Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 21

“Tách” một tiếng, gặp lại nhau sau một trăm năm cách xa liền được ghi lại trong khoảnh khắc này.

Chu Ngẫu Phiến nhìn nhìn ảnh chụp, cảm thấy rất vừa lòng, tức khắc nổi lên hứng thú, quay xung quanh giường bệnh của Chu Viêm bày ra các loại tư thế, nằm bò ngồi xổm dẩu miệng bán manh kéo tay đều chụp một phát.

So sánh với biểu tình muôn màu muôn vẻ của cậu, Chu Viêm nghìn bài một điệu chỉ trưng mỗi một cái mặt than.

Đến cuối cùng, ngay cả cô y tá cũng không đành lòng, cô cảm thấy lực nhẫn nại của Chu Viêm bằng mắt thường có thể thấy được mà sắp hỏng mất: “Hôm nay đến đây thôi, để anh trai của em nghỉ ngơi một lát đi.”

Chu Ngẫu Phiến vội vàng gật đầu: “Dạ dạ, cảm ơn chị.”

Chu Viêm khẽ thở ra một hơi, phải nói y thực ra có chút bóng ma tâm lý đối với việc chụp ảnh. Có điều, Chu Ngẫu Phiến là cậu em trai thuần khiết như chú cừu non của y, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy loại chuyện sốt ruột như Cốc Đằng.

Trước khi rời đi, bác sĩ cười khanh khách dặn dò: “Cháu về sau hãy đẩy xe đưa bệnh nhân ra ngoài đi dạo, hít thở không khí mới mẻ, phơi nắng, cổ vũ anh trai vận động nhiều, gõ eo lưng, rèn luyện cử động xương khớp.”

Bác sĩ nói mỗi một chút, Chu Ngẫu Phiến đều dụng tâm ghi nhớ.

“Đúng rồi, cháu bên này không phải có mời hộ lý sao? Nếu một mình cháu không đủ sức, không đỡ bệnh nhân dậy nổi, nhất định phải gọi hộ lý tới hỗ trợ, ngàn vạn đừng để bệnh nhân té ngã.”

Nhắc tới chuyện này, Chu Ngẫu Phiến liền có chút phiền não: “Hộ lý cháu thuê ngày hôm qua đã từ chức về nhà rồi. Cháu có nghĩ tới việc thuê hộ lý mới, nhưng nhất thời cũng không tìm được người thích hợp.” 

Ở bệnh viện muốn tìm một hộ lý rất đơn giản, nhưng nếu muốn tìm một người có trách nhiệm lại không dễ dàng. Đặc biệt là chiếu cố người thực vật, một số người ỷ vào việc bệnh nhân vô tri vô giác, người nhà bệnh nhân lại không có mặt, thường làm qua loa cho xong.

Trong quãng thời gian ba năm này, Chu Ngẫu Phiến trước sau đã thay bốn năm hộ lý, vừa mới bắt đầu là một hơi thuê hai người, muốn để Chu Viêm được chiếu cố tốt nhất có thể, kết quả hai người này náo loạn mâu thuẫn với nhau, từng người đều mách lẻo tố cáo với cậu người kia làm việc lười biếng.

Cậu bị chọc phiền, liền tăng gấp đôi tiền lương, thuê một hộ lý có trách nhiệm hơn. Cậu không sợ tiêu tiền, chỉ sợ ca của cậu bị ủy khuất.

Chiếu cố người thực vật, khó khăn nhất chính là cách mỗi hai giờ đều cần phải cho bệnh nhân xoay người, ngày đêm không dừng, càng không phải nói đến hầu hạ ăn uống tiêu tiểu, tắm rửa lau mình.

Chu Ngẫu Phiến ngày thường liền ngày đêm phân công với hai người lộ lý, cậu chăm sóc ban ngày, hộ lý chiếu cố ban đêm.

Buổi tối cậu ngủ bên cạnh Chu Viêm, tùy thời đều có khả năng tỉnh dậy, hộ lý cũng không dám lười biếng. Ngẫu nhiên những lúc cậu bận việc không thể không rời đi, để hộ lý thay cậu chiếu cố, cũng sẽ trang bị camera, mở video theo dõi.

Hộ lý bị cậu đuổi việc đều sẽ nói thầm sau lưng, chưa từng thấy chủ nào khó hầu hạ như vậy.

