Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 68

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Hạ Hoàng Tuyền quả thực không biết nên nói gì mới tốt đây, cái cảnh trước mặt như một màn game mà cô từng chơi này là sao đây?

Boss quỷ xúc nở nụ cười âm trầm, cùng với đứa trẻ đáng thương bị hắn dùng xúc tua treo ngược người lên.

Nhìn kỹ thì có chút khác khác.

Đương nhiên, vấn đề không phải ở chỗ Thương Bích Lạc, vai ác được anh đắp nặn rất thành công, diễn xuất bằng bản sắc nên không chút áp lực. Còn về Ngôn Tất Hành...vốn nên là khóe mắt rưng rưng lệ, không ngừng kêu “Yamete (đừng mà) yamete (đừng mà)”, thứ này cười vui vẻ như thế không có vấn đề gì ờ?

Hạ Hoàng Tuyền đang hiểu sai trong vô thức, bỗng nghe thấy giọng của Ngôn tiểu ca, âm thanh còn rất đắc chí: “Chậc chậc, may mà hôm nay anh đây không mặc váy, nếu không giờ không phải lộ hết hàng rồi à?”

“...” Đại ca, bình thường anh cũng đâu có mặc váy có được không?

Rồi sau đó lại nghe thấy điệu cười quái dị của thanh niên: “Hê hê, nếu không muội tử thử xem?”

cô giật giật khóe mắt, không chút nghĩ ngợi, thẳng chân sút vào mông thanh niên đang chổng ngược kia, “Em cũng không mặc váy có được không?!” Ế từ từ...cứ thấy câu này có chỗ nào không đúng...

“À... đáng tiếc ghê...”

“!!Đáng tiếc cái quỷ ấy!” Lại thêm một phát. Hạ Hoàng Tuyền bị kích thích, cô nói không lựa lời, gào với Thương Bích Lạc, “anh ta thích mặc váy như thế, anh liền thỏa mãn anh ta đi!”

Ai ngờ Thương Bích Lạc lại nở một nụ cười với cô, Hạ Hoàng Tuyền lúc trước nói anh chỉ được mỗi cái mặt cũng không phải là nói chơi, tướng mạo của anh cho dù là thế giới nào cũng cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ nơi đó, lúc này tuy là vì trước đó phải đánh nhau mà tóc có chút rối nhưng gương mặt không dính nhiều bụi bẩn, hơn nữa trên má phải đang có dây leo lượn quanh, chuyển động lại càng tăng thêm vẻ đẹp thần bí cho anh.

Cũng phải nói, bất kể là đánh nhau ra sao, hộc máu, trọng thương cỡ nào thì mặt đều phải sạch sẽ, đây không phải giả thiết thiết lập cho vai chính à?

Hạ Hoàng Tuyền nhìn anh, rồi lại nhìn lại kẻ mặt xám mày tro là mình đây, tâm lý mơ hồ có chút thiếu cân bằng.

Rồi sau đó nghe thấy anh nói: “Được.”

Hở hở hở? Được... được gì cơ?

“Ấy ấy! A Thương! Dừng tay! Trọng sắc khinh bạn gì đó mất mặt lắm!”

“...” Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng nghe rõ anh nói “được” là có ý gì, chỉ nghe thấy tiếng rên “ư ư a a” sung sướng của Ngôn Tất Hành, cô không nhịn được phải phỉ nhổ, “anh ta đối với anh như vậy mới chân chính là trọng sắc đấy!”

“...”

“...”

Hai thanh niên nhìn nhau liếc mắt một cái, vô cùng tâm ý tương thông ý thức được, còn tiếp tục thì đúng là quyết định ngu xuẩn.

Tuy đây là lần đầu sử dụng, nhưng Thương Bích Lạc đã dùng rất tốt “quái vật xúc tua” này, anh thả lỏng trói buộc chỗ tay Ngôn Tất Hành, gần như là đồng thời, trong tay Ngôn tiểu ca cùng bốc lên hai ngọn lửa, vẫy tay liền chuẩn xác ném vào dây leo cạnh chân mình, dây leo lập tức bỏ ngay sự trói buộc, gần như là gặp lửa liền tan.

Khi thanh niên ngả về sau, lúc tay chống đất đã mất đi gần hết sức lực, nhờ ngoại lực mà nhanh nhẹn xoay một cái, cả người liền đứng vững, rồi phát ra tiếng kêu “Huh” kinh ngạc.

“A Thương, thứ mà cậu kiểm soát hình như không phải thực vật.”

Nếu nói đây là thực vật, cho dù là có lửa đốt cháy sạch thì vẫn phải lưu lại chút dấu vết, nhưng giờ hiển nhiên cái gì cũng không có.

Đối với điểm này, Hạ Hoàng Tuyền vẫn luôn chú ý mọi chuyện nhìn thấy rất rõ, trong khoảng khắc khi những dây leo đó tiếp xúc với ngọn lửa, so với nói bị thiêu cháy thì không bằng nói nó giống như sương khói tản ra.

Nếu không phải là thực vật, vậy đây là cái gì?

