Chương 95: Thái độ quá lạnh nhạt
Cùng Lục Vọng trao đổi chuyên sâu, được A Nhĩ Nạp Tư đánh dấu, cậu phát hiện ra rằng, xu hướng tính dục của mình hoàn toàn thiên về nam giới, cậu đối với con gái hoàn toàn không có chút hứng thú nào, cậu cũng không có ý định kết hôn với bất kỳ người con gái nào, đặc biệt là trong một thế giới ảo, hoặc là một thời không song song thế này, cậu không hề muốn thực hiện một ràng buộc vô nghĩa.
Cau mày khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Cố Thanh Yến ăn xong bữa sáng được thị nữ đưa đến, sau đó đi học.
Trước đấy, Cố Thanh Yến đã sửa sang lại cốt truyện một lần. Cậu không kiên nhẫn giống Nam Cung Ngọc thành thành thật thật thực hiện tất cả các hoạt động hằng ngày, trước mắt là cơ hội để cậu nhảy ra khỏi phạm vi sinh hoạt hằng ngày của Nam Cung Ngọc.
"Thái Tử điện hạ, buổi sáng hôm nay ngài mặt ủ mày chau, là thần nói gì không đúng sao?" Thái phó Thái Tử với mái đầu hoa râm mở miệng dò hỏi.
Cố Thanh Yến nghiêm mặt, thành thật xin lỗi: "Xin lỗi, thái phó, ngài nói rất đúng, là cô thất thần."
Thái phó ân cần hỏi: "Điện hạ đang có việc gì lo lắng sao?"
"Cô nghe nói phía nam bạo loạn, chiến tranh nổ ra, đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, không nhà để về......" Tất cả những lời còn dang dở đều hiện lên trên gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng.
Thái phó hơi kinh ngạc, sau đó âm thầm gật đầu trong lòng, rất hài lòng với một trữ quân quan tâm đến tương lai an nguy của bá tánh như vậy.
"Điện hạ yêu dân như con quả thật là vinh hạnh của Đại Diệu ta, nhưng Đại Diệu ta nhân tài rất nhiều, binh lính dũng mãnh, Hoàng Thượng nhất định sẽ phái danh tướng đi biên cảnh bình định bạo loạn, điện hạ cứ yên tâm!"
Nét mặt Cố Thanh Yến giãn ra, nhưng cũng không theo lời thái phó tập trung lại vào việc học, mà là nói: "Thái phó, cổ nhân nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, lại nói mang binh đánh giặc không thể chỉ lý luận suông......"
Thái phó ngẩn người, trực giác ông cho thấy lời này không đơn giản, quả nhiên, câu tiếp theo của Cố Thanh Yến làm thái phó sợ chết khiếp.
"Cô thân là Thái Tử Đại Diệu, hẳn là nên tự mình trải nghiệm khó khăn của bá tánh, như vậy cô mới có thể cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, tạo ra thêm càng nhiều điều lợi nước lợi dân! Cô quyết định, muốn tòng quân xuất chinh!"
Thái phó kinh hãi: "Thái Tử điện hạ! Không thể đâu!"
"Ý cô đã quyết, thái phó chớ khuyên bảo."
Nói xong, Cố Thanh Yến vung tay áo, buổi học sáng cũng không học, đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.
"Thái Tử điện hạ!!" Ngài đây là muốn mạng lão thần mà!
Không nói đến lão thần đã cáo lão hồi hượng được mời đến làm thái phó Thái Tử đang vô cùng sợ hãi, thái giám tổng quản đang hầu hạ trước mặt Hoàng Đế cũng vì Cố Thanh Yến mà đổ mồ hôi hột.
"Thái Tử, con có biết con đang nói bậy gì không?" Hoàng đế gầm lên, cung nữ thái giám phía sau sợ tới mức đều rụt cổ lại.
"Phụ hoàng, ngài không nghe lầm, nhi thần quyết định tòng quân xuất chinh!" Cố Thanh Yến chính trực nói, "Nhi thần thân là Thái Tử, nên vì phụ hoàng phân ưu, mà nay phương nam chiến loạn, nhi thần thay mặt thiên tử xuất chinh biên cảnh, không chỉ có thể truyền cảm hứng cho tướng sĩ biên cảnh không sợ gian khổ bảo vệ quốc gia, còn có thể trấn an bá tánh biên cảnh, để cho mọi người biết, tuy núi cao Hoàng Đế xa, nhưng thiên tử là thật sự lo nghĩ cho mọi người!"
