Akito nghĩ rằng mình đã chết chắc rồi, rơi xuống từ độ cao đó không chết cũng sẽ tàn phế. Nhưng khi tiếng quạ kêu thảm thiết bên tai, anh không thể không tỉnh giấc. Yue an ổn nằm bên cạnh anh, liêm đao rơi nơi nào không rõ. Akito đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, lúc này đây anh không thể không hung hăng nhíu mày. Anh có thể xác định đây không phải đáy vực sâu kia.
Cỏ dại vàng vọt bao phủ mặt đất, thân cây khô vàng, khẳng khiu trụi lá. Đất đai nứt nẻ trông như những mạng nhện khổng lồ giăng kín mặt đất. Gió thê lương thổi tung cát vàng nóng cháy, tất cả gợi nên một không gian hoang tàn đổ nát mà cô tịch thê lương. Cách nơi hai người rơi xuống không xa là từng toà cô độc mộ phần. Gió thổi phất phơ từng khóm cỏ, có khu mộ phần mọc lên đầy cỏ khô vàng, có khu đất đai bị đào lên, âm lãnh bạch cốt dưới ánh sáng vàng vọt thê lương không sao tả xiết. Từng đoàn quạ đen đậu trên những cành cây khô gần đó oa oa gọi bậy giống như muốn cảnh cáo Akito không thể bước thêm từng bước.
Anh liếc nhìn lũ quạ đi thẳng về phía những toà cô mộ. Từ khi sở hữu chìa khoá không gian và trải qua những đợt huấn luyện ở các thời không khác của Subaru, đối với những chấn động không gian rất nhỏ anh đều có thể tinh tường nhận ra.
Ở khoảnh khắc anh dẫm chân lên mặt đất, không gian quanh anh nháy mắt vặn vẹo rồi lập tức quay trở về tĩnh lặng. Akito nhìn đám quạ đen trên cành cây lúc trước, chúng đứng yên, tiếng kêu khàn khàn ghê rợn nghẹn lại trong cổ họng chúng. Những đôi mắt âm u tràn đầy tử khí phản chiếu ánh trời chiều vàng vọt. Gió không thổi, những cành cỏ khô im lìm không hề đong đưa nữa. Trong không gian này, giống như ngoại trừ Akito thì tất cả mọi thứ đều trở thành vật chết.
Akito nhíu mày lập tức quay trở về bên cạnh Yue. Vừa nâng cô tựa vào trong ngực mình cũng đồng thời phát hiện ra Yue hoàn toàn không có hơi thở, mạch đập cũng không còn nữa.
[Không cần lo lắng, ta chỉ cho thời gian nơi này ngừng lại mà thôi. Nơi này là nơi người sống không thể bước vào.]
Một thanh âm trầm thấp vang lên phía sau Akito, anh cảnh giác xoay người theo bản năng che giấu thân thể Yue, ánh mắt như dao tràn ngập cảnh giác. Anh thật sâu cảm nhận được lực lượng nguy hiểm tiềm ẩn từ người này. Trước đây, rất ít người có thể không tiếng động mà xuất hiện sau lưng anh. Trải qua đợt huấn luyện ma quỷ của Subaru trong các thời không khác nhau, sự cảnh giác của anh càng trở nên tăng trưởng, dường như đã không ai còn có khả năng vô thanh vô tức xuất hiện mà anh không nhận ra nữa. Anh tưởng....mình đã đủ cường đại rồi. Nhưng không nghĩ tới....anh vẫn quá ngây thơ.
Đứng trước mặt Akito là một người phụ nữ....nói là phụ nữ thì không chính xác cho lắm. Đúng hơn đó là linh hồn của một người phụ nữ, bà ta xuất hiện từ trong sương khói mờ ảo giữa không trung, mái tóc bạc như thác đổ phản chiếu ánh hào quang huyết sắc của buổi chiều tà. Bà ta nhìn Akito nhẹ nhàng cười, nét cười ôn nhu giống như thể đó là nụ cười của một người mẹ thương yêu cốt nhục của chính mình, Akito nhìn bà ta cảnh giác trong lòng không hiểu sao vơi đi hơn nửa. Bởi vì Akito sâu sắc nhận ra từ sâu thẳm trái tim mình có thứ gì đó đang giãy giụa gào thét mà ra. Ánh mắt này, nụ cười này....quá đỗi quen thuộc. Quen thuộc tới mức khiến anh muốn rơi lệ. Nhưng anh không thể nào nhớ ra nổi....người đang đứng trước mặt anh là ai. Tại sao anh lại có những cảm xúc này khi đối diện với bà ta cơ chứ?!
