Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Trong không gian vắng lặng, âm thanh va chạm da thịt không ngừng vang lên, thỉnh thoảng trong tiếng rên rỉ còn xen lẫn vài tiếng thở dốc, không biết qua bao lâu, âm thanh này cuối cùng cũng ngừng lại...Cứ cảm thấy chỗ nào sai sai!
Khụ, tóm lại, âm thanh này có vẻ không hài hòa với bối cảnh lắm, nếu nhất định phải dùng từ gì đó để hình dung tâm tình lúc này của Hạ Hoàng Tuyền, thì không thể nghi ngờ là thần thanh khí sảng, đương nhiên nếu lúc này có ai đứng đây chứng kiến, tám phần sẽ dùng từ khác để miêu tả cô, đó chính là phát rồ.
Thương Bích Lạc thì sao?
anh đại khái là, lâu rồi cũng quen.
nói ngắn gọn lại, một đám chơi với nhau, chơi tới hỏng luôn...
“Hô!” Hạ Hoàng Tuyền ngồi bệt xuống đất, cảm thấy mỹ mãn, thoải mái thở, từ lúc gia hỏa này bị thương nặng tới nay, thật đúng là càng ngày càng kiêu ngạo, cô muốn dần cho một trận từ lâu rồi!
Bạn học Thương giờ như “búp bê vải rách nát” đang nằm bò trên mặt đất, bản thân anh đương nhiên không muốn làm tạo hình siêu cấp đáng sợ này, vấn đề là người ta mạnh hơn mình, cái gì gọi là người người tính không bằng trời tính? Chính là đây!
Vốn định dưỡng thương một thời gian, chỉ cần sau đó không chọc cô ấy, dựa theo tính cách của cô, cơ bản sẽ quên “cừu hận”, nhưng ai mà ngờ được vết thương lành nhanh thế?
Thanh niên thở dài, đúng là “Trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống”, đúng lúc này, cô gái bên cạnh dùng tay chọc chọc anh: “Ầy, còn sống không?”
“Chết rồi.”
“...Dám mặt dày giả chết!” cô căn bản không ra tay quá nặng có được không?! Hừ, gia hỏa này đúng là mặt càng ngày càng dày. Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền lầm bầm hai câu, gãi gãi gương mặt xám tro, “Tôi cứ thấy thiếu thiếu...Hình như mình quên mất cái gì đó, anh có cảm thấy không?”
“...” Hay lắm, vậy mà có người còn đáng thương hơn cả mình, Thương Bích Lạc đỡ trán, mở miệng nói ra ba chữ, “Ngôn - Tất - Hành.”
“Á!” Hạ Hoàng Tuyền vỗ trán, vội vàng đứng lên, tuy là căn cứ theo thông báo đã nhắc Ngôn Tất Hành không sao, nhưng không gặp thì cứ thấy không yên tâm.
cô khom lưng, xách Thương Bích Lạc lên lắc lư hai cái, phủi bụi trên người, nhưng sau khi phát hiện càng phủi càng bẩn thêm thì Hạ Hoàng Tuyền đã lặng lẽ dừng tay. Lúc nãy khi đánh người, cô phát hiện chân anh hình như cũng khôi phục về trạng thái ban đầu sau khi “zombie hóa” được hóa giải, đối với chuyện này, trong phút chốc cô không biết nên nói gì, chỉ có thể làm bộ lơ đãng vác đối phương lên lưng: “Ôm chặt!”
Thương Bích Lạc cong cong khóe môi, đôi tay ôm chặt cổ cô gái, trên người cô toàn là bụi đất và máu, nhưng anh cũng chẳng tốt hơn cô được bao nhiêu, cho nên không sao hết.
Chỉ là...
anh nhìn chăm chú vào vết cào sâu trên vai cô, tuy là năng lực tự chữa thương của cô rất mạnh mẽ nên vết thương đã ngừng chảy máu từ lâu, nhưng vẫn sâu thấy xương, không chỉ như thế, thân thể mảnh khảnh đang vác anh trên lưng này nơi nơi đều là miệng vết thương sâu như thế.
thật ngứa mắt, thanh niên thầm nghĩ như thế, cùng lúc đó, tâm niệm anh khẽ động, giống như có gì hiện lên trong đầu, Thương Bích Lạc không thể không tập trung tâm trí, bắt lấy thứ nửa thật nửa giả, giống như đang tồn tại lại giống như không chút dấu vết để tìm kiếm kia...