Lý do này nghe rất chính đáng, nhưng Hoàng Thượng vẫn nghiêm mặt như cũ, lạnh giọng mắng: "Chiến loạn biên cảnh không phải chuyện ngày một ngày hai, trẫm đã quyết định phái tướng sĩ xuất chinh, chẳng lẽ chỉ bằng một tiểu quốc gây loạn, còn cần dùng đến con một Thái Tử đương triều tự thân xuất mã mới thành sao?"
"Chẳng lẽ là con trách trẫm chậm chạp không chịu hạ chỉ tứ hôn cho con và thứ nữ Liễu gia, nên cố ý mượn chuyện này làm loạn?!"
Ngôi vị Thái Tử Phi không phải tầm thường, liên quan đến sự cân bằng của thế lực tiền triều và sự yên bình của hậu cung, Đế Hậu tuy rằng sủng ái Nam Cung Ngọc, nhưng cũng không muốn mọi chuyện đều nghe theo gã, đặc biệt là việc cưới thê hiền vợ thảo, Thái Tử Phi không chỉ phải xuất thân cao quý, hiền lương thục đức, còn phải hào phóng khéo léo, có thể kiểm soát mọi trường hợp, mà thứ nữ Liễu gia thân phận thấp kém, tuy hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng mẹ ruột là tiện thiếp về điểm này đã không thể đặt lên bàn cân.
Đừng nói Thái Tử Phi, đến trắc phi còn không đủ tư cách, Đế Hậu vốn nghĩ nếu như Thái Tử thật sự thích, cũng có thể cho ả ta một phân vị tốt.
Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Đế chậm chạp không xuống chỉ, sợ Thái Tử làm ầm ĩ.
Nghe vậy, Cố Thanh Yến lập tức quỳ xuống chắp tay nói: "Xin phụ hoàng minh giám! Nhi thần một lòng muốn vì phụ hoàng phân ưu, hoàn toàn không có nửa điểm ích kỷ cá nhân!"
Hoàng đế nhíu mày: "Trước đây không phải con vẫn luôn muốn sớm ngày thành hôn sao? Tại sao hiện tại lại đổi ý?"
"Nay phương nam chiến loạn, nhi thần nếu vào lúc này cử hành đại hôn, thật sự là rất có lỗi với những bá tánh bởi vì chiến loạn mà lo lắng hãi hùng ăn ngủ không yên, cho nên nhi thần quyết định, chờ đến khi bình định được biên cảnh, mới bàn đến chuyện khác!" Cố Thanh Yến tha thiết nói, "Nhi thần còn tuổi niên thiếu, không nên cố chấp nữ nhi tình trường, mà nên đem tinh lực đặt ở phương diện đọc sách tập võ và học hỏi trị quốc! Trước đây nhi thần nhất thời bị nhan sắc mê muội, làm chuyện hồ đồ nói lời hồ đồ, xin phụ hoàng tha thứ!"
Chỉ bằng một vài câu đã hoàn hảo xóa sạch sẽ cho Nam Cung Ngọc, còn có một điều ngầm tố cáo nhỏ với Hoàng Đế—— Nữ nhi của tiểu thiếp Liễu gia sinh ra giống hệt mẹ ruột, giỏi dùng sắc đẹp mê hoặc nhân tâm, là một kẻ hồng nhan họa thủy! Đứa con trai thông minh chăm chỉ, tiền đồ vô lượng của Người chính là bị ả hại chết!
Hoàng Đế lẳng lặng nhìn Cố Thanh Yến, nghiêm túc hỏi: "Con thật sự nghĩ như thế?"
"Vâng!" Cố Thanh Yến đón nhận ánh mắt dò xét của Hoàng Đế, dùng ngữ khí đầy nhiệt huyết không chút sợ hãi của thiếu niên trả lời: "Bộ lạc Nam Man không đáng sợ, con nghe nói phụ hoàng đã sắp xếp Cố Thành Tiêu tướng quân đi trước ra biên cảnh bình định bạo loạn, Cố tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, võ công lợi hại, có Cố tướng quân chiếu cố, con nhất định sẽ không hao tổn một cọng tóc, thêm nữa con muốn thỉnh giáo Cố tướng quân việc hành quân đánh giặc, xin phụ hoàng ân chuẩn!"
