Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 99

Chương 99: Bại lộ chân tướng

 

Trong mắt Cố Thành Tiêu hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh y đã lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Điện hạ nói đùa, ngài là Thái Tử điện hạ, thần sao dám......"

 

Lời còn chưa nói xong đã im bặt vì Cố Thanh Yến đã rút kiếm chĩa thẳng vào y.

 

Thiếu niên bởi vì tức giận mà đôi gò má đỏ bừng, xinh đẹp như ánh bình minh, đôi mắt nhìn chằm chằm y sáng như ánh sao trời, đôi môi đỏ mọng thốt lên vài tiếng: "Đừng nói nhảm nữa, tới đánh một trận với ta!"

 

"Nếu ta thắng, người phải thành thật nói ra hết! Nếu ta thua......"

 

Cố Thanh Yến cắn răng, đâm kiếm ra.

 

"Thái Tử điện hạ!" Mọi người hét lên kinh hãi, đồng loạt xông lên trước muốn ngăn cản.

 

"Cút ngay!"

 

Cố Thanh Yến lạnh giọng quát lớn, dáng vẻ tức giận nóng nảy làm những tướng sĩ vốn đã quen nhìn quen cậu khiêm tốn lễ độ bình dị chần chừ.

 

Cố Thành Tiêu hơi nhíu mày, giơ tay trần đón lấy. Cho dù trên tay y không có binh khí, Cố Thanh Yến cũng không có khả năng đánh được y.

 

Ý thức được điểm này, Cố Thanh Yến tức giận đến đôi mắt đều đỏ lên, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn, Cố Thành Tiêu lại cố tình chỉ tránh né không ra tay, không bao lâu Cố Thanh Yến đã thở hồng hộc. Ban ngày ở trên chiến trường chém giết, lúc ấy hưng phấn giống như được tiêm máu gà, nhưng khi đại thắng trở về toàn thân thả lỏng, cả người đều nhũn ra, lúc này làm gì còn nơi nào có sức lực? Muốn đánh với Cố Thành Tiêu một trận cũng chỉ có thể dựa vào lửa giận, chiêu thức dùng cũng lung tung rối loạn.

 

Tướng sĩ vây xem bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Thái Tử điện hạ căn bản không phải đối thủ của đại tướng quân, nhìn vẻ mặt vô cảm và chiêu thức tùy tiện của vị đại tướng quân này, quả thực giống như đang chơi đùa với một đứa trẻ, Thái Tử điện hạ dường như cũng đã nhận ra, càng đánh càng tức giận, càng tức giận chiêu thức càng loạn......

 

Đột nhiên Cố Thành Tiêu bắt lấy cổ tay cầm kiếm của Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến lập tức bùng nổ, thẹn quá hóa giận quát: "Cố Thành Tiêu ngươi là tên khốn!!"

 

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, đối mắt thiếu niên hơi phiếm hồng long lanh ngấn lệ, chóp mũi thanh tú cũng đỏ bừng, môi run run th* d*c.

 

Không cam lòng, ủy khuất, buồn bã......

 

Cố Thành Tiêu nhất thời ngây ngẩn cả người, đôi mắt bị y làm ướt đẫm đã trói chặt linh hồn y, trong phút chốc mọi thứ xung quanh dường như biến mất, âm thanh bên tai cũng đều tan biến, hình ảnh khắc sâu trong tâm khảm lần lượt hiện lên trước mặt——

 

Ngày ấy mặt trời chiều ngả về tây, phía trên tường thành, thiếu niên một thân trường bào kim long bốn móng, ánh năng vàng buổi chiều tà chiếu rọi lên sườn mặt tuấn tú của gã, lông mi khẽ chớp như cánh bướm vẫy, đôi môi đỏ mọng cong lên ngậm ý cười, đôi mắt sáng nhìn quanh, chói loá mắt như vị thần trên chín tầng mây.

 

Gã nghiêng đầu mỉm cười với y: "Cố tướng quân, ngươi nói ngày sau nếu cô có thể thuận lợi đăng cơ, có thể trở thành một Hoàng Đế tốt hay không?"

 

Y chân thành nói: "Thái tử điện hạ thông tuệ dày rộng, cần chính yêu dân, có ngài, là phúc của bá tánh."

 

"Vậy Cố tướng quân sẽ luôn ở bên cạnh cô đúng không?

 

Y gật gật đầu, thiếu niên cười cong mắt.

 

"Cố tướng quân, không bằng sau này cô gọi ngươi một tiếng Thành Tiêu, như thế nào?"

 

"Ngươi là người cô tín nhiệm nhất, cô biết ngươi thật lòng với cô, từ nay về sau chúng ta xem nhau như huynh đệ, ta kính trọng ngươi như một người huynh trưởng!"

 

"Khi ta bước lên đại bảo, chắc chắn sẽ thống trị vạn dặm non sông này thật tố đẹp, Thành Tiêu đến lúc đó ngươi chính là phụ tá đắc lực của ta!"

 

"Thần Cố Thành Tiêu, chắc chắn dốc hết sức mình phò tá Thái Tử điện hạ!"

 

Khung cảnh chuyển đổi, lông mày dài càng làm Thái Tử quý phái tao nhã hơn, lúc này mặt đầy phẫn nộ: "Cố Thành Tiêu! Vân Khê là nữ nhân của ta! Sao ngươi dám!!"

 

Y sắc mặt khó coi giải thích: "Ta không có chạm vào nàng, là nàng tự mình nhào lên......"

