Conan Đồng Nhân - Mộng Cảnh Nhân Sinh

Chương 69

Bữa tối hôm đó, khéo léo từ chối lời mời dùng bữa với Michaelis, Eri dẫn mọi người tới một nhà hàng lớn dùng bữa tiện thể bàn chuyện hợp tác giết chết Lưu Phi. Nhóm hình cảnh quốc tế William cũng dẫn theo, ai nấy đều tỏ vẻ sẵn sàng hi sinh mọi thứ để có thể tiêu diệt ten khốn nạn khiến cho cả giới cảnh sát quốc tế phải đau đầu. Đêm đó nhóm Akito chuyển tới tổng bộ của cảnh sát quốc tế ở Anh quốc nghỉ lại mà không về cổ bảo. Cũng ngay trong đêm đó, mưa rền gió dữ bắt đầu dậy sóng ở Luân Đôn.

*****************************

Sáng hôm sau, William lái xe đưa mọi người tới studio của MC để chụp hình. Chỉ là khi vừa bước vào trong đó họ đã sâu sắc nhận ra không khí rất kỳ quái. Michaelis ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm studio như hổ rình mồi, hoàn toàn không còn vẻ khách khí trước đây. Nhiếp ảnh gia lửa giận đùng đùng vừa chụp hình vừa chửi bới. Bên trong studio không náo nhiệt như trong tưởng tượng, ngược lại rất ít người. Đa số đều là chuyên viên trang điểm và các stylis của MC và một vài gương mặt xa lạ. Đây chính là điểm kỳ lạ nhất từ sau bữa tiệc của Michealis. Hầu hết những người mẫu chụp ảnh tạp chí lần này cho MC đều là người mẫu ngoại quốc thuộc các tập đoàn thời trang khác nhau. Nhưng hôm nay họ không hề bắt gặp bất cứ tập đoàn nào khác tại studio. Michealis không điên tới mức từ chối hợp tác với tất cả mọi tập đoàn trừ YUUs đâu nhỉ?

Michealis thấy họ xuất hiện, nét ngoan lệ trong mắt rút đi một chút nhưng gương mặt vẫn âm trầm như trước. Dì Kikyou dò hỏi mới biết được đêm qua sau khi họ rời cổ bảo có không ít người mẫu đột nhiên ra ngoài rồi không trở về nữa. Những tập đoàn thời trang kia còn đang ráo riết tìm nhân viên của mình không rảnh tới tham dự buổi chụp hình hôm nay. William ánh mắt xẹt qua một tia ám trầm vội vàng gọi điện thoại về tổng bộ. Dì Kikyou hỏi ra đồng thời cũng phát hiện được chỉ có duy nhất người của YUUs là không hề xảy ra chuyện vì đêm qua họ không về cổ bảo. Những cô gái mất tích đều là người mẫu hoặc chí ít đều là những cô gái thanh tú xinh đẹp. Michealis cho rằng đây là một âm mưu ngắm vào MC trong khi đó Yue cùng mọi người đều hiểu trong chuyện này nhất định có trá.

Yue cùng Kazuha bị đẩy đi thay trang phục chụp ảnh, bên ngoài nhiếp ảnh gia vò đầu bứt tai tố khổ. Hai nam người mẫu chụp hình cùng Yue và Kazuha không tới được. Chủ đề hôm nay là chụp ảnh couple, không có nam người mẫu muốn chụp hình sao đây? Nam người mẫu của MC căn bản không có ai phù hợp với Kazuha và Yue. Yuu Kikyou nhíu mày đưa mắt nhìn Ryuichi và Akito.

Ryuichi bộ dáng khá tốt chỉ là anh ta từ đầu tới cuối là chuyên viên chụp ảnh không ai đặt chủ ý lên. Sau khi thương lượng một hồi với nhiếp ảnh gia, Akito và Ryuichi cũng không thoát được cảnh phải đối mặt với ống kính. Akito bóp trán không thể phản kháng quyết định của dì Kikyou, hơn nữa anh cũng không muốn nhìn Yue ôm ấp người con trai khác, dù chỉ là chụp hình.

