Chương 93: Quan hệ Quân - Thần
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi hôi thối làm người buồn nôn, vài con chuột béo đang bò trên đống cỏ khô, nghe thấy tiếng động của người đi lại, cũng không chút sợ hãi, còn ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đen nhỏ nhìn xung quanh.
"A!" Tiếng kêu thê lương truyền ra từ phòng hành hình, kèm theo tiếng xích sắt va chạm và âm thanh chửi bới của người cai ngục, khiến sởn tóc gáy.
Nhà lao tối tăm dơ bẩn từ trước đến nay luôn là nơi từ văn võ bá quan cho đến bá tánh bình dân không muốn đặt chân đến nhất, bởi vì một khi bị bắt vào đây, cho dù không chết cũng bị lột da!
Mà nhà lao trước mặt lại là thiên lao do Hình Bộ triều đình quản lý, xưa nay là nơi giam giữ tội phạm mang trọng tội.
Tận sâu ở phòng giam trong cùng của thiên lao, một nam nhân eo lưng thẳng tắp ngồi xếp bằng trên tấm thảm bằng cỏ, vai rộng, dưới vết máu loang lổ của áo tù là một thân hình săn chắc, áo tù bị roi quất rách để lộ ra b* ng*c với cơ bắp vạm vỡ, bị roi quất đánh mà vỡ ra áo tù lộ ra một mảnh cơ bắp khẩn thật ngực, trên làn da bánh mật là những vết máu đông đen đỏ đan xen, khỏe khoắn mạnh mẽ, rất có khí khái nam tử.
Lại nhìn đến diện mạo nam nhân diện mạo, mày kiếm đen rậm, đôi mắt sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng, mặc dù tay mang xiềng xích, trên người mặc áo tù, cũng không thể nào che giấu được khí chất sát phạt đượcc mài giũa từ nhiều năm chinh chiến sa trường của y, hơn nữa y ngồi rất ngay ngắn nghiêm túc, cho thấy là một nam nhi uy nghiêm đĩnh đạc cứng rắn.
Không biết qua bao lâu, một nam tử mặc hoa phục ánh mắt d*m d*c và một thái giám bê một cái khay đi vào địa lao.
Cách hàng rào sắt, nam tử đứng khoanh tay, vênh váo tự đắc mở miệng: "Cố đại tướng quân, lâu không gặp khỏe chứ?"
Ngữ khí trào phúng này rõ ràng không thu hút sự chú ý của nam nhân, y nhắm mắt ngồi quay mặt vào tường, thân hình cao lớn tựa như pho tượng trầm ổn, không nói một lời.
"Chuyện tới bây giờ vẫn có thể vững vàng như vậy, không hổ là Cố đại tướng quân!" Người tới cũng không để ý thái độ thờ ơ của y, khẽ cười nói: "Đây là rượu Thái Tử điện hạ ban cho ngươi......"
Nam tử hất cằm với thái giám, thái giám nâng cái khay lên trước, bên khay bày một bình rượu Phi Hạc Xuyên Vân được chế tác tinh xảo cùng những ly rượu cùng bộ.
Nghe vậy, nam nhân đang bất động cuối cùng cũng có phản ứng, y chậm rãi mở to mắt, quay đầu nhìn thoáng qua rượu trên tay thái giám, ánh mắt lại không chút dao động.
"Cố đại tướng quân, không muốn tới lĩnh thưởng sao?"
Nam nhân đem ánh mắt dịch lên người nam tử, ý cười trên khóe miệng càng tăng, nhấc bình rượu lên, một dòng nước trong suốt được rót vào ly.
"Đại tướng quân." Thái giám bưng khay rượu nâng lên cao cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Thái Tử điện hạ chúc ngài thượng lộ bình an."
Người có mặt đều biết loại rượu này có ý nghĩa gì, nam nhân ngơ ngẩn nhìn ly rượu kia, như bị mắc kẹt trong hồi ức, qua hồi lâu, lông mi y run rẩy, khôi phục tinh thần trong đôi mắt đen âm trầm lộ ra ý cười.
ý cười ấy chứa đầy sự bất lực và thê lương, làm gương mặt sắc bén của y trông mỏi mệt hơn rất nhiều.
"Thần Cố Thành Tiêu...... Đa tạ Thái Tử điện hạ!"
Ngày xưa quất roi giục ngựa, dẫn đầu tướng sĩ chinh chiến sa trường, khắp nơi là máu huyết hài cốt, tiếng hò hét của nhóm nam nhi nhiệt huyết sôi trào dường như còn vang vọng bên tai.
Ngày ấy mặt trời chiều ngả về tây, phía trên tường thành, thiếu niên vận áo trường bào kim long bốn móng, ánh chiều tà chiếu lên sườn mặt tuấn tú của gã, lông mi rung rung, nhẹ nhàng như bướm, đôi môi gã cong lên một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đảo quanh, loá mắt như một vị thần trên chín tầng mây.