Hạ Hoàng Tuyền đối với chuyện này đương nhiên không biết gì cả, chỉ cảm thấy gia hỏa trên lưng đột nhiên yên tĩnh có chút kỳ quái, nhưng mà nghĩ tới hôm nay tên này cũng đủ vất vả rồi, cho nên cũng không nói gì, một lát sau, một bàn tay đột nhiên chạm lên miệng vết thương trên vai, tuy là đã ngừng chảy máu nhưng chạm vào vẫn thấy đau đớn, cô nhẹ “hít” một tiếng: “Đừng nghịch!”
Vừa mới nói xong, cô đột nhiên cảm thấy miệng vết thương trở nên tê tê ngứa ngứa, giống như bị ai đó cầm cỏ đuôi chó gãi vào lòng bàn tay, cô nhíu mày quay đầu lại: “Coi chừng tôi đánh... Ớ?” Hạ Hoàng Tuyền ngừng nói, bởi vì chỗ bị Thương Bích Lạc vuốt ve, vậy mà hơi khép lại rồi.
Mà cái cảm giác vừa tê vừa ngứa kia đúng là do thế mà sinh ra.
“anh...” Đầu cô đột nhiên vang lên thông báo của hệ thống lúc trước, sau đó chợt bừng tỉnh, người lây nhiễm đều có một cơ hội tiến hóa, Thương Bích Lạc và Ngôn Tất Hành đều bị lây nhiễm, nói vậy là...bọn họ đều thức tỉnh dị năng rồi?
Xem xét tình huống bây giờ, dị năng của Thương Bích Lạc vậy mà lại là trị thương?
Thương Bích Lạc... chữa thương?
Thứ này... Vậy mà lại có thể chữa thương?
Vì sao...thật buồn cười...Có thể nghịch thiên hơn nữa không vậy?!
cô gái suy ngẫm, vô thức cúi đầu bật cười “Phụt” một tiếng, Thương Bích Lạc liếc mắt nhìn cô, đang định nói gì đó, ánh mắt vô tình nhìn về phía trước, đột nhiên thấy sững sờ.
Giữa đám zombie nằm rải rác đầy đất, một người con trai đang dựa vào tảng đá hút thuốc, sương khói lượn lờ, gương mặt anh ta trở nên mơ hồ, giống như cảm nhận được ánh mắt của anh, anh ta giơ lên cánh tay còn lại, vẫn trước sau như một, lười biếng chào hỏi: “Yo ~ hai con người phụ lòng cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi?”
“Ngôn...” cô đang cúi đầu, theo bản năng định ngẩng đầu lên, đột nhiên bị một bàn tay che kín đôi mắt, đồng thời giọng nói thanh niên vang lên bên tai cô, “Đừng nhìn.”
“...Hử?” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, thứ này làm cái quỷ gì? cô thử hỏi: “Ngôn tiểu ca lại đang cởi quần áo?”
“Khụ!” Ngôn Tất Hành bị sặc khói thuốc, ho khan liên tiếp vài tiếng mới phản bác lại, “Sao lại nói tôi đang cởi quần áo? Bôi nhọ người khác là đáng xấu hổ lắm đấy, coi chừng tôi kiện cô tội phỉ báng!” nói xong anh ra không kìm lòng được muốn rơi lệ đầy mặt, đã như vậy rồi còn bị bắt nạt, tôi dễ dàng lắm sao?!
“không phải?” Hạ Hoàng Tuyền nghĩ tiếp, hỏi lại lần nữa, “Chẳng nhẽ quần áo của anh bị zombie xé hết rồi?”
“Sao cô không đoán luôn là tôi bị chúng nó xàm sỡ đi?”
“Hể hể?”
“Ấy, anh nói giỡn thôi, đừng cho là thật!”
“Chẳng lẽ...” Hạ Hoàng Tuyền giơ tay, túm lấy móng vuốt Thương Bích Lạc kéo ra, “Buông ra, tôi không thấy đường!”
