Trên đời này có kẻ muốn mặt mà không muốn sống hay không?
Đáp án là: Có!
Ai?
Đáp án là: Tên khốn Thương Bích Lạc!
Cho dù Hạ Hoàng Tuyền uy hiếp hắn "Nhịn lâu cơ bắp dưới bụng sẽ bị thương! XX sẽ rơi xuống!" Hắn vẫn lù lù bất động, chậc, kẻ đáng giận!
Ngay khi cô không chịu nổi muốn lột quần hắn ra, một vị cứu tinh đi ngang qua, đúng vậy, chính là chiến sĩ canh giữ ở cửa lúc trước, Hạ Hoàng Tuyên vội gọi đối phương lại, nhảy xuống xe, xấu hổ nói tình huống trước mắt, đối phương sửng sốt một lát, lập tức đồng ý hỗ trợ, lúc này, Thương Bích Lạc không cự tuyệt —— thực ra cô đã âm thầm thề, nếu hắn còn không chịu đi xuống, liền cởi quần đánh đòn hắn trước mặt mọi người! Đứa trẻ hư!
Người tốt bụng này tên là Lộ Nghị, tuy cái tên nghe rất giống một ngôi sao, nhưng hắn mày rậm mắt to, có phần hàm hậu, so với vị có tên tương tự, hắn giống Hứa Tam Đa [1] hơn, cũng nhiệt tình giống như người sau.
[1] Binh lính "không vứt bỏ, không buông tay" được mọi người yêu mến.
Nhìn hắn cõng Thương boss rời đi, Hạ Hoàng Tuyền dựa vào ghế lái, có chút phiền não, thú cưng cũng không dễ nuôi.
Ăn cơm uống nước còn chưa tính, đi toilet thật sự là một vấn đề lớn, chẳng lẽ cần mang theo mấy hòm tã giấy? Cho dù cô chịu mang, với tính xấu của tên kia, tám phần là không đồng ý, trừ phi cô làm thay hắn. . . Vì sao cô phải làm chuyện đó chứ! Hắn cũng không phải là con cô! Không, nhà ai cũng sẽ không giúp con trai lớn như vậy làm chuyện này!
Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy tương lai của mình thật u ám.
Nhưng cuối cùng còn có một tin tức tốt, phía trước đi kiểm tra có miệng vết thương hay không, bộ đồ quạ đen mà lúc trước cô làm thế nào cũng không thể cởi nay đã cởi được, nhưng chỗ đáng ghét là, cho dù bây giờ muốn thay đồ, tắm rửa giặt quần áo gì đó ở ngoài trời. . . Chậc, thật sự là phiền chết được!
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Thương Bích Lạc đã khải hoàn trở về, mà Lộ Nghị cự tuyệt "quà" biểu đạt lòng biết ơn của Hạ Hoàng Tuyền, cười sang sảng rời đi, trước khi đi còn nói lần sau cần thì có thể nhờ hắn.
Người tốt thật. . .
Hạ Hoàng Tuyền cảm khái, vừa cảm khái vừa lườm tên khốn bên cạnh: "Nhìn mà học tập!"
". . . . . ." Thương Bích Lạc nghiêng đầu, coi như không nghe thấy.
Chậc, tên này lại kiêu ngạo rồi.
Ngay tại khi cô cảm thấy tay ngứa ngáy muốn thi bạo, một giọng nói bỗng truyền vào tai cô, quay đầu lại theo bản năng, Hạ Hoàng Tuyền thấy một bàn tay tiến vào từ cửa sổ chỗ tay lái, làm một thủ thế chào hỏi.
". . . . . ."
Hạ Hoàng Tuyền nghĩ một lát, cuối cùng không nhìn từ trên mà trực tiếp mở cửa xe chỗ tay lái, một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi đang đứng ở bên ngoài, vừa thấy cô liền cười: "Người đẹp, xin chào."