Trên lưng người đó là một đôi cánh lớn màu bạc hoà cùng với màu tóc khiến cho linh hồn bà càng trở nên nhạt nhoà trong sương khói. Từng phiến lông vũ mềm mại vũ động, giống như chạm vào sâu thẳm trái tim Akito. Nước mắt của anh dần dần đong đầy nơi khoé mắt. Akito là một người lạnh lùng nghiêm túc, chào đời ngày đó là lần duy nhất anh cất tiếng khóc, sau đó không bao giờ mọi người thấy được nước mắt trên gương mặt anh. Ngay cả Hattori phu nhân và Hattori Heizo đều cảm thấy khó hiểu vì điều này, thậm chí đã nhiều lần Hattori phu nhân bí mật tới thăm hỏi bác sĩ phụ trách khám sức khỏe của cả cảnh cục về hồ sơ khám bệnh của Akito xem anh có vấn đề gì hay không. Cả bác sĩ ngoại khoa và bác sĩ tâm lý đều một mực cho rằng Akito rất khỏe mạnh, chỉ có điều anh luôn đặt ra áp lực cho bản thân rất lớn. Từ khi Yue xuất hiện, biểu tình của Akito đã nhiều lên trông thấy. Anh có cười, có giận dữ, có đau lòng cũng có lúc bất đắc dĩ. Nhưng tuyệt nhiên không hề rơi nước mắt lấy một lần. Một con người có thể nói rằng sắp liệt cơ mặt tới nơi như Akito lại bởi vì nhìn thấy linh hồn một người không hề quen biết mà rơi lệ, nói ra chắc chẳng có người tin tưởng.
Nhưng lúc này đây, Akito thực sự rơi lệ, nước mắt nóng hổi lăn từng giọt trên gương mặt anh. Trong mắt Akito ngoại trừ mê mang lại chẳng có gì khác. Tại sao....anh lại khóc?! Khóc vì một người không quen biết, rơi lệ vì một linh hồn mới gặp lần đầu tiên? Những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh là gì, tại sao anh một chút cũng không nhớ được?!
Người phụ nữ nhìn Akito lặng lẽ rơi lệ, nụ cười trên gương mặt cứng lại cuối cùng triệt để biến mất. Bà ta dấu mặt trong đôi cánh, bả vai rung lên. Thân hình đơn bạc trong làn sương mờ ảo đáng thương cô tịch không cách nào tả được. Tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng, không phát ra được thành tiếng. Cũng giống như nỗi đau khổ của cả trăm ngàn năm qua dùng lời lẽ kể cả đời cũng không thể kết thúc.
"Đừng khóc...."
Akito nghe được chính miệng mình nói ra những lời này. Thanh âm cũng run rẩy như linh hồn anh. Cơn đau nhói trong tâm khảm không có cách nào diễn tả được, không giống khi mất đi thứ mình yêu thương nhất. Mà là giống như cảm giác cốt nhục chia lìa, là thân tình lặng lẽ không một tiếng động mất đi.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nước mắt không có nhưng khoé mắt đỏ ngầu. Là một linh hồn bà không thể khóc thành lệ, nỗi mất mát của trăm ngàn năm qua trong khoảnh khắc dội vào con tim vốn chết lặng của bà. Là thần.....vốn không cần trái tim. Nhưng bà vẫn cảm thấy đớn đau như thể những ngày đó, tự tay giao đi cốt nhục thâm tình. Dù biết đó là cách trả giá duy nhất cho sai lầm bản thân tạo nên, nhưng bà không có cách nào trơ mắt nhìn tương lai phủ đầy bụi phía trước. Sai lầm lại nối tiếp sai lầm từng bước đẩy bà vào vực sâu. Nhưng tất cả đã chẳng thể vãn hồi được nữa, khi vòng quay của số mệnh bắt đầu, cho dù là sáng thế thần cũng không thể ngăn cản được.
Akito kìm xuống cảm xúc vô danh đang bùng phát dưới đáy lòng, lúc này anh mới để ý thấy trên tay bà ta cầm một chiếc đồng hồ cát, chỉ là cát bên dưới lại đang chảy ngược lên trên, từng chút, từng chút một.