Thái Tử tòng quân xuất chinh không phải việc nhỏ, hơn nữa Nam Cung Ngọc còn là thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng ra chiến trường, cũng chưa từng thấy người chết, Cố Thanh Yến đã chuẩn bị sẵn sàng tranh đấu tới cùng, không ngờ Hoàng Đế đột nhiên cười lên ha hả: "Thái Tử hiểu rõ nghĩa lớn, trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc!"
"Phê chuẩn!"
Ánh mắt Cố Thanh Yến sáng lên, vui vẻ nói: "Tạ phụ hoàng!"
Hoàng đế đứng dậy, đi đến bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu: "Nam nhi tốt đương nhiên nên kiến công lập nghiệp, chứ không phải cả ngày đắm mình trong d*m d*c, con thân là Thái Tử càng nên là tấm gương tốt cho tất cả bá quan."
Cố Thanh Yến ngượng ngùng cười cười nhìn Hoàng Đế, khẩn cầu: "Vậy bên phía mẫu hậu, xin phụ hoàng khuyên nhủ......"
Nam Cung Ngọc là con trai duy nhất của Hoàng Hậu Tạ Thục Nghi, từ nhỏ Hoàng Hậu đã luôn đặt Nam Cung Ngọc trong tầm mắt, đây cũng lý do vì sao cuối cùng Liễu Vân Khê cuối cùng cũng được làm Thái Tử Phi, thật sự là không lay chuyển được Nam Cung Ngọc.
Cố Thanh Yến là vì sợ Hoàng Hậu không đồng ý, cho nên mới đi tìm Hoàng Đế trước.
Hoàng Đế rất hiểu việc lớn, cười cười đồng ý.
Ngoại trừ lý do Cố Thanh Yến nói ra, Hoàng Đế đương nhiên suy nghĩ càng nhiều hơn. Sở dĩ đồng ý cho Cố Thanh Yến tồng quân xuất chinh, cũng là vì muốn trải đường cho Nam Cung Ngọc ngày sau.
Hoàng đế chỉ có một đích tử, nhưng không có nghĩa Hoàng Đế chỉ có một hoàng tử, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nam Cung Ngọc là Tam hoàng tử do Thư quý phi sinh ra.
Bởi vì lúc Hoàng Đế còn trẻ đã bị hoàng tử con của phi tần được Tiên Đế sủng ái nhất chèn ép, ngôi vị Hoàng Đế có đượcc phải nếm trải rất nhiều khó khăn, biết việc lập đích quan trọng, hơn nữa Nam Cung Ngọc cũng là một hài tử rất xuất sắc, cho nên Hoàng Đế muốn vì cậu mà tranh thủ giành lấy sự ủng hộ của bá quan, sẵn sàng để cậu đi làm nhiều việc tích luỹ thêm danh tiếng tốt.
Có Hoàng Đế chống lưng, sự tình thuận lợi hơn rất nhiều, mặc dù ngày hôm sau lâm triều bị rất nhiều đại thần phản đối, Hoàng Đế vẫn hạ chỉ, lệnh cho Cố Thanh Yến thay mặt thiên tử an ủi tướng sĩ biên cảnh.
Hoàng đế còn cưng chiều Nam Cung Ngọc hơn cả những gì Cố Thanh Yến tưởng tượng, nếu không Nam Cung Ngọc nhiều lần bị tiểu nhân hãm hại làm ra nhiều việc hồ đồ như vậy, Hoàng Đế cũng sẽ không hết lần này đến lần khác tha thứ cho gã, cuối cùng cực kỳ thất vọng với gã, nhưng cũng không phế đi ngôi vị Thái Tử của gã. Mà Tam hoàng tử cũng là nhìn thấu tầm quan trọng của Nam Cung Ngọc trong lòng Hoàng Đế, cho nên bày mưu lập kế sai Liễu Vân Khê hạ độc Nam Cung Ngọc.
Nam Cung Ngọc một ngày chưa chết, thì vẫn sẽ còn chiếm ngôi vị Thái Tử, chỉ có làm Nam Cung Ngọc chết đi, hắn mới có thể thay thế!
Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ bề ngoài ôn nhu hiền hoà, thực tế dã tâm bừng bừng xảo trá quỷ quyệt. Lúc lâm triều Cố Thanh Yến chạm mắt với hắn vài lần, Nam Cung Kỳ luôn mỉm cười, nhìn dáng vẻ đã biết đã sớm hình thành tính cách tôn trọng huynh trưởng hiểu rõ lễ nghĩa, thế cho nên lúc Nam Cung Ngọc biết hắn là kẻ phía sau hạ độc thủ hãm hại mình cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Đời trước sau khi Nam Cung Ngọc chết nếu là hắn thuận lợi lên ngôi Thái Tử, vậy người tiếp theo hắn còn phải đối phó rất có thể chính là phụ hoàng còn đang tại vị của bọn họ.