Thương Bích Lạc hơi nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ, buông tay ra, nếu cô nhìn thấy...Lại khóc đúng không? Nhưng, chuyện đã thành thế này, anh cũng không thể che mắt cô cả đời được, anh thở dài nói: “Hạ Hoàng Tuyền.”
“Cái gì?”
“Nếu tý nữa cô mà khóc, tôi sẽ cười nhạo cô cả đời.”
“nói cái gì đấy hả! Tôi sao có thể...” Giọng nói cô đột nhiên im bặt, cô nghĩ, không cô biết Thương Bích Lạc vì sao lại muốn che mắt mình, nói ra lời ấy...
Sau khi Ngôn tiểu ca ý thức được mình luống cuống tay chân muốn che khuất bản thân nhưng thất bại, anh ta ngại ngùng cười cười, “thật ra, anh đúng thực là bị bọn nó phi lễ một chút, ha ha ha...”
“Người có vui buồn ly hợp, trăng có âm tình tròn khuyết (1), anh chỉ không cẩn thận từ người biến thành trăng thôi*, em gái, em... Này, không phải em muốn khóc đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng mà!” Khó khăn rồi, khó khăn rồi, mình đâu có sở trường dỗ con gái khóc!
(1) Người có lúc thăng trầmTrăng có âm tình tròn khuyếtViệc tình khó trọn vẹnChỉ mong người dài lâu.(Sưu tầm)* Khúc này anh trêu, trăng có lúc tròn lúc khuyết, anh khuyết thiếu chân tay nên biến thành trăng sáng.“thật ra như vậy cũng khá tốt, thật ra thần tượng lúc nhỏ của anh là thuyền trưởng hải tặc, giờ vừa hay có thể trang bị thêm tay móc sắt cộng cái chân gỗ! thật, anh rất vui vẻ!”
Càng cười, khung cảnh càng yên tĩnh.
Tới tận khi anh ta mím môi, không thể cười nổi nữa.
“Sao lại...” Hạ Hoàng Tuyền run rẩy vươn tay, muốn chạm tới thanh niên thân thể không hoàn chỉnh kia, hoàn toàn quên mất giữa mình và đối phương là khoảng cách rất xa, bàn tay vươn tới cực độ rồi dừng lại, giống như sợ làm đối phương bị đau, do dự không dám lại gần.
không còn nghi ngờ gì nữa, cảm giác tội lỗi nặng nề quét qua lòng cô, từng tầng sóng lớn hối hận phủ lên lương tâm, mỗi một chút đều đau thấu trái tim.
Sao lại để mình anh ấy lại đây?
Dù có chậm một chút thời gian cũng tốt hơn so với việc để mình anh ấy đối mặt với zombie.
Sao mình không giết vua zombie sớm một chút?
Nếu cô mạnh hơn một chút, chỉ một chút thôi, có lẽ anh ấy không bị thương nặng như thế này.
Sao mình không đi ra sớm một chút chứ?
Là vì nghe thông báo của hệ thống, cảm thấy anh ấy chắc không sao nên cứ thế yên tâm à?
Thanh niên đang đau khổ, không màng tới tàn thuốc làm bỏng miệng, liều mạng trao đổi ánh mắt với vị Boss trên lưng cô gái. Này! cô gái của cậu khóc rồi kìa! Còn là khóc vì người con trai khác kìa! Quan tâm đi chứ!
Loại chuyện này đương nhiên anh biết.
Tay thanh niên vỗ vỗ đầu cô gái: “Đủ rồi, giờ không phải lúc để áy náy, cô quên chuyện lúc nãy rồi à?”
Lúc nãy? Đúng rồi!
cô đột nhiên tỉnh táo, rất hiển nhiên, cô nhớ tới dị năng “chữa thương” của Thương Bích Lạc, nếu lúc đó chỉ muốn cười, vậy giây phút này trong lòng cô toàn là cảm kích, đây không phải, có phải nghĩa là có thể chữa khỏi cho Ngôn Tất Hành không?
Cho dù không thấy gương mặt của cô, Thương Bích Lạc dường như có thể trong đôi mắt của cô bao hàm cả chờ mong lẫn sợ hãi, mong rằng có thể đạt được tâm nguyện, lại sợ phải nghe thấy đáp án phủ định.
Gần như chỉ tưởng tượng thấy ánh mắt ấy...