[Con không nên tới đây. Nơi này là vùng đất mà những người đang sống không nên bước tới. Con trai, mau trở về đi.]
Akito không thể nào lý giải sự quen thuộc toát lên từ gương mặt bà. Không giống dung mạo của Hattori phu nhân nhưng đôi mắt kia nhìn anh lại tràn ngập từ ái cùng yêu thương. Đôi mắt đó giống hệt mẹ anh vừa thân thương lại vừa xa cách. Người phụ nữ này đang đứng trước mắt anh nhưng lại giống như xa cách vạn dặm. Chạm không tới với không đến.
"Bà....là ai?"
Akito mất một lúc lâu mới có thể dứt ra khỏi ánh mắt sâu thẳm dịu dàng như nước của bà ta. Người phụ nữ kia nhoẻn miệng cười, tuy rằng khoé mắt vẫn đỏ hồng lướt tới gần anh, vươn tay chạm vào gương mặt Akito. Ánh mắt tràn nhập quyến luyến.
[Ta là người canh giữ mộ phần. Nơi này là vùng đất vĩnh hằng, nơi này là nơi an nghỉ của tất cả những thứ có liên hệ với đôi mắt tử vong.]
Akito đồng tử hơi co lại, anh vừa nghe thấy cái gì chứ?
"Cái gì?! Không phải......chỉ có mình Yue mới sở hữu đôi mắt tử vong hay sao? Hơn nữa....cô ấy sẽ không già không chết."
Bàn tay người phụ nữ kia xuyên qua gương mặt hiện lên nét kinh hoảng của Akito. Nhưng là linh thể không thể chạm vào da thịt người sống. Bà ta cười khổ thu hồi tay.
[Người sở hữu đôi mắt là cô bé kia sao? Rút cuộc sau bao nhiêu vòng luân hồi, số mệnh vẫn nghiệt ngã như vậy.]
Bà ta buông xuống một tiếng thở dài, ưu thương nhìn Yue sau đó quay lưng nói với Akito.
[Con trai, đi theo ta. Nếu đã tới đây vậy thì trước khi rời đi ra sẽ cho con thấy được số phận của tất cả chúng ta....những người đã từng liên kết chặt chẽ với đôi mắt tử vong]
Akito ngập ngừng quay đầu nhìn Yue, anh không dám bỏ lại Yue ở nơi này. Dường như hiểu rõ nỗi băn khoăn của anh, người canh giữ vùng đất vĩnh hằng liền nói.
[Yên tâm đi. Ta đã ngưng đọng thời gian của nơi này. Sau khi phục hồi, cô bé sẽ tỉnh lại. Nơi này là nơi an nghỉ cuối cùng của những người đã từng sở hữu đôi mắt tử vong, cô bé tuyệt đối không thể tiến vào.]
Akito gật đầu đi theo sau bà ta. Anh chỉ thấy trước mắt một mảnh tối sầm, lông vũ mềm mại quét qua da thịt anh, bao phủ lấy toàn bộ thân thể Akito. Cho tới khi cảm giác mềm nhẹ của lông vũ biến mất, anh chậm rãi mở mắt; trước mắt đã không còn là vùng đất cô linh hoang tàn với những ngôi mộ ánh màu cỏ úa nữa. Nếu không phải trước mắt anh là linh thể của người canh giữ vùng đất Vĩnh hằng thì Akito tưởng rằng mình đã xuyên tới một không gian khác.
Nơi này giống như một thế giới trong mộng ảo của thiếu nữ vậy. Bầu trời lấp lánh hàng trăm ngàn vì tinh tú. Nơi này dường như không có màn đêm. Mọi thứ đều được cấu thành từ pha lê trong suốt, ánh sáng chiếu lên tạo thành huỳnh quang bảy sắc, diễm lệ không có cách nào tả hết.
Vùng đất này quá rộng lớn, Akito thậm chí không cảm nhận được điểm tận cùng của không gian vô tận này. Kiến trúc trên mặt đất tương đối đơn giản, một toà thành sừng sững tưởng chừng như có thể chọc thủng bầu trời. Bốn phía quanh toà thành là sông băng, hàn ý tỏa ra bao phủ chân trời. Ánh sáng từ không trung chiếu qua dày đặc hàn khí khiến cho cả toà thành chìm trong sương khói mờ ảo như ẩn như hiện.