Quá trình chuẩn bị cho Akito và Ryuichi không lâu lắm bởi vì hai người bề ngoài vốn rất xuất sắc, thêm nữa tuy rằng chụp ảnh couple nhưng điểm nhấn vẫn là người mẫu nữ. Vì thế chưa đến nửa giờ hai người đã ra ngoài trước ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Ryuichi mặc một bộ lễ phục truyền thống Anh quốc với vest ngoài màu xám kết hợp với quần âu. Bên trong phối áo sơ mi cổ đứng trắng tinh, quàng thêm một chiếc khăn lụa bạc thêu hoa văn ám trầm lên cổ. Mặc bộ y phục này khiến cho Ryuichi giống hệt một vị quý tộc Anh quốc, cao quý ngạo mạn, mọi cử chỉ đều tao nhã khiến người ta không thể rời mắt.

Yuu Kikyou há hốc miệng, vốn dĩ không dám tin thủ hạ của mình sau khi mặc chính trang của quý tộc phương tây thế kỷ 19 lại có thể tỏa sáng đến mức này. Dì Kikyou càng lúc càng kích động. Ryuichi đã khiến cho bà kinh ngạc đến vậy còn Akito thì sao đây?

Để bà chờ không lâu lắm Kazuha cũng đã trang điểm xong đi ra. Nhiếp ảnh gia lập tức cho người chuẩn bị đạo cụ. Đó là một cây thụ cầm lớn được đặt ở giữa đại sảnh. Ngân bạch thụ cầm dưới ánh đèn led càng trở nên lóng lánh, mỹ lệ vô ngần.

Xinh đẹp tinh xảo con ngươi tràn ngập vui sướng mà nhìn về phía trước. Đôi môi cong lên như cánh bướm mỏng manh chao liệng trong gió. Bước chân nhẹ nhàng mà vững vàng dẫm lên những phiến lông vũ trắng trải đầy trên mặt đất. Mỗi bước chân thiếu nữ nâng lên hạ xuống đều khiến lông vũ tựa hồ đang bay lên khiến cho khung cảnh càng thêm ảo mộng hư vô mà xa vời. Nàng trang điểm rất nhẹ, đuôi mắt dùng kim tuyến bạc vẽ ra một đôi cánh bướm. Cặp mắt đen chiếu xạ hào quang thánh khiết tới mức người ta tựa hồ thấy được ảo giác thiên sứ giáng trần. Nàng chậm rãi tiến lại cây thụ cầm, mà ở đó thiếu niên quý tộc không biết đã đứng đó tự bao giờ. Chiếc cằm cao ngạo hơi nâng lên, khi nhìn thấy nàng tới gần, ánh mắt lạnh nhạt dường như sáng lên, anh ta dùng thái độ kiêu ngạo đó đột ngột quỳ xuống như thể đang nghênh đón vị nữ hoàng cao cao tại thượng. Nàng từ trên nhìn xuống hắn, màu đen trong mắt từng chút từng chút đặc quánh lại như thể cả thế gian này chỉ trông thấy một mình hắn mà thôi. Nàng vươn tay muốn đặt lên mái tóc mềm mại của hắn lại khựng lại. Giống như phải bỏng mà rụt về, nàng lặng lẽ xoay người như thể chưa bao giờ trông thấy hắn. Ngồi xuống bên cạnh cây thụ cầm, mười ngón tay mảnh khảnh vũ động. Mi mắt khép hờ của nàng thoáng run rẩy, thiếu niên kia vẫn quỳ ở đó, bi thương trong mắt nồng nặc hoà vào trong tiếng thụ cầm cao vút. Nếu ánh mắt hắn có thể trở thành xiềng xích vậy thì lúc này đôi cánh của nàng nhất địch sẽ bị khoá lại. Dùng tình yêu và lòng trung thành của hắn dìm thiên sứ vào trong hắc ám.