". . . Xin chào." Ngoại trừ câu này, Hạ Hoàng Tuyền thật sự không biết đáp lại cái gì, "Xin hỏi có chuyện gì sao?" Khi nói chuyện, cô để ý, trên má phải của gương mặt có thể tạm xem là anh tuấn của chàng trai có một vết sẹo khoảng 6 7 cm, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn khiến người ta chú ý.
"Đừng khách khí như vậy." Thanh niên này rất biết thuận cọc mà leo lên, chỉ trong chớp mắt, hắn đã trực tiếp leo lên xe, ddlqđ đặt mông ngồi bên cạnh Hạ Hoàng Tuyền, "Người đẹp, cô mới tới phải không?"
". . . . . ." Cô có thể đạp hắn xuống sao?!
Không đợi Hạ Hoàng Tuyền có hành động gì, hắn đột nhiên che miệng, thấp giọng nói: "Chỗ này của tôi có chút hàng tốt, thế nào, có hứng thú sao?" Vừa nói, hắn vừa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, bộ dáng lấm la lấm lét này làm cô chỉ nhìn đã muốn đánh.
Không nên không nên, dường như cô ngày càng dễ cáu kỉnh rồi, như vậy là không đúng!
"Xin lỗi, chúng tôi không hút thuốc phiện."
". . . Phốc ha ha ha!" Thanh niên nghe được câu trả lời của cô, đập tay lái bật cười, "Ha ha ha. . . Em gái, em thật đáng yêu, không hút thuốc phiện? Ha ha ha ha ha. . ."
Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền không thể nhịn được nữa, vươn chân đá tên kia xuống xe.
Rốt cuộc người này đang làm gì?
"Ai nha, em gái lớn đừng tức giận thôi, có gì từ từ thương lượng." Trước khi cô đóng cửa lại, một cái đầu đã xuất hiện ở khe hở, hai tay chàng trai lay cửa xe, vội vàng nói, "Tôi là lương dân, tám đời tổ tông đều là bần nông và trung nông, nhưng cũng xuất thân cách mạng, thật sự! Tôi không buôn lậu thuốc phiện, tôi bán tin tức!"
"Tin tức?"
"Đúng vậy." Thanh niên gật đầu liên tục, "Hai người vừa đến, khẳng định có rất nhiều chuyện không rõ, chỉ cần hai bao thuốc, cái gì cũng biết, đdlqđ còn tặng kèm giấy chứng nhận tốt nghiệp nha, thế nào, có hứng thú hay không?"
"Không có hứng thú." Người nói đương nhiên là Thương Bích Lạc, hắn nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nói, "Nếu tin tức của anh nhạy bén như lời anh nói, vậy hẳn là biết chúng tôi có người quen trong quân đội, một khi đã như vậy, tại sao phải bỏ gần tìm xa mua tin tức của anh?"
Thanh niên ngẩn người, giống như từng học tuyệt kỹ biến sắc mặt, nháy mắt thu hồi biểu cảm cợt nhả, lật lên một đôi mắt cá chết: "Chậc, không nên làm a." Vừa nói, vừa thở dài, "Ai, dạo này công việc thật sự càng ngày càng khó làm, ngày hôm qua còn có vài kẻ ngu ngốc mắc mưu, hôm nay ngay cả một người cũng không có."
". . . Anh gạt người bừa bãi như vậy không sợ bị đánh sao?" Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy dù không bị lừa cũng hơi muốn đánh người rồi.
"Vậy thì đánh lại thôi, có gì to tát." Thanh niên nhún nhún vai, "Đánh tới cuối, bọn họ luôn tặng đồ để tôi dừng tay, có đôi khi còn có thể bán lại ít thuốc đỏ cho người ta, không phải là một cuộc làm ăn sao."
". . . . . ." Người này, thật xấu xa!