Người canh gác vùng đất vĩnh hằng cứ như vậy chậm rãi bước đi lướt trên mặt sông băng. Mỗi bước chân bà đi qua lòng sông lại một lần gợn sóng tạo thành một chiếc cầu bắc ngang dòng sông dẫn thẳng vào cổng thành. Akito theo chân bà ta bước đi, cổng thành càng gần, chiếc đồng hồ cát cực lớn trên đó càng rõ ràng. Nó giống hệt chiếc đồng hồ cát ngưng đọng thời gian lúc trước không khác nhiều lắm. Chỉ là trên đó nhiều thêm một con mắt xanh biếc, quen thuộc đến rợn cả người. Akito rõ ràng cảm thấy được nó đang nhìn anh chằm chằm, không có ác ý nhưng lại khiến anh cảm thấy khó chịu. Ánh mắt này....giống hệt ánh mắt Yue gặp anh lần đầu tiên.
[Đi thôi con trai.]
Akito trong lòng có nghi hoặc nhưng không thể hỏi lên được chỉ có thể đi theo sau người canh giữ thế giới vĩnh hằng này.
Cả toà thành vô cùng rộng lớn lại quá mức im lặng, tiếng bước chân đều đều gõ trên mặt đất dội lại bên tai khiến cho Akito cảm thấy anh đang phá vỡ sự tĩnh lặng đầu tôn nghiêm ở nơi này.
Toà thành trống rỗng ngoại trừ những chiếc quan tài thủy tinh hoa lệ khổng lồ thì chẳng còn gì khác. Bên trong đó bảo tồn vô số những thi thể nguyên vẹn gần như không hề hao tổn chút nào. Trông họ giống như vẫn đang còn sống chỉ là đang yên lặng ngủ say mà thôi.
[Họ đều là những sinh vật đã từng sở hữu đôi mắt tử vong. Tất cả họ đều có sinh mệnh bất lão bất tử và giờ họ lựa chọn rơi vào giấc mộng của chính mình. Họ đều đã chết.]
Akito xiết chặt tay, anh không hề nghi ngờ những lời này của người canh giữ vùng đất vĩnh hằng, dù rằng không còn nhìn ra dấu hiệu họ từng sở hữu đôi mắt tử vong nữa.
[Nhân ngư, trùng tộc, thú tộc, thiên sứ, ác ma, quỷ dữ, tinh linh, long tộc, tử thần, hồn phách, người lùn, con người và thậm chí là cả Thần. Đôi mắt tử vong chưa từng bỏ qua bất cứ tộc loại nào. Chỉ cần nó thức tỉnh, nó lập tức sẽ tìm kiếm sinh vật để phụ thể để tồn tại. Đôi mắt tử vong đem lại khả năng nhìn thấu được cái chết trong tương lai nhưng nghịch lý ở chỗ đôi mắt tử vong không cho phép bất cứ sinh vật nào thay đổi cái chết được báo trước ấy. Nó tồn tại không phải là năng lực mà sáng thế thần ưu ái tặng cho thiên nhân tộc; mà đó là một lời nguyền rủa, một hình phạt tàn khốc truyền đời, truyền kiếp.
Những sinh vật này đều đã trải qua vô tận địa ngục, sống không bằng chết. Trong số những người mà ngươi nhìn thấy, có một nửa là tìm được phong ấn của mình, cũng có một nửa vô pháp tìm thấy, không có cách nào an ổn sinh tồn. Nhưng dù cho là có phong ấn hay không bọn họ tất cả đều lựa chọn từ bỏ luân hồi, vĩnh viễn bị giam cầm trong mộng cảnh mà bản thân tạo ra. Tồn tại trong ảo mộng, đời đời kiếp kiếp.
Những nỗi đau họ trải qua quá lớn khiến cho linh hồn họ không có cách nào an bình. Linh hồn cường đại bảo toàn thân xác trọn vẹn, họ bị giam cầm trong thể xác, trong mộng cảnh của mình. Ngày qua ngày trải nghiệm lại thời khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời dài vô tận. Chính bản thân họ cũng không biết rằng hạnh phúc đó là mơ ảo, người họ yêu thương nhất đã không tồn tại trên thế gian này nữa. Hư vô của ảo cảnh trở thành xiềng xích khoá linh hồn họ mãi mãi. Đây mới chân chính là bất lão bất tử. Cho dù mọi thứ bị hủy diệt, những sinh vật này vẫn tồn tại, tồn tại trong vùng đất vĩnh hằng này, chìm vào quên lãng.]