Sau khi hạ triều, Cố Thanh Yến bị Nam Cung Kỳ gọi lại.
"Hoàng huynh, xin dừng bước!"
Bước chân Cố Thanh Yến chựng lại, xoay người nhìn Nam Cung Kỳ đi nhanh về phía mình.
Cố Thanh Yến khẽ cười: "Tam đệ."
"Hoàng huynh, huynh thật sự định tòng quân xuất chinh?" Giọng điệu Nam Cung Kỳ lộ rõ ràng vẻ lo lắng, "Đệ nghe nói phụ hoàng đã đồng ý cho huynh thành hôn, bây giờ huynh đi rồi, vậy hôn sự kia còn tính không? Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, nguy hiểm vạn phần, quân tử không tự xây tường nguy hiểm, hoàng huynh tốt nhất đừng đi!"
Cố Thanh Yến nhìn vị đệ đệ trên mặt viết "Đệ rất lo lắng cho huynh", đáp lại hắn một cái biểu tình "Ta rất cảm động".
Hai huynh đệ Nam Cung Ngọc và Nam Cung Kỳ này khi còn nhỏ quan hệ không tồi, cũng không biết có phải Thư quý phi đã truyền quá nhiều cho Nam Cung Kỳ quan niệm nếu không chiếm thì cái gì cũng không có hay không, hay là Nam Cung Kỳ từ nhỏ đã lòng dạ hiểm ác, đã sớm xem Nam Cung Ngọc là cái gai trong mắt, hơi một tí là ngáng chân sau Nam Cung Ngọc, rồi sau đó còn đưa nhóm "Huynh đệ tốt" đến ra vẻ ân cần hỏi han Nam Cung Ngọc...... Về mặt âm mưu quỷ kế, Nam Cung Ngọc quả thực kém xa Nam Cung Kỳ.
Tranh quyền đoạt vị qua các triều đại của Lịch sử Hoa Quốc Cố Thanh Yến đã nhìn thấy rất nhiều, đối mặt với một Nam Cung Kỳ thích diễn xuất như vậy, đương nhiên cậu nguyện ý bồi hắn diễn kịch!
"Tam hoàng đệ đệ không cần khuyên ta, ý ta đã quyết." Cố Thanh Yến nghiêm túc, "Biên cảnh bị Nam Man xâm lấn, bá tánh nước sôi lửa bỏng, ta thân là Thái Tử, tại hoàng thành này hưởng hết vinh hoa phú quý cũng thôi đi, nếu vào lúc này đại hôn, đó chính xây dựng hạnh phúc của mình dựa trên đau khổ của bá tánh, lòng ta bất an!"
Nhìn đi, cỡ nào cũng là một vị Thái Tử yêu dân như con đấy! Chỉ là nói đi cũng nói lại, nguyên chủ Nam Cung Ngọc vốn cũng là một Thái Tử có tâm rất tốt với dân, nếu lúc trước không phải lầm tin vào tiểu nhân lại bị người lập mưu hãm hại, chắc chắn sẽ là một vị Hoàng Đế được bá tánh kính yêu.
Trên mặt Nam Cung Kỳ lộ vẻ khâm phục, trong lòng lại khinh thường, Thái Tử thì làm sao? Cũng chỉ là một người phàm, chẳng lẽ lúc ra trận có thể trở nên đao thương bất nhập? Người còn chưa từng giết qua, có thể giết địch chắc? Bất quá là muốn cướp một phần công lao quân đội, nhưng không thể nói một cách công khai như thế mà thôi!
"Một khi đã như vậy, vậy thần đệ cung chúc hoàng huynh mở cờ chắc thắng, khải hoàn trở về!" Nam Cung Kỳ chắp tay nói, vẻ mặt chân thành đó, trong mắt người khác, hoàn toàn là dáng vẻ huynh thân đệ kính.
Cố Thanh Yến rất cảm động: "Đa tạ tam đệ!"
Biểu diễn đến đây vậy là đủ rồi, Cố Thanh Yến đang muốn tìm cớ rời đi liền thấy bóng người quen thuộc, ánh mắt tức khắc sáng lên.
Nam Cung Kỳ nghi hoặc hỏi: "Hoàng huynh?"