Yêu cầu cao như vậy, là muốn lên trời hay sao?

Đáp trả của Chu Ngẫu Phiến chỉ có một, đập chi phiếu vào mặt ngươi.

Trên đời này chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không tính là chuyện lớn. Điểm này cậu đã thấm nhuần lời chân truyền của ca ca.

Nữ y tá chụp ảnh nhiệt tình giới thiệu: “Chị có biết một hộ lý rất trách nhiệm, ngày mai gửi số điện thoại cho em, em thử một lần xem sao?”

Đôi mắt Chu Ngẫu Phiến sáng lên, tươi sáng cười: “Cảm ơn, tỷ tỷ thật đúng là một vị thiên sứ áo trắng. Xin chào thiên sứ, thiên sứ hạ phàm vất vả rồi!”

Lời này ngọt như bôi mật, phối hợp với thịnh thế mỹ nhan kia, lực sát thương liền được tăng lên gấp bội.

Nữ y tá bị làm cho tê dại khắp toàn thân, phải dựa vào tám vinh tám sỉ thần chú hộ thân mới gian nan chiến thắng ý tưởng muốn trâu già gặm cỏ non.

Chao ôi, trời cao ơi.

Còn nhỏ tuổi đã liền yêu nghiệt như vậy rồi, cũng không biết về sau vị thần tiên đại năng nào mới có thể hàng phục đây.

…….

Mấy ngày sau, Chu Viêm đã có thể ngồi dậy ăn cơm, y gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cơ bắp rắn chắc rèn luyện ra được trong quá khứ đã sớm bốc hơi. Nam tử hán cao 1m85 chỉ có 95 ký, yếu nhược chít chít chọc một cái là ngã.

Cởi quần áo ra, trên lồng ngực đều có thể nhìn thấy được từng cái xương sườn. Đôi chân vốn thon dài giờ đã tòng teo như cây gậy trúc, gập một cái là gãy.

Nhưng bác sĩ nói hệ tiêu hóa của y rất tốt, sau khi khôi phục ăn uống bình thường, rất nhanh là có thể chắc thịt trở lại. Chu Ngẫu Phiến liền nghẹn một bụng, mỗi ngày đều lăn lộn cho y ăn ngon.

Hận không thể dâng lên cháo lươn hải sâm tổ yến nhân sâm, ra sức vỗ béo anh trai.

Thẳng đến khi Chu Viêm ăn đến chán ngấy đưa ra kháng nghị, mới rốt cuộc khôi phục các món ăn thanh đạm.

Trải qua sinh tử ở kiếp thứ hai, y đã triệt để hiểu ra, ngoại trừ bò bít tết, y sẽ không bao giờ ăn mấy món thức ăn nhanh nhiều dầu mỡ.

Tính cách cũng càng thêm ổn trọng, tuổi trẻ phóng đãng không kiềm chế được đã thu vào trong xương cốt, chỉ mài giũa linh hồn càng thêm mạnh mẽ không gì cản nổi.

Cuồng đao vào vỏ, ngủ đông bất động.

Chu Ngẫu Phiến lại thuê một người hộ lý, hằng ngày trợ giúp Chu Viêm khôi phục. Ngay từ đầu còn phải cần đến hai người nâng mới đỡ Chu Viêm ngồi lên xe lăn, ra ngoài đi dạo. Nhưng không đến hai tuần, Chu Viêm đã có thể tự mình ngồi xe lăn đi khắp nơi.

Con nhà nghèo sớm đương gia, một khi tự mình có năng lực, Chu Viêm liền bắt đầu nhọc lòng chuyện tiền nong trong nhà. Y làm người thực vật ba năm, Chu Ngẫu Phiến khẳng định đã tiêu phí không ít.

Chu Ngẫu Phiến cũng không gạt Chu Viêm, lấy ra tấm thẻ ngân hàng mà mình đã thay y quản lý mấy năm qua, tùy ý để y xử lý. Chu Viêm ở Mỹ đánh quyền mấy năm, tiền tiết kiệm đã vượt qua 7 triệu đô la(*), nhưng đa phần số tiền này đều được dùng để mua căn hộ duplex năm tầng ở trung tâm thành phố New York kia.

