Yến, dùng cả hai tay ôm lấy, giam cầm cậu trong vòng tay anh, "Yến Yến, em còn muốn trốn đi đâu?"
Sống lưng kề sát làn da nóng rực, đầu nam nhân vùi vào cổ cậu, hơi thở ái muội thổi lên vùng da nhạy cảm Cố Thanh Yến, cậu rụt cổ, bị Tạ Vô Diễn bế lên, khiêng lên vai.
"Bắt được thì là của ta, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc em chạy không thoát đâu!"
Tạ Vô Diễn miệng lưỡi hung ác như thủ lĩnh bằn cướp, Cố Thanh Yến lại là một xử nam nhà tử tế bị dọa cho hoảng sợ, mặt đỏ tai hồng đấm đánh anh: "Cứu mạng! Buông ta ra!"
Tạ Vô Diễn vỗ mạnh mông cậu một cái, cảnh cáo: "Không muốn ở ngay tại chỗ này thì ngoan ngoãn chút!"
Cố Thanh Yến nhịn cười, tiếp tục diễn kịch.
Đến tối bị lồng ngực cường tráng rắn chắc của Tạ Vô Diễn đè chặt mình, cậu không cười nổi nữa.
Đôi mắt bị bịt kín, tay chân bị trói, Cố Thanh Yến giống như một chú cừu non yếu ớt đáng thương nằm trên giường chuẩn bị bị hiến tế.
Thị giác bị che đi, thính giác đặc biệt mẫn cảm, cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ cùng hơi thở gấp gáp của nam nhân đang đè trên người mình.
"Yến Yến......" Cằm cậu bị nâng lên, hô hấp bị cướp lấy.
Nụ hôn sâu nồng nàn triền miên qua đi, ngón tay thon dài của Tạ Vô Diễn nhéo nhéo cằm nhọn của Cố Thanh Yến, gò má trắng nõn của thanh niên đỏ ửng, cánh môi mềm mại trơn bóng, cực kỳ xinh đẹp. Cổ áo cậu mở rộng để lộ ra thân hình tuyệt mỹ như ngọc, xương quai xanh được tô điểm bằng những vết đỏ thẫm sâu cạn không đồng nhất, ngón tay Tạ Vô Diễn v**t v* cánh môi cậu, d*c v*ng cuộn trào trong đôi mắt đen nhánh.
"Vô Diễn......" Cố Thanh Yến khẽ gọi một tiếng, hầu kết Tạ Vô Diễn lăn lăn, cúi đầu lại lần nữa phủ lên môi cậu, từng chút từng chút cắn nuốt âm thanh cậu, bàn tay không tự giác xâm nhập vào bên trong áo sơ mi......
Ngay khi Cố Thanh Yến cho rằng lần này sẽ lại là một lần thác loạn đầy sung sướng, nam nhân đang ôm cậu từ phía sau đột nhiên cất giọng khàn khàn hỏi: "Yến Yến, tôi là ai?"
Cố Thanh Yến dùng ngón tay v**t v* khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, âm thanh đứt quãng tràn ra: "Tạ, Tạ Vô Diễn......"
"Phải không?" Giong nói khàn khàn chứa đầy lửa giận sắp bùng nổ, sau một trận mưa rền gió dữ Cố Thanh Yến cuối cùng cũng cảm thấy không thích hợp, vội tháo bịt mắt xuống.
Nhìn vào đôi mắt đen nổi này tơ máu, ghen tuông bất mãn tủi thân tức giận khó chịu thất vọng của nam nhân như muốn trào ra ngoài.
Trái tim Cố Thanh Yến nhảy một cái thật mạnh, trợn trừng mắt.
A Nhĩ Nạp Tư!