 

"Đủ rồi! Ngươi còn giảo biện?! Ngươi đã mơ ước Vân Khê từ lâu! Nếu hôm nay không phải bị ta bắt tại trận, có phải ngươi còn định cưỡng ép nàng không?" Thái Tử tức giận bừng bừng, rút bảo kiếm treo trên tường, "Ta tôn kính ngươi như huynh trưởng, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"

 

"Ta cảnh cáo ngươi! Nếu để ta biết ngươi lại có chút bất kính nào với Vân Khê, ta muốn ngươi đầu rơi xuống đất!"

 

"Cút!!"

 

Hình ảnh lại luân chuyển, thien lao tối tăm dơ bẩn, thái giám cúi đầu nâng cao khay rượu, nhẹ giọng nói với y: "Đại tướng quân, Thái Tử điện hạ chúc ngài lên đường bình an......"

 

Y nhìn chằm chằm ly rượu kia hồi lâu, cuối cùng duỗi tay nhận lấy, một hơi cạn sạch!

 

Rượu kia là rượu cực độc, đau đến mức y muốn lăn lộn trên mặt đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị người dùng dao cùn cắt vào, lại giống như bị người dùng một khối sắt bị nung đỏ ép lên người, đau đớn muốn chết đi!

 

Thần chí bị cơn đau đớn trước khi chết cuốn đi, kinh ngạc trong mắt Cố Thành Tiêu lập tức bị bóng tối bao trùm, đang lúc y bị biểu tình cứng rắn kiềm chế không rơi nước mắt của Cố Thanh Yến làm cho tan chảy trái tim thoáng chốc bị bao trùm bởi nham thạch cứng rắn.

 

Ngay khi y muốn thô bạo ném Cố Thanh Yến ra, y vậy mà lại nhìn thấy một bức họa khác——

 

Gương mặt thanh niên phía sau tấm màn giường không còn chút máu, gầy đến mức xương gò má nhô lên, môi trắng bệch, giữa mày lộ ra một cổ khí đen âm u, vừa thấy liền biết thời gian không còn nhiều.

 

Nữ nhân cài trâm ngọc trai khẽ lay động chiếc váy lụa trong mắt đầy vẻ khinh thường, múc một muỗng thuốc, thô lỗ nhét vào miệng thanh niên.

 

Thanh niên bị sặc, không ngừng ho khan, đôi gò má gầy ốm bệnh tật ửng đỏ, nước thuốc màu đen bên khóe miệng chảy dọc theo chiếc cằm nhọn rồi rơi xuống lớp áo màu trắng tinh khiết......

 

Đôi mắt đen nhánh của Cố Thành Tiêu hơi trợn to.

 

"Là ngươi, là tiện nhân ngươi vẫn luôn hại ta!" Khóe mắt thanh niên nứt toác, cặp mắt vẩn đục phóng ra tia sáng lạnh lùng đáng sợ, "Không phải Thành Tiêu! Là ngươi!!"

 

"Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi!!"

 

Bởi vì phẫn hận tới cực điểm, ngũ quan thanh niên vặn vẹo, gân xanh hằn lên, tiếng nói khàn khàn thô ráp, nghe như ác quỷ, nhưng thanh niên chỉ là nỏ mạnh hết đà, nữ tử nhẹ nhàng vung tay, đã bị đẩy rớt xuống giường.

 

Nữ tử trên cao nhìn xuống thanh niên, không hề che giấu khinh thường trong lòng, mỉa mai nói: "Thái Tử điện hạ, thần thiếp nghe không hiểu ngài đang nói gì. Hại ngươi chính là người ngươi xem như cánh tay phải, huynh trưởng Cố Thành Tiêu Cố đại tướng quân! Ngài đã quên hắn cấu kết với Tam hoàng tử, làm ngài bị Hoàng Thượng xa lánh?"

 

"Cố Thành Tiêu lòng lang dạ sói, vẫn luôn đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại hắn đã chết, bị một ly rượu độc của ngài đưa đi gặp Diêm Vương, ngài rốt cuộc đã có thể thoát khỏi hôi thối đó rồi!"

 

Nghe được lời này con ngươi thanh niên co rút kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi ——

 

"Thực xin lỗi...... Thực sự xin lỗi......"

 

Nước mắt nóng tràn ra từ khóe mi, thanh niên k** r*n đến tê tâm liệt phế, tròng mắt đỏ ngầu xen lẫn đau đớn, hối hận và không cam lòng, môi run run không ngừng trào ra máu đỏ lẫn đen, nhìn rất ghê người.

 

Hô hấp Cố Thành Tiêu cứng lại,!

 

Biểu tình trên mặt nam nhân thay đổi liên tục, Cố Thanh Yến cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc tự nhiên cũng nhận ra sự bất thường của y.

 

Đối phương ngơ ngẩn nhìn cậu, tiêu điểm lại không ở trên người cậu, mà là xuyên qua cậu nhìn một người nào đó.

 

Vừa rồi nam nhân đã bị cậu làm mềm lòng vì nhìn thấy cái gì đó mà lại trở nên cứng rắn lạnh băng, cậu cảm giác được lực đạo bàn tay nam nhân bắt lấy tay cậu đột ngột tăng thêm, cũng không biết nam nhân lại nhìn thấy thứ gì, đáy mắt u ám sâu thẳm lóe lên rất nhiều cảm xúc đau lòng, phẫn nộ, hối hận v.v..

 

Cuối cùng suy nghĩ của nam nhân một lần nữa gom lại, ánh mắt kiên định và nghi ngờ một lần nữa dừng trên người cậu.

 

Trong đầu Cố Thanh Yến nảy ra một ý tưởng, giọt lệ đọng trên mi trượt xuống gò má trắng nõn, thân mình mềm nhũn, cả người đổ xuống một bên.

 

Gương mặt Cố Thành Tiêu hiện lên chút hoảng hốt, đôi tay duỗi ra phía trước, vững vàng tiếp được người!

Bình Luận (0)
Comment