Đang không nói gì, thanh niên kia đột nhiên vươn tay làm thủ thế khẩn cầu, mặt dày mày dạn nói: "Em gái lớn, em xem chúng ta quen biết cũng là duyên phận, có thuốc thì chi viện cho anh một bao, em không biết, nghiện thuốc lá không phải bệnh, nhưng nhiễm rồi thì đúng là đòi mệnh!"
"Cũng không phải không thể." Không biết từ chỗ nào, Thương Bích Lạc lấy ra một bao thuốc lá, nhẹ nhàng mở ra bọc bên ngoài, mở nắp, vươn tay về phía thanh niên.
Thanh niên hạnh phúc nhắm mắt lại, mũi hít hít, ngửi hương thơm mê người này, cả người như say. . . Say. . . Sau đó. . . Không có! Hắn rơi lệ đầy mặt nhìn Thương Bích Lạc đột nhiên rút tay về: "Người anh em, đừng đùa giỡn người như vậy a! Tôi muốn trở mặt rồi!"
"Trở mặt?" Thương Bích Lạc nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền.
Hạ Hoàng Tuyền bỗng hiểu ra, lấy ra chai Nutri - Express ở dưới chỗ ngồi, sau đó vặn nắp bình, quơ quơ: "Biết đây là cái gì sao?"
Chàng trai cầm lấy, nhìn đi nhìn lại, đáp: "Không phải là một cái chai sao?"
"Không đúng." Hạ Hoàng Tuyền nắm nắp chai, xiết mạnh, khi mở tay ra, nắp chai đáng thương đã hóa thành vụn, cô thổi nhẹ vào lòng bàn tay, mỉm cười nói, "Là vụn của nắp chai."
". . . . . .!!!"
"Hoàng Tuyền, muốn ném phi tiêu thử không?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Một câu của Thương boss thành công làm hai người cảm thấy không thoải mái.
Chàng trai yên lặng xoay người, buông tha cho ý niệm chạy trốn.
Mà Hạ Hoàng Tuyền. . . Vì đại cục, miễn cưỡng đè xuống dục vọng muốn ẩu đả người nào đó, quyết định đợi rồi tính sổ sau!
"Các người thắng." Thanh niên vươn đầu qua, rõ ràng bình nứt không sợ bể, "Thường đứng ở bờ sông sao có thể không ẩm giày, nói đi, hai người muốn thế nào?"
"Không muốn gì cả." Thương Bích Lạc đáp, "Chỉ muốn anh nói cho chúng tôi một chút tin tức hữu dụng."
". . . Vậy vì sao lúc đầu cự tuyệt tôi?"
“Chỉ không muốn bị cho là kẻ coi tiền như rác để người bắt chẹt mà thôi." Thương Bích Lạc vừa lạnh nhạt trả lời, vừa đập vào đáy của bao thuốc lá, mấy điếu thuốc bắn ra, "Đương nhiên, để bồi thường thời gian hao phí của anh, khi nói chuyện chúng tôi có thể cung ứng vài điếu thuốc."
"Sau đó, tôi nói càng nhiều là càng có thể hút nhiều thuốc, là ý này phải không?" Vẻ mặt khinh bỉ, thanh niên nói, "Anh đúng là gian thương!"
Thương boss nhíu mày: "Anh không đồng ý?"
"Kẻ ngốc mới không đồng ý!" Thanh niên đoạt lấy bao thuốc trong tay hắn, nhanh chóng nhét một điếu vào trong miệng, vừa châm vừa nói, "Tôi cũng không muốn bị đánh rồi mới nói, không ngu như vậy."
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nhìn trời, thực ra, cho dù hắn không nói, cô cũng sẽ không vì vậy mà đánh người, cùng lắm thì hỏi những người khác.
Có một số người, luôn thông minh rồi bị thông minh lầm. [2]
[2] Tự cho là thông minh, ngược lại vì sự thông minh ấy mà sai lầm, bị hại, làm chậm trễ.