Thấy tôi kiên quyết, Thẩm Tây Thần ký tên mình, nghiến răng nói: "Tống Cẩm Tuệ, tốt nhất sau này em đừng khóc lóc quay về cầu xin anh."
Tôi không để ý đến anh ta, cầm thỏa thuận ly hôn rồi nở một nụ cười dịu dàng với Thẩm Tử Dịch.
"Chúc mừng con, sắp có một người mẹ mới rồi."
Thẩm Tây Thần nói không sai, tôi không có bố mẹ, không có nhà. Nhưng anh ta quên mất chúng tôi đều có một nơi mà mình lớn lên.
Từ Bắc Kinh đến Hoài Thành chỉ mất ba giờ ngồi máy bay. Nhưng từ Hoài Thành đến trại trẻ mồ côi lại cần ngồi hai giờ tàu cao tốc, đi bộ một giờ đường núi.
Khi cuối cùng đã đến nơi, tôi đã kiệt sức.
Nhưng khi nhìn thấy mẹ viện trưởng chạy ra đón tôi, toàn bộ mệt mỏi trong người tôi dường như tan biến, chỉ còn lại khóe mắt cay xè.
"Tuệ ơi, Tuệ của mẹ ơi!"
Người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi lúc này lại vui vẻ như một đứa trẻ, bà nhảy nhót tung tăng đến bên tôi, ôm tôi một cái thật chặt…
"Gầy rồi." Bà sờ vào cánh tay gầy gò của tôi, đôi mắt đầy xót xa: "Thằng Tây Thần đó sao vậy, nuôi làm sao mà Tuệ của mẹ lại gầy thế này?"
Nói rồi, bà nhìn ra phía sau tôi, mặt càng thêm không hài lòng: "Nó bận làm việc đến nỗi không đón con về được sao? Đường xa như vậy lại để con một mình về?"
Tôi lắc đầu, cũng không giấu bà: "Con đã ly hôn rồi."
Mẹ viện trưởng ngẩn ra một lúc, rồi kéo tôi vào trong nhà. Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, bà đỏ hoe mắt: "Tuệ của mẹ chịu khổ rồi."
Bà không như những người lớn khác khuyên tôi vì con mà nhẫn nhịn, ngược lại ôm chặt tôi: "Con là đứa con đầu tiên của mẹ, nơi này chính là nhà của con, mẹ cũng là mẹ của con. Bị oan ức thì về nhà, sau này không đi đâu nữa."
Những ấm ức đè nén trong lòng như tìm được chỗ phát tiết, nước mắt nhanh chóng tràn đầy trên khuôn mặt.
Thực ra tôi là đứa con đầu tiên được mẹ viện trưởng nhận nuôi. Năm đó bà ngoài ba mươi tuổi, vì chồng bạo hành mà lựa chọn ly hôn. Cả nhà bà khuyên bà nên nhẫn nhịn, trong hôn nhân có va chạm là chuyện bình thường, cuối cùng đều là sống cùng nhau suốt đời.
Thời đó, người phụ nữ tái hôn thường bị người đời chê trách sau lưng.
Nhưng mẹ viện trưởng rất dũng cảm, bà chịu đựng mọi áp lực từ người khác và chọn ly hôn, đến đây mở một trại trẻ mồ côi. Sau đó bà nhặt được tôi bị bỏ rơi bên cạnh thùng rác, chăm sóc tôi tận tình, nuôi tôi lớn lên.
Năm tôi năm tuổi, Thẩm Tây Thần mất cha mẹ trong một tai nạn xe hơi, cũng được đưa vào trại trẻ mồ côi. Lúc đó trại trẻ đã có hơn ba mươi đứa trẻ rồi.
Mẹ viện trưởng coi chúng tôi như con ruột. Tiền tiết kiệm được đều dành cho chúng tôi đi học, mua quần áo mới cho chúng tôi. Nhưng bà thì mỗi bộ quần áo đều mặc được mấy năm.
Sau này tôi và Thẩm Tây Thần cùng nhau gây dựng công ty, cũng không ngừng gửi tiền cho trại trẻ, và cũng khiến nhiều người biết đến nơi này.
Xã hội ngoài kia cũng có không ít người bắt đầu chú ý và quyên góp từ thiện, nhưng điều kiện của trại trẻ đã khá hơn, mẹ viện trưởng vẫn không muốn vào thành phố.
"Trong những ngôi làng vùng núi này, có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi, có thể giữ lại một đứa là giữ lại một đứa."
11
Sau khi ở lại trại mồ côi một thời gian, tâm trạng của tôi dần trở nên vui vẻ hơn. Những đứa trẻ ở đây hầu hết đều bị bỏ rơi, nhưng trong đôi mắt chúng lại sáng lên niềm vui trong sáng, không nhuốm màu trần tục, dễ dàng lan tỏa cảm giác hạnh phúc đến những người xung quanh. Trong số đó, một bé gái đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi.
Cô bé có một vết sẹo đỏ lớn bên má trái và đôi mắt tròn đầy lo lắng luôn nhìn tôi một cách rụt rè. Cảm giác rằng bé rất quen thuộc nhưng tôi lại không thể nhớ ra. Khi viện trưởng giới thiệu về bé, giọng bà đầy giận dữ.
"Bọn ác nhân nào mà lại có thể nhẫn tâm hành hạ một đứa trẻ như thế chứ! Chúng lóc cả một mảng thịt trên mặt con bé, khắp người cũng đầy vết thương lớn nhỏ. Dù đã báo cảnh sát và điều tra nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra được thủ phạm. Thật đáng thương cho bé Tiểu Tiếu, từ nhỏ đã chịu nhiều đau đớn, dẫn đến trầm cảm. May mắn là sau đó đã được điều trị với bác sĩ tâm lý nên cũng đã khá hơn."