"Cố tướng quân, không bằng sau này cô gọi ngươi một tiếng Thành Tiêu, thế nào?"
"Ngươi là người cô tín nhiệm nhất, cô biết ngươi thật lòng với cô, từ nay về sau chúng ta đối đãi nhau như huynh đệ, ta kính trọng như một người huynh trưởng!"
"Đợi ta lên ngôi Hoàng Đế, chắc chắn sẽ thống trị vạn dặm non sông, Thành Tiêu đến lúc đó ngươi chính là cánh tay phải đắc lực nhất của ta!"
"Thần Cố Thành Tiêu, chắc chắn tận lực tận sức phò tá Thái Tử điện hạ!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, khí phách hăng hái nói không hết, cùng chung chí hướng, nhưng thời thế thay đổi, ký ức tốt đẹp tiêu tan như mây khói, thiếu niên mất đi ngây ngô non nớt, trở nên càng thêm sáng chói đã sinh ra hiềm khích với y.
"Cố Thành Tiêu! Ngươi dám phản bội ta!"
Tiếng hét giận dữ của người nọ vang lên ầm ầm bên tai, trái tim co rút đau đớn kịch liệt.
Quan hệ quân - thần, thần đối với Thái Tử điện hạ trước sau như một trung thành và tận tâm, chưa bao giờ thay đổi, vì sao ngươi tin lời gièm pha của tiểu nhân, hiểu lầm ta vì chức quan to bổng lộc hậu hĩnh mà quy phục người khác?
Quan hệ huynh đệ, ta đối với ngươi chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, xem ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, làm sao có thể thèm muốn nữ nhân của ngươi mà liên kết với người ngoài làm hại người chứ?
Bỏ đi bỏ đi......
Cố Thành Tiêu nản lòng thoái chí, ánh sáng trong mắt ảm đạm, sau một lúc lâu, y duỗi tay tiếp nhận rượu độc, ngửa đầu một hơi cạn sạch!
Nam nhân cao lớn ngã gục xuống, hồn về u minh.
"Cố đại tướng quân, ngươi sai ở chỗ chọn nhầm chủ tử." Nam tử nhìn Cố Thành Tiêu ngã xuống đất, ánh mắt khinh thường.
Nửa đời chiến mã, lại rơi vào kết cục thế này, trách ai? Chỉ có thể tự trách mình có mắt như mù!
Cùng lúc đó, Đông Cung Diệu Quốc.
"Thái Tử điện hạ, nên uống thuốc rồi." Giọng nữ không kiên nhẫn vang lên trong căn phòng, tràn ngập mùi thuốc đắng.
Thanh niên sau tấm màn giường mặt không chút máu, gầy đến xương gò má nhô ra, môi tái nhợt, giữa mày ẩn hiện một luồng khí đen u ám, vừa nhìn liền biết thời gian không còn nhiều.
"Thái Tử điện hạ? Thái Tử điện hạ?!" Gọi liền vài tiếng, thanh niên không hề phản ứng, kẹp tóc ngọc trai đung đưa theo tà váy lay động trong ánh mắt chán ghét của nữ nhân, hời hợt vươn tay đẩy đẩy vài cái.
Cuối cùng, thanh niên với hơi thở thoi thóp cũng có phản ứng, gã khó khăn mở mắt ra, thần sắc mơ màng, đồng tử tan rã, hiển nhiên ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Thái Tử điện hạ, thần thiếp đến đút ngài uống thuốc."
Tuy luôn mồm gọi Thái Tử điện hạ, nhưng nữ nhân tự xưng thần thiếp này đối với thanh niên bệnh tình nguy kịch chỉ có chán ghét và chiếu lệ. Ả lấy bát thuốc đen như mực từ trên tay cung nữ đang quỳ vững vàng trên mặt đất không một tiếng r*n r*, thân hình uốn éo, ngồi xuống mép giường.
Một cung nữ khác đỡ thanh niên dậy, nữ nhân múc một muỗng, thô lỗ nhét vào miệng thanh niên.
Thay vì nói là đút thuốc, không bằng nói là đổ thuốc, còn không đợi thanh niên nuốt xuống, muỗn thuốc đắng nghét khó nuốt tiếp theo đã được đưa đến, không cho gã có thời gian để thở.
Thanh niên bị sặc, ho khan không ngừng, đôi má gầy gò ửng đỏ đau ốm, nước thuốc màu đen từ bên miệng chảy theo chiếc cằm nhọn rớt xuống cổ áo trắng, này bộ dạng chật vật này làm mày liễu của nữ tử cau chặt, nhưng lời nói ra khỏi miệng của ả lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt ả.
"Điện hạ, chờ ngài hết bệnh rồi, thần thiếp bồi ngài đi xem mai đỏ trong viện."