Cổ họng Akito nghẹn lại, trái tim anh giống như bị vùi xuống dòng sông băng ngoài kia, lạnh thấu xương cốt. Những sinh vật trước mắt anh đều đã từng sở hữu đôi mắt tử vong, ngay cả khi họ đã chết đi rồi cũng vẫn phải chịu trói buộc bởi xiềng xích vô hình. Hạnh phúc là mơ ảo, thân thể bất lão bất tử nhưng không có cách nào thoát khỏi vùng đất quên lãng này. Người họ yêu thương, người bảo vệ họ.....tất cả đều hoá cát bụi. Linh hồn sống mãi hoà cùng trời đất nơi này không có cách giải thoát khổ đau. Yue....và anh kết cục cũng như vậy ư?
Dường như nhìn thấu nỗi băn khoăn của anh, người canh giữ vùng đất vĩnh hằng khẽ lắc đầu. Trong ánh mắt bà phản chiếu ánh hào quang lạnh lẽo của bức tường pha lê và muôn vàn vì tinh tú trên cao. Thấu triệt và lạnh lẽo, còn có một chút ưu thương như xuyên thấu màn đêm đen đặc.
[Vùng đất này không đón nhận cô bé ấy. Sau khi lựa chọn cái chết, Yue sẽ tan biến. Không có linh hồn chống đỡ, thân thể đó cho dù chảy xuôi huyết mạch của thần cũng sẽ giống như con người, sẽ tan vào bùn đất. Cô bé đó không thể tiến vào nơi này.]
Akito chấn động, hai mắt mở trừng, bàn tay xiết chặt tới mức run rẩy.
"Chẳng phải......những người sở hữu đôi mắt tử vong đều bất lão bất tử ư? Cho dù họ bị giam cầm trong mộng cảnh của bản thân nhưng họ thực sự vẫn sống. Yue cũng sở hữu đôi mắt của cái chết, tại sao cô ấy phải tan biến? Nói biến mất là có thể biến mất hay sao?!"
Người canh giữ vùng đất vĩnh hằng rũ mắt, bà đưa tay trước một cỗ quan tài thủy tinh, vuốt ve mái tóc của sinh vật ngủ say trong đó trầm giọng nói:
[Bọn họ không có ai tự nguyền rủa trên linh hồn của chính mình cả. Bản thân Yue được sinh ra đó đã là một lời nguyền rủa của số phận. Cô bé đó chịu tải đau khổ, bất hạnh và tội nghiệt của cha mẹ mình. Mang trong mình một nửa dòng máu thần sử, một nửa dòng máu thần ma, cô bé đã mất đi tư cách được nhìn thấy ánh sáng. Yue là một sinh linh không được phép tồn tại trên đời này. Mẹ của cô bé vì bảo hộ con gái mình trả giá đại giới là tự do vĩnh hằng. Bà ta hủy đi quy tắc trong thế giới của mình khiến cho vận mệnh đứt gãy. Cái giá phải trả là đau khổ vạn kiếp bất phục. Cha của cô bé vì bảo hộ người mình yêu, đoạ lạc thành ma, trở thành người cai quản địa ngục hắc ám. Đó là nơi không tồn tại quy tắc, là cái nôi sinh ra mọi tội ác trên đời. Cô bé thân mang huyết nhục của thần, bất lão bất tử nhưng thực ra yếu ớt hơn bất cứ thứ gì. Một khi linh hồn không còn khả năng chống đỡ nữa, cô bé sẽ chết. Người bình thường sau khi chết sẽ rơi vào bể luân hồi; còn Yue sau khi linh hồn biến mất cô bé sẽ tiêu tan, vĩnh viễn không còn tồn tại trên đời. Cái giá phải trả của sự bất lão bất tử, cho dù là Thần cũng chưa chắc đã trả được.
Yue hiện tại như một quả bom nổ chậm, có thể nói cười với ngươi nhưng ngay lập tức có thể tan biến. Thời gian không nhiều, con trai, ngươi sẽ tiếc nuối sao? Ngươi và cô bé đó một kẻ sở hữu đôi mắt tử vong, một người là phong ấn cường đại nhất; thường thì những người sở hữu đôi mắt tử vong với sinh mệnh bất tận của mình đều sẽ tự tay chôn cất người mà họ yêu thương nhất. Mà ngươi.....ngay cả cơ hội này cũng không có.