Kazuha và Ryuichi đọc qua nội dung của buổi quay chụp hôm nay, nhưng dì Kikyou không thể không công nhận diễn xuất của hai đứa bé này quá xuất thần. Biểu cảm của hai người khiến cho những đạo cụ vô tình lạnh như băng kia trở nên chân thật đến đáng sợ. Nhất là đôi mắt của Ryuichi khi nhìn Kazuha diễn tấu thụ cầm tràn ngập dục vọng điên cuồng và khi Kazuha từ phía trên cao nhìn xuống người hầu quý tộc của mình. Giống như trong khoảnh khắc đó cả hai đều không còn là Ryuichi và Kazuha mà bà biết nữa.

Cây thụ cầm được dọn đi nhanh chóng thay vào đó là một bàn trà kiểu Âu cùng với một vườn hoa giả. Yuu Kikyou nhíu mày, bởi vì so với cây thụ cầm trước đó vườn hoa giả này đúng là giả đến cực điểm. Mặc kệ là người mẫu xuất sắc tới cỡ nào cũng sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ giả tạo này. Không kịp để bà lo lắng nữa Akito và Yue cũng đã thay xong đồ ra ngoài rồi.

Akito mặc một bộ áo khoác bá tước màu lam đậm, dưới mặc quần bó trắng càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp. Một chiếc áo sơ mi viền cổ tơ tằm không có caravat. Chân anh đi đôi giày da được thiết kế riêng trong tay cầm một chiếc gậy bạc đi vòng quanh một vòng, đôi mày hơi nhíu lại càng khắc hoạ gương mặt trẻ tuổi anh tuấn mang theo một cỗ rét lạnh thấu xương xa cách.

Yue đi theo phía sau anh, cô mặc một bộ lễ phục tiểu thư sang quý màu trắng sữa giống hệt như một đóa huệ tây lặng lẽ nở rộ. Đôi mắt đen như hắc diệu thạch lúc này đây không còn bi thương cuồn cuộn không dứt chỉ còn long lanh sáng ngời như giọt sương sớm điểm xuyết trên cánh hoa, sống động mà đáng yêu vô cùng.

Đôi tay trắng nõn ôm chặt chú gấu bông, Yue theo lời của nhiếp ảnh gia mà kề sát khuôn mặt con gấu nhỏ vào sát mặt mình, còn bản thân thì nghiêng đầu nhìn nó, đôi mắt trong veo phản chiếu trong đôi mắt chú gấu chứa đựng sự thuần khiết hồn nhiên đến vô hại.

Dì Kikyou ôm ngực không thốt nên lời. Bởi vì trong đôi mắt Yue chứa quá nhiều nỗi đau. Màu đen nồng đậm không có cách nào che dấu bi thương cuộn trào mãnh liệt. Yue luôn thể hiện vẻ lãnh diễm xa cách không thuộc về nhân thế, hình tượng này đã đi theo cô từ khi cô xuất hiện lần đầu trên các tạp chí thời trang do YUUs xuất bản. Bà không ngờ tới lần này hai cô bé lại chọn những phong cách đối lập với chính mình. Nhưng có lẽ chính sự đối lập ấy càng khiến cho Yue và Kazuha làm chủ được ống kính và khắc sâu hình ảnh mình trong mắt mọi người.

Mặc kệ Yuu Kikyou rối rắm, nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục công việc của mình. Trên studio, Akito từ trên cao nhìn xuống hành động hết sức ấu trĩ của Yue khí thế lạnh lùng xa cách lúc trước hoàn toàn biến mất tung ảnh, lúc này chỉ còn lại nét dịu dàng cùng sung sướng vô hạn nhảy lên trong ánh mắt. Anh vòng tay ôm lấy Yue và cả chú gấu bông kia vào lòng mình, để Yue tựa đầu lên vai anh sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ lấy đi chú gấu nhỏ trong tay cô đặt lên bàn trà. Yue tràn đầy ủy khuất nhìn anh, thậm chí trong mắt còn xuất hiện hơi nước, Akito sửng sốt nhìn lướt qua bàn trà tràn ngập các loại điểm tâm ngọt sau đó dừng lại trước lẵng hoa đầy huệ tây tươi mới. Anh thuận tay kéo xuống một đóa nhét vào tay Yue vẻ mặt cực kỳ chân thành thắm thiết.