"A, đúng rồi! Thần thiếp còn cho người đi góp nhặt tuyết đọng trên nhuỵ hoa mai, ủ cho ngài rượu tuyết mai ngài yêu thích nhất!"
"Còn có......"
Đột nhiên một cánh tay xương xẩu lướt qua trước mặt, thanh niên ốm yếu đột nhiên trợn to mắt, sắc mặt hung dữ tợn bắt lấy cổ tay nữ tử.
"Là ngươi, là con tiện nhân ngươi vẫn luôn làm hại ta!" Khóe mắt thanh niên nứt ra, đôi mắt đục ngầu b*n r* một luồng ánh sáng lạnh lẽo làm người, "Không phải Thành Tiêu! Là ngươi!!"
"Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi!!"
Bởi vì oán hận đến cực điểm, ngũ quan thanh niên vặn vẹo, gân xanh nổi lên, giọng nói khàn khàn thô ráp, giống như ác quỷ.
Nữ tử sợ tới mức thét chói tai, dùng sức đây gã ra đứng lên, thanh niên như nỏ mạnh hết đà, tay vẫn run run, bị ả vung như vậy, cả người ngã sang một bên.
"Liễu Vân Khê!! Ta muốn giết ngươi!!!" Từng chữ từng chữ thốt ra từ kẽ răng, thanh niên trừng mắt nhìn chằm chằm nữ tử.
Nữ tử chưa hoàn hồn, nhưng thấy hốc mắt gã hãm sâu, đáy mắt xanh đen, đôi môi tím tái, sắc mặt xám trắng, hiển nhiên đó chính là dáng vẻ dầu hết đèn tắt, hơi sửng sốt một chút thì ổn định lại tinh thần.
Ả hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trịch thượng nhìn thanh niên, không hề che giấu khinh thường trong lòng, mỉa mai nói: "Thái Tử điện hạ, thần thiếp nghe không hiểu ngài đang nói gì. Hại ngài chính là người ngài xem như cánh tay phải là huynh trưởng là Cố Thành Tiêu Cố đại tướng quân! Ngài đã quên hắn đã cấu kết với Tam hoàng tử như thế nào, khiến ngài bị Hoàng Thượng ghét bỏ rồi sao?"
"Cố Thành Tiêu lòng lang dạ sói, vẫn luôn chơi đùa ngài tronng lòng bàn tay, nhưng hiện tại hắn đã chết, bị một ly rượu độc của ngài đưa đi gặp Diêm Vương, ngài rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi hơi thở hôi hám ấy rồi đấy!"
Cái gì?
Con ngươi thanh niên co rút kịch liệt co rút, phun ra một ngụm máu, máu màu đỏ đen rơi rớt xuống chăn đệm, màn giường, tỏa ra mùi tanh hôi ghê tởm, nữ tử vội vàng dùng khăn hương che mũi miệng lại, hai cung nữ cũng sợ tới mức lùi sang một bên, hoảng hốt cúi đầu.
"Thật xin lỗi...... Thật sự xin lỗi......"
Giọt nước mắt nóng hỏi tràn ra từ mi mắt, thanh niên tê tâm liệt phế k** r*n, hai tròng mắt đỏ sẫm xen lẫn đau đớn, hối hận và không cam lòng, đôi môi run run không ngừng trào ra máu huyết đen đỏ, nhìn rất ghê người.
Bộ dáng thê thảm chật vật này làm nữ tử bật cười thành tiếng.
"Nam Cung Ngọc ngươi khóc cái gì chứ? Không phải chỉ là chết một Cố Thành Tiêu thôi sao? Lúc trước ta bị tước bỏ vị trí Tam hoàng phi, phải xa cách với người trong lòng của ta ta còn chưa khóc nữa là!"
Lời này không khác nào đánh một cú vào thanh niên, ngón tay khô khốc như chân gà của gã đột nhiên siết chặt, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ta chưa bao giờ thích ngươi!"
"Ta nói ta đã mang cốt nhục của Tam hoàng tử!"
"Ta nói ta hận ông trời không có mắt để ngươi lên làm Thái Tử!"
"A a a a a ——" ánh mắt thanh niên đột nhiên phóng ra luồng sát khí sắc bén, gã muốn chống đỡ cơ thể mình dậy để đi rút kiếm, nhưng tay gã còn chưa kịp chạm vào thanh bảo kiếm treo ở mép giường, cả người đã ngã lăn từ trên giường xuống, nôn ra từng ngụm máu.
"Thì ra ta vẫn luôn trách lầm y......"
Nhìn nhầm tiện nhân thành ái nhân, còn đem Thành Tiêu người luôn đối đãi chân thành với mình hại chết......
"Thành Tiêu......"
Gương mặt Cố Thanh Yến vô cảm nhìn thanh niên nhắm mắt rời đi, khóe môi cong lên.
Lại là quân - thần?
Thú vị.