Akito, ngươi có nhìn thấy không? Những ngôi mộ bên ngoài vùng đất Vĩnh hằng kia? Chúng đều là thi hài của những người mang phong ấn. Bọn họ ít nhiều đều yêu thương những kẻ sở hữu đôi mắt tử vong, bởi vậy tâm nguyện trước khi chết là thủ hộ người mình yêu thương đến trọn kiếp. Chấp niệm này đã hình thành thế giới hư ảo mà ngươi và Yue rơi vào. Nơi đó bảo hộ thế giới Vĩnh hằng này, mà ngươi....cũng sẽ giống họ, con trai.]
Akito hít sâu một hơi, rời mắt khỏi cỗ thi hài lạnh lẽo trong toà thành. Giọng nói trầm tĩnh mà kiên định
"Ta sẽ không thủ hộ vùng đất mà không có Yue tồn tại. Cho dù cô ấy tan biến thì đã sao? Ta lúc bấy giờ cũng không phải là Akito của hiện tại. Từ giờ cho tới lúc đó, ta sẽ dùng toàn bộ năng lực mà mình có để bảo vệ người con gái ta yêu. Cho dù sinh mệnh của cô ấy ngắn ngủi thì thế nào? Chỉ cần cô ấy hiện tại đang sống vậy là đủ rồi."
Akito vừa dứt lời, không gian của vùng đất vĩnh hằng đột nhiên bị xé rách. Người canh giữ trừng mắt giơ tay muốn cản lại cuối cùng không biết vì cái gì chỉ thở dài buông tay.
[Đi đi. Đây là lựa chọn của con, con phải bước tiếp trên con đường đã chọn. Hi vọng con sẽ không đau khổ vì lựa chọn của mình. Năng lực của vùng đất này không thể lưu giữ hai đứa quá lâu. Đi thôi.]
Akito nghe bà nói nhưng thuỷ chung không hề quay đầu lại. Nếu như lúc ấy anh quay đầu một lần, có lẽ sẽ thấy được những giọt nước mắt xót thương ảnh ngược tương lai gần như được báo trước của hai người. Là máu....là nước mắt. Màu đỏ của bi thương, của tuyệt vọng. Sắc trắng trong của nước mắt và niềm hi vọng le lói. Đó là tương lai, cũng là một quá khứ đã qua xảy tới với quá nhiều sinh mệnh. Bi thương, khổ đau đến tận điểm cuối cùng của thế giới. Tất cả, đều bắt nguồn từ một đôi mắt, từ một tình yêu và một quyết định sai lầm.
Akito bước chân vào cánh cửa không gian vừa được hình thành. Cho tới khi bóng anh khuất mất, thanh âm trầm thấp vẫn còn vang vọng quanh quẩn trong toà thành lạnh lẽo rất lâu không tan đi.
"Ta sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nếu như không có đau khổ vậy thì ta không thể khắc mãi tình yêu này. Yue rời đi ngày đó, cũng là lúc Akito này biến mất. Thứ tồn tại chỉ là chấp niệm không phai mờ mà thôi."
Cổng không gian nặng nề khép lại, cả toà thành trong phút chốc bỗng im bặt. Người canh giữ vùng đất vĩnh hằng vẫn đứng ở đó, trong tay là chiếc đồng hồ cát vỡ nát. Cát trong tay bà chảy xuống đầy đất giống hệt như trái tim phủ đầy tàn tro vụn vỡ. Bà ôm lấy lồng ngực nơi con tim đã đình chỉ nhảy lên ấy không tiếng động rơi lệ. Bà không ngăn được. Không cản được con trai bà tiến vào vực sâu. Bà không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn đứa con chảy xuôi huyết mạch của mình quay lưng đi. Akito là con trai của bà, con trai người canh giữ vùng đất vĩnh hằng, cũng là con trai của "quy tắc". Trước mặt bà xuất hiện một bóng người, là linh hồn thì không có bóng, nhưng trước mặt bà là một gương mặt hoàn toàn quen thuộc. Hai linh hồn giống nhau như hai giọt nước; chỉ là đôi cánh phía sau lưng người kia thuần khiết một màu đen. Đó....là "quy tắc"
[Ta không ngăn được. Chúng ta không thể ngăn được vòng quay của vận mệnh.]