Nếu như Kazuha và Ryuichi diễn tả một chuyện tình đầy đau khổ bi thương, thì Yue và Akito lại đang chụp diễn một đoạn tình ca ngọt ngào y hệt như ly hồng trà trên mặt bàn đang tỏa hương thơm ngát. Bọn họ một là vị bá tước nổi danh lạnh lùng tàn nhẫn, không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình mong muốn. Một là vị tiểu thư của danh gia vọng tộc, được bảo vệ đến gắt gao đơn thuần như đóa hoa trắng trong lồng kính, chạm nhẹ liền vỡ nát.

Hai người cách nhau một khoảng cách rất gần, Yue thậm chí dùng tới giày độn cũng chỉ cao tới cằm Akito. Chênh lệch chiều cao khá lớn nhưng không hề kệch cỡm phá vỡ mĩ cảnh. Akito cúi đầu gần như đang thì thầm gì đó vào tai cô. Chỉ là góc độ không đúng, từ ống kính nhìn vào rõ ràng thấy được Akito đang hôn nhẹ lên trán Yue.

Yue khoác tay lên vai Akito nở một nụ cười rực rỡ xán lạn như ánh mặt trời. Akito chỉ hơi híp mắt, đôi mắt anh dường như sâu thêm một tầng bóng ma, dường như có thể cướp đi linh hồn của bao người. Trong đó tràn ngập bạo ngược cùng sát dục nhưng khi cô nhìn lên thì ánh nhìn đó hoàn toàn biến mất. Gương mặt trầm tĩnh, lạnh lùng toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ hoàn toàn đối lập với sự ôn nhu ấm áp mà Yue tạo ra.

Akito thuận tay cầm thìa đút một miếng bánh kem nhỏ cho Yue. Bởi vì cô vẫn luôn ngọ nguậy trong lòng anh hòng túm được chú gấu bông phía bên kia bàn mà chiếc thìa trong tay anh hơi lệch đi, kem trên miếng bánh dính đầy lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Ánh mắt anh tối lại, Yue ngẩng đầu có chút sợ hãi nhìn anh như thể đã làm sai chuyện gì đó lớn lắm. Akito nhìn cô thật sâu, mãi cho đến khi Yue sợ đến mức nước mắt rơi lã chã Akito mới cúi đầu khẽ mỉm cười. Nụ cười này như phù dung sớm nở rồi lập tức héo tàn, mỹ lệ mà ngắn ngủi khiến cho Yue nhìn đến ngây ngẩn cả người quên luôn bản thân đang rơi lệ đến mức chọc người đau lòng. Akito sủng nịch lau sạch kem và nước mắt trên gương mặt cô, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong studio hôn Yue thật sâu. Chiếc gậy bạc bị quẳng tới bên chân chú gấu bông nọ, mà nó đang dùng hai mắt hồn nhiên nhìn hai vị chủ nhân say đắm hôn.

Hai người ở bên cạnh nhau, đủ mọi hình thái đối lập được phô bày. Chỉ là khi hơi thở họ đã quyện lại với nhau một cách kỳ diệu không có cách nào đánh tan được. Hình ảnh đó tinh tế mà trang nhã vô cùng. Một ôn nhu như nước, một lạnh lùng như bóng đêm. Một xinh đẹp nhu nhược, một nguy hiểm trầm tĩnh. Một ánh sáng lúc bình minh, một bóng tối trong đáy vực sâu thẳm quấn quýt vào nhau như thể ngày và đêm không thể tách rời.

Bốp bốp bốp...