Không hề để ý tới Nam Cung Kỳ, Cố Thanh Yến một đường đuổi theo, cung nữ thái giám gặp được cậu đều bị sự vội vã của Thái Tử điện hạ làm cho hoảng sợ, cúi đầu hành lễ.
"Miễn lễ!"
Cố Thanh Yến đuổi thẳng tới Ngự Thư Phòng, vừa lúc gặp phải vài vị đại thần từ bên trong bước ra.
"Vi thần tham kiến Thái Tử điện hạ!"
Mấy đại thần này bởi vì Thái Tử đại diện thiên tử đến an ủi tướng sĩ biên cảnh nên có rất nhiều điều muốn nói, Cố Thanh Yến đành phải dừng bước chân cùng bọn họ chào hỏi.
Sau khi đối phó với mấy người xong, Cố Thanh Yến đứng bên cạnh Ngự Thư Phòng chờ đợi.
Sau thời gian một nén nhang, cửa lớn Ngự Thư Phòng mở ra, từ bên trong đi ra một người.
Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân sửng sốt, trong nháy mắt thất thần, rồi sau đó rất nhanh đã thu hồi cảm xúc, rũ mắt chào hỏi: "Thần Cố Thành Tiêu, tham kiến Thái Tử điện hạ."
Trái ngược với tên trọng phạm mặc áo tù nhân bị nhốt trong thiên lao, mỏi mệt tang thương, vết máu đầy người, Cố Thành Tiêu trước mặt đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã tràn đầy sức sống, nhưng trên người nam nhân lại có loại trầm ổn không phù hợp độ tuổi, như là đã trải qua sương gió tâm đã lặng đi như nước.
Cảm xúc nhỏ bé này bị Cố Thanh Yến bắt được, trong lòng không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc.
Người này......
Vẻ mặt Cố Thành Tiêu nhàn nhạt nhìn Cố Thanh Yến, đôi mắt đen của y sâu không thấy đáy, khóe môi mỏng tự nhiên buông xuống, chính là bộ dạng ít khi nói cười, người sống chớ gần.
Thấy Cố Thanh Yến đứng thẳng tắp nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Cố Thành Tiêu lần nữa hành lễ: "Vi thần cáo lui."
Nói xong liền bước đi không chừa chút mặt mũi.
"Cố tướng quân xin dừng bước!"
Thấy y thật sự muốn rời đi, Cố Thanh Yến vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà bất luận cậu gọi thế nào, bóng dáng Cố Thành Tiêu vẫn càng ngày càng xa, giống như không nghe thấy, bước chân trước sau vẫn chưa từng dừng lại.
Không đúng! Tính cách Cố Thành Tiêu không nên làm ra loại thái độ như vậy!
Cố Thanh Yến sắc mặt hơi trầm xuống, phẫn nộ quát: "Cố Thành Tiêu, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Một tiếng Cố Thanh Yến trực tiếp hét lên, hiển nhiên là bị tức giận không ít.
Cố Thành Tiêu rốt cuộc cũng dừng bước, không chỉ có ý, tất cả cung nữ thái giám đều đồng loạt quỳ xuống đất.
Trong lòng mọi người đều sợ hãi nghi hoặc. Thái Tử điện hạ rất ít khi tức giận, Cố tướng quân đắc tội gì với Thái Tử điện hạ sao?
"Các ngươi lui ra." Cố Thanh Yến ra lệnh, cung nữ thái giám có mặt đều cúi đầu khom người nhanh chóng rời đi.
Cố Thành Tiêu chỉ đứng yên ở đấy, đầu cũng không quay lại.
"Cố Thành Tiêu, ngươi có ý gì?!" Cố Thanh Yến bước đến trước mặt y, thở phì phì chất vấn.
Thiếu niên cau mày nhìn y, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mắt vậy mà lại hơi ngấn nước, con người đen nhánh sáng đến kinh người.
Cố Thành Tiêu rũ mi, không mặn không nhạt nói: "Vi thần không biết Thái Tử điện hạ có ý gì."
"Ngươi!" Ngọn lửa trong lòng Cố Thanh Yến lập tức bùng lên.
"Thái Tử điện hạ nếu như không có gì phân phó, vậy thần xin cáo lui."
Cậu không cảm giác sai, thái độ Cố Thành Tiêu đối với cậu đúng thực có vấn đề, ánh mắt nam nhân nhìn cậu gần như thờ ơ vô cảm.
Tuy rằng bản thân nam nhân là người ít nói, cũng không thích cười, nhưng vẫn có sự khác nhau.
Đây là tại sao?