“Đúng là không phải.” Thương Bích Lạc hơi gật đầu, trên mặt không chút hoang mang, suy nghĩ của anh khẽ động, lại hiện lên một dây leo xanh lá, lúc này đây, nó không phải lặng lẽ hiện ra mà là lơ lửng giữa không trung.

Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, bắt được một đoạn, giật xuống, phát hiện nó rất là cứng rắn, tới khi sức lực tay tăng thêm vài phần, nó nháy mắt vỡ ra, giống như lúc nãy, hóa thành một làn khói nhẹ, thoát ra khỏi tay cô, quấn quanh cổ tay tinh tế, nhưng trong nháy mắt liền tập trung thành vật thể có thật, khóa chặt tay cô lại.

Quả nhiên, chủ nào vật nấy, đáng khinh y chóc nhau.

Hạ Hoàng Tuyền nhướn mày, hai tay giao nhau cùng kéo, dây leo quả nhiên lại khôi phục hình dạng sương khói, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy làn khói xanh lá này mang cho cô một cảm giác quen thuộc nào đó rất lớn, nói như thế nào đây...Nhất thời nghĩ không rõ lắm.

Nhưng mà...

“Chắc là có liên quan tới zombie đúng không?” cô nhìn về phía Thương Bích Lạc.

cô vẫn còn nhớ rõ, trước khi Thương Bích Lạc tiến hóa, cả người gần như biến thành zombie, mà dị năng này hẳn là tác dụng phụ khi trải qua giai đoạn kia.

Tuy chỉ là tác dụng phụ, nhưng hoàn toàn không nhìn ra khía cạnh xấu nào, cái loại vô tình gặp nguy cơ ngược lại kết quả lại rất tốt như “nhảy vực tìm được kho báu” này là thế quái nào?

Hạ Hoàng Tuyền lại thấy mất cân bằng rồi, rõ ràng thiết lập thân nam phụ lại dám công khai mang hào quang nam chính, kháng nghị! Kháng nghị đối đãi bất công!

Bị lời nói của cô làm hấp dẫn sự chú ý, Ngôn tiểu ca nghi ngờ hỏi: “Zombie?”

Hạ Hoàng Tuyền đang ai oán vạn phần, không thể không buông bỏ sầu khổ trong lòng, giải thích rõ cho hắn, Ngôn tiểu ca vừa nghe vừa gật gù, cuối cùng chốt cho một câu: “anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, làm tốt lắm!”

“...” Thân ái, anh căn bản đang lộn trọng điểm có được không?! cô cạn lời nhìn về phía tên nào đó vĩnh viễn không bao giờ ở trạng thái kia, “Em nhớ rõ lúc ấy anh cũng bị nhiễm virus đúng không?” Sao chỉ có tên Thương Bích Lạc này trúng thưởng?

“Chắc là do thời gian khác nhau.” Thương Bích Lạc mở miệng nói, “So với anh ta thì tôi bị nhiễm virus sớm hơn.” Cái thứ gọi là “tiến hóa” kia và viên tinh hạch mà cô nhất định muốn bóp nát hẳn là cùng một nhịp thở, lúc ấy anh đã thành bán zombie, thêm là Ngôn Tất Hành lại ở quá xa, cho nên mới sinh ra sự sai khác này.

Cùng lúc đó, anh cũng cảm nhận được trên người cô ẩn giấu nhiều bí mật, nhưng rất hiển nhiên là cô không định nói cho bất cứ ai, dù là Ngôn Tất Hành hay là anh.

Khi cõng theo anh đang nửa mê nửa tỉnh đi tìm “vua zombie”, cô hẳn không biết như vậy có thể tự cứu bọn họ, nhưng sau khi giết chết nó, vậy mà cô lại nhanh chóng quyết định bóp nát tinh hạch trong não nó.

trên mặt logic rõ ràng không thuận.

Rốt cuộc cô đang che giấu cái gì?

Thanh niên nghĩ như thế, như suy tư gì mà nhìn về tên ngớ ngẩn bên cạnh mình đang cùng cô gái kiên trì bền bỉ ngâm cứu dây leo.

Bị giấu diếm, nghĩa là không hoàn toàn tín nhiệm...

Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy lưng chợt lạnh, lúc quay đầu lại, đối diện ngay với đôi mắt sói đang suy ngẫm điều gì của người nào đó, cô không chút khách khí trừng mắt lại, định dùng ánh mắt tỉa chết đối phương, lại nhận ngay một nụ cười ôn tồn lễ độ, nụ cười đó chứa đựng trăm ngàn bao dung như biển cả, thật giống như...cô là đứa trẻ cáu kỉnh không hiểu chuyện vậy.

Ái chà, lại thấy ngứa tay rồi, làm sao bây giờ?

“Được rồi, nghĩ cũng không nghĩ rõ được, chi bằng dùng thử xem sao.” Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười, “Sao nào? Có muốn tìm mấy con zombie luyện tập chút không?”

Con người ấy à, tìm được cái gì mới cũng muốn dùng thử.