Tiếng vỗ tay thanh thuý vang lên hoàn toàn cắt đứt ảo tưởng hưng phấn của mọi người trong studio. Yue cùng Akito đồng thời quay đầu về hướng cửa nhíu mày. Người vừa đi tới phá vỡ tâm tình làm việc của người khác không ai khác chính là Lưu Phi. Hắn một bộ không có ý tứ gì tốt đẹp cười, Michaelis thấy hắn sắc mặt không thể nào đẹp. Tuy nhiên, bởi vì cố kỵ thế lực của Lưu gia Michaelis vẫn phải miễn cưỡng tiếp đón hắn. Lưu Phi cũng không để tâm tới thái độ bất mãn của hắn giả dối hàn huyên với Michaelis vài câu, lại mượn cớ tiếp cận dì Kikyou một lát mới rời đi. Tâm trạng vui vẻ của mọi người khi hoàn thành công việc cũng tan thành mây khói.

Buổi trưa hôm đó, Michaelis tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mĩ danh là tiệc kết thúc công việc. ông ta phân phát thiệp mời cho những tập đoàn thời trang khác đang trụ lại cổ bảo ý đồ hoàn toàn rõ ràng. MC không cần hợp tác nữa, bọn họ mau cút xéo đi. Những tập đoàn thời trang kia cũng chỉ có thể nén giận, dù sao người mẫu của họ mất tích cũng không phải do Michaelis bắt cóc, họ chẳng thể làm gì được ông ta. Không khí lúc này trong cổ bảo cổ quái đến cực điểm. Kẻ thích ý duy nhất có lẽ chỉ có mình Lưu Phi mà thôi. Lưu Phi tỏ ra rất thân sĩ bắt tay với từng người như thể chủ nhân của bữa tiệc này là hắn vậy. Yue nhíu mày nhìn quỷ khí từ hắn từng chút một bám vào những người khác. Không bao lâu sau, Lưu Phi đã dừng lại trước mặt dì Kikyou hàn huyên một chút, tỏ vẻ sẽ chiếu cố những tiệm thời trang Trung Quốc có qua lại với YUUs. Dì Kikyou cũng cười thản nhiên nói chuyện với hắn chỉ là thật hay giả có trời mới biết. Eri và William kè kè bên cạnh dì ấy nên Lưu Phi có lớn gan tới đâu cũng không bắt chuyện quá lâu. Mà ngay trong buổi chiều hôm đó bọn họ nhận được tin Lưu Phi đã rời khỏi cổ bảo không rõ đã đi đâu. Việc hắn rời khỏi cổ bảo có thể nói là vừa tốt vừa xấu. Tốt nghĩa là hắn hoàn toàn không còn khả năng gây hại những người ở đó. Nhưng tin xấu chính là hình cảnh quốc tế không còn khả năng theo dõi hành động của hắn nữa. Lưu Phi có thể ra tay bất cứ lúc nào, làm hại bất cứ ai. Đối với chuyện này William đau đầu cực kỳ mà không thể lập tức giải quyết.

Để tránh cho Lưu Phi đánh chủ ý lên Yue và Kazuha, William ngay trong ngày hôm đó đã đưa cả nhóm về tổng bộ của hình cảnh quốc tế. Mà khi họ rời đi, một đôi đỏ như máu ánh mắt chưa từng chớp lấy một cái vẫn luôn chú thị bọn họ từ xa.

Ngay trong đêm, tin tức hình cảnh quốc tế bị tập kích liên tục được gửi về tổng bộ. William nhận tin báo mà gân xanh trên trán dường như muốn nổ tung, cả người đều là áp suất thấp khiến cho ngay cả Alice cũng đều e ngại. Trong khi đó cả Yue và Akito đều không liên lạc được. Một dự cảm xấu không ngừng len lỏi vào tâm trí mọi người.

“Dì vẫn không liên lạc được sao?”

Kikyou lắc đầu tay nắm điện thoại di động càng thêm khẩn.

========================
Bình Luận (0)
Comment