Lời nói phủ định sao có thể nói ra miệng đây?
Ngón tay Thương Bích Lạc run rẩy, vẫn không kìm nén được cơn xúc động, vươn tay sờ gương mặt khô ráo của cô, vừa lòng nói: “Đặt tôi cạnh anh ấy, sau đó nhặt tay chân anh ấy về đây.” không sai, Ngôn Tất Hành xui xẻo chọc trúng tử huyệt của tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi, nếu cô khóc vì một người con trai khác ngoài anh ra, đúng là làm anh thấy vô cùng khó chịu. Loại chuyện này, tuyệt đối không cho phép.
“...Ấy, A Thương, sao anh cứ cảm thấy lời nói của chú có gì đó không đúng?”
“Được!” cô lập tức phục tùng chỉ huy, sau khi thả Thương Bích Lạc xuống, nhanh chóng chạy đi, chạy khắp nơi tìm cánh tay cái chân bị mất của Ngôn Tất Hành, chỉ chốc lát sau đã ôm chúng nó về, ngồi xổm đối diện với Thương Bích Lạc đang trị liệu cái đùi phải vặn vẹo không thành hình dạng của Ngôn Tất Hành, cô cười nói, “Nhìn này, tuy là có chỗ bị cắn mất mấy miếng, nhưng vẫn giữ được khá hoàn chỉnh.” Dứt lời, cô liền giơ cái chân cái tay lên triển lãm vài cái.
không thể không nói, thuốc Tô Giác đưa đúng là rất hữu dụng, nếu không, tay chân Ngôn Tất Hành không thể giữ được tốt như thế này, chỉ sợ sớm bị gặm nát rồi.
Vốn là...anh ta không nên bị thương, nếu không phải cứ khăng khăng muốn xử lý mấy con zombie đó để cô không phải lo lắng phía sau...
“Ấy!” Ngôn Tất Hành chỉ thấy da đầu tê dại một trận, sao mới không gặp có tý mà mình lại thấy hai người này bị chơi hỏng rồi nhỉ? Hơn nữa, “Đó là chân tay tôi không phải thịt heo đâu!”, cái loại đối thoại quỷ dị “Lần này nên mua thêm một hay hai” này là chuyện thế nào đây?
Giống như là, mình vì một cơn đau nhức đột nhiên ngất đi, bắt đầu từ lúc tỉnh lại thế giới liền có chút bất thường, vốn cho là mình bị mất máu quá nhiều chắc chắn phải chết không nghi ngờ, mình lại phát hiện cơ thể vậy mà lại khôi phục sức sống, hơn nữa...
anh ta phun tàn thuốc trong miệng, lấy ra điếu khác ngậm vào miệng, đầu ngón tay búng nhẹ, thuốc lá nháy mắt được châm lửa.
Bởi vì quá muốn hút thuốc, mình vậy biến thành cái bật lửa?
Ngôn tiểu ca bị chính cái ý tưởng của mình chọc cười.
Nhưng mà, xem tình huống của A Thương, hình như cũng không chỉ có mỗi mình xảy ra thay đổi.
“Dị năng hệ hỏa?” Hạ Hoàng Tuyền trợn tròn mắt, lại gần hỏi.
“Tỉnh lại đã có cái này, nhưng...” Ngôn tiểu ca hơi dùng sức, trong lòng bàn tay nháy mắt xuất hiện quả cầu lửa nhỏ, “Chỉ to được chừng này.”
không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy khi thanh niên nói chuyện, trong ánh mắt tràn ngập hương vị hoài niệm nào đó. cô nghiêng nghiêng đầu, tuy là tò mò, nhưng vẫn không hỏi ra, dù quan hệ có thân thiết tới cỡ nào, vẫn có một chút hồi ức ẩn sâu trong lòng không được tùy tiện chạm đến, cho nên cô chỉ kinh ngạc cảm thán nói: “thật sự đúng là hỏa hệ này.”
“Để chân tránh xa một chút, đừng nướng chín!”
“À à!” cô liên tục gật đầu nói, “Đúng vậy, còn sống mới dùng được.”
Ngôn Tất Hành lau mồ hôi, quả nhiên, anh ta thấy đối thoại vẫn có chỗ nào đấy sai sai.