" Quy tắc " trầm mặc trấn an bà đưa mắt nhìn nơi cánh cổng không gian biến mất. Quyền trượng trong tay hơi nhoáng lên.
[Tội lỗi của chúng ta là tạo ra một đôi mắt tử vong, vì vậy chúng ta phải trả giá. Akito và Yue nhất định....sẽ phá vỡ được lời nguyền của vận mệnh. Tới lúc đó tất cả chúng ta sẽ được giải thoát.]
========================
* note: quy tắc của thế giới và người canh giữ vùng đất Vĩnh hằng là hai người đã tạo ra linh hồn của Akito và Bạch Hạo. Vốn hai người này là một thể thống nhất, sau đó bởi vì rất nhiều biến cố mà không thể không phân thành hai. (Sau này thần tử của tử giới đã liên kết linh hồn của Bạch Hạo và Akito lại, để cứu lấy hai người.)
Linh hồn của Akito được giữ lại bên cạnh "quy tắc" và người canh giữ. Anh trở thành phong ấn sau đó được luân hồi trở thành Akito của hiện tại. Hơi rối một chút nhưng có thể giải thích thế này.
Quy tắc và người canh giữ vô tình tạo ra đôi mắt tử vong. Để cứu chuộc, hai người tạo ra phong ấn. Linh hồn này tạm gọi là A nhé, cho tới thời điểm Yue xuất hiện, A cũng chính là Bạch Hạo. Yue và A lúc này đã gặp nhau, nhưng A chưa đủ năng lực để thức tỉnh phong ấn, cho nên Yue không thể an ổn khi ở bên Bạch Hạo. Yue và Bạch Hạo yêu nhau theo đúng như những gì đã xảy tới với những sinh vật sở hữu đôi mắt tử vong khác. Cô yêu phong ấn của mình. Bạch Hạo bởi vì biến cố ( sau này sẽ nhắc tới) mà chết. Mà anh là một mắt xích quan trọng không thể chết đi được, nên phía tử giới buộc lòng phải dùng linh hồn thần tử để cứu lại một phần linh hồn Bạch Hạo. Nhưng không ngờ tới là phong ấn đôi mắt tử vong lại đồng hoá linh hồn thần tử. Bạch Hạo vẫn là Bạch Hạo mang theo chấp niệm mà sống nhưng không còn là A lúc trước. Trải qua nhiều khó khăn, anh trở thành thần không gian. Linh hồn thần tử kia mang trọn vẹn phong ấn được quy tắc đem về => luân hồi thành Akito =))))) về bản chất là như vậy.
=========================
Akito hoàn toàn không biết về kiếp trước của mình và cũng không hề muốn biết. Anh có là gì đi nữa thì hiện tại nơi này chỉ có một mình anh, là Hattori Akito. Anh kỳ thực chưa hoàn toàn nắm giữ được chìa khoá không gian. Thế nhưng, lần này không ngờ anh lại có thể đột phá giới hạn của bản thân. Trở lại bên cạnh Yue, chiếc đồng hồ cát đã vỡ nát từ khi nào. Cát trắng tinh mịn chảy đầy mặt đất, bao quanh chỗ Yue đang nằm dường như cũng muốn thủ hộ cho cô. Sau khi ôm Yue lên, đám cát đó tự động lặn sâu vào lòng đất biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại. Anh cũng không cần vận dụng chìa khoá không gian nữa. Những ngôi mộ trong vùng đất bên ngoài này đột ngột chuyển động, tạo ra một con đường mờ nhạt như ảo ảnh. Akito không nói một lời chậm rãi bước lên.
Một trận thiên toàn địa chuyển, cho tới khi Akito mở mắt ra chỉ thấy một bầu trời đầy nắng. Đường quốc lộ vào ban ngày có khá nhiều người qua lại. Chiếc xe đêm qua anh lái tới đã bị thiêu rụi từ bao giờ, hoàng tuyến được giăng lên, có lẽ cảnh sát Anh chỉ cho rằng nơi này vừa trải qua một vụ tai nạn không hơn.
==============================
Post cuối của năm 2016: chúc tất cả mọi người một năm mới vui vẻ, bình an, hạnh phúc. ️