Lời nói của Ngôn tiểu ca không có gì bàn cãi, huống chi nếu không có gì bất trắc xảy ra thì sau này khi chiến đấu với zombie, dị năng chắc hẳn sẽ thành lực lượng trung kiên, làm quen với nó trước cũng là điều tất yếu.

Vì thế ba tên đồng bọn bước trên con đường tìm kiếm Pokemon...Phi! Là hành trình tìm kiếm zombie, nhưng kỳ lạ là tìm cả nửa ngày trời vậy mà một con cũng không thấy đâu.

Diệt hết rồi?

Sao có thể?

Đúng ngay lúc này...

[Do vua zombie đã bị diệt, xuất hiện thêm zombie biến dị chưa biết tên.]

[Tăng chủng loại, thông tin cụ thể cần tự bản thân khám phá]

[Cấp độ viên tinh hạch được ngưng tụ trong não zombie có liên quan đến sức mạnh của zombie đó, thông tin cụ thể cần tự bản thân khám phá]

[Lưu ý quan trọng: Con người có thể dùng tinh hạch để tăng thêm sức mạnh. Zombie cũng có thể được nâng cấp bằng cách ăn thịt người. Zombie cao cấp có thể tiến hóa trí tuệ]

“!!!”

Cái này là kinh hỉ thình lình xảy ra đúng không? không, phải nói là kinh hãi mới đúng?

Rốt cuộc nhân loại nên sử dụng tinh hạch như thế nào thì còn cần thăm dò, mà zombie thì...chỉ cần ăn là được, nếu lúc trước có con sông giữ vững cân bằng nguy hiểm, thì từ giờ về sau, giữa nhân loại và zombie chỉ sợ sẽ biến thành cục diện không chết không ngừng.

“Gào!!!”

Đúng lúc này vang lên một tiếng rống to.

Ngôn Tất Hành đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui mừng: “Cuối cùng cũng tìm được rồi, zombie hoang dại!” Rồi hắn nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “nói rõ rồi đấy, cấm đoạt quái!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy phía trước “bộp bộp bộp” xuất hiện một tá zombie xanh đen khác nhau, có cao có thấp, có lớn có nhỏ, trong đó có loại trước đó từng thấy qua, cũng có loại chưa thấy bao giờ. Nháy mắt đầu Ngôn tiểu ca toát mồ hôi hột, anh ra run run khóe miệng, quay đầu lại: “anh cảm thấy, vẫn là tổ đội tốt hơn, hai người thấy sao?”

“...” Hạ Hoàng Tuyền che mặt, một tay xách Thương Bích Lạc đang đứng sau lưng vứt ra đằng trước: “Quyết định là anh đi, Thương Bích Lạc!”

Ngôn Tất Hành nắm tay: “Thương Bích Lạc, đầu tiên dùng dây leo công kích!”

Thương Bích Lạc: “...” Hai cái thứ ngu ngốc này! Ai thèm để ý bọn họ!

Mà Ngôn Tất Hành lúc này không biết lôi từ đâu ra cái cánh tay zombie lúc nãy, thực hiện lại động tác đánh tennis lần nữa, hắn đúng là không nói đùa mà thực sự chọn phương pháp tấn công này.

Quả cầu lửa cháy rực chứa nguồn năng lượng to lớn bị ném lên cao, rồi lại được thanh niên chuẩn xác đánh mạnh ra.

“Ầm!!!”

Quả cầu lửa năng lượng chuẩn xác đập trúng con zombie tốc độ, chỉ một cú này đã làm nổ tung cái đầu vốn có tính phòng ngự không mạnh kia.

Nghiêm túc mà nói, lượt chơi này của hắn bao gồm cả thù mới hận cũ, lúc trước khi một mình đánh nhau, loại phòng ngự lẫn loại sức mạnh, anh ta còn có thể dựa vào sự nhanh nhẹn của bản thân kết hợp với viên thuốc thần kỳ mà muội tử đưa thành công né qua, chỉ có mỗi loại này...Lỡ trêu trúng rồi bị đánh trả thì không cách nào toàn thân lui về.

Lúc này có thể báo thù rửa hận nên đương nhiên vô cùng sảng khoái, Ngôn tiểu ca rất vui tươi: “Chậc chậc, anh đây đúng là quá... Á, cứu mạng!” đang khoe khoang, Ngôn Tất Hành chợt phát hiện có một con zombie tốc độ khác đang ở gần mình, chắc chắn sau khi tiến hóa, viên thuốc mà Hạ Hoàng Tuyền đưa đã mất đi hiệu lực, anh ta chả còn chút cốt khí nào, vội vàng gào rú cầu cứu.

Còn chưa dứt câu, mấy dây leo sinh ra từ trong hư vô, trói chặt mấy con zombie kia.

“Làm tốt lắm... Ớ?”

Nhìn theo âm thanh, Hạ Hoàng Tuyền cũng thấy ngơ ngẩn.

Cái đó là...?

Dây leo của Thương Bích Lạc quả nhiên...
Bình Luận (0)
Comment