(*44,738,998.5 NDT hay 159,276,538,200 VNĐ theo cập nhật vào ngày 21/10/2021)

Chu Viêm đoạt được chiếc đai lưng vàng liền phất nhanh sau một đêm, giá trị con người tăng lên gấp bội, liền lên kế hoạch mua bất động sản ở New York. Tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, chính là thích mua đất mua bất động sản.  

Có điều kế hoạch còn chưa được chứng thực, y đã gặp tai nạn giao thông. May mắn Chu Ngẫu Phiến có năng lực, gặp nguy không loạn, tiếp nhận công việc còn dang dở của y một cách thỏa đáng. Một đứa trẻ mười lăm tuổi, một bên chiếu cố anh trai là người thực vật, một bên quản lý tài sản gia đình, thật sự không dễ dàng.

“Còn lại hơn 2 triệu đô la, em liền đổi hết thành nhân dân tệ, 8 triệu mua một căn duplex hai tầng ở thành phố S. Lúc trước em chính là vì thấy nó nằm trên đoạn đường rộng rãi, có giá trị không gian nên mới mua, nếu là hiện tại thì giá cả ít nhất đã tăng lên gấp đôi. Còn căn hộ ở New York, em cũng đã ký thác người môi giới cho thuê rồi, mỗi năm đại khái thu vào 300 ngàn đô la.”

Thành phố S là trung tâm tài chính của Trung Quốc, mấy năm nay giá nhà tăng vọt như hỏa tiễn, người đầu tư bất động sản đều cười đến không khép được miệng.

Từ nhỏ đến lớn, Chu Viêm cũng không keo kiệt lời khen ngợi cho em trai, quán triệt phương châm giáo dục bé ngoan là phải được khen.

“Em xác thật có đầu óc kinh doanh hơn anh, ánh mắt đầu tư rất tinh chuẩn, về sau tài chính nhà ta liền giao cho em quản lý nhé.”

Chu Viêm là loại người có thể kiếm tiền, nhưng không giữ được tiền trong tay. Y tín nhiệm Chu Ngẫu Phiến, giống như tín nhiệm Cốc Đằng.

Nghe y nói như vậy, Chu Ngẫu Phiến liền vui vẻ rạo rực mà cất thẻ ngân hàng của anh trai vào trong túi. Trước kia cậu lấy thẻ của anh, chỉ có thể nói là quản lý thay, hiện giờ lại là danh chính ngôn thuận chưởng gia, đạo lý không giống nhau.

Cầm tiền rồi, người còn chạy đi đâu được chứ, hì hì.

Kế hoạch hoàn hảo.

Nhắc tới chuyện ở Mỹ, Chu Viêm liền hỏi ra một nghi hoặc vẫn luôn quanh quẩn trong lòng: “Ngẫu Phiến, em như thế nào lại nghĩ đến chuyện đưa anh về Trung Quốc trị liệu?”

Khi Chu Viêm đưa cậu xuất ngoại, tiểu gia hỏa chỉ mới có mười một tuổi, căn bản không hiểu như thế nào là lưu luyến cố hương. Đối với cậu mà nói, nơi nào có Chu Viêm, nơi đó chính là nhà của cậu. Tam quan của cậu cũng chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Âu Mỹ, bản chất là một người tự do không ràng buộc.

Chu Viêm xác thật hy vọng sau khi chết sẽ được trở về quê hương, lá rụng về cội, nhưng Chu Ngẫu Phiến đại khái lại không có ý thức này. Hơn nữa nền y học của Mỹ cũng phát triển hơn nơi này, suy tính như thế, hành động này của Chu Ngẫu Phiến liền cần phải chờ thương thảo lại.

Chu Ngẫu Phiến đang cầm dao gọt hoa quả, gọt táo cho anh trai, nghe vậy liền khựng lại, tầm mắt nhìn về phía Chu Viêm có chút đau đớn kịch liệt.

“Ca, anh cũng thật nhạy bén. Em vốn nghĩ không nên nói cho anh chuyện này. Sau khi anh gặp tai nạn nằm viện, những người đến thăm ngoại trừ huấn luyện viên Justin và mấy người quen thì còn có vài người lạ mặt. Huấn luyện viên có ngầm nhắc nhở em, vụ tai nạn giao thông kia phát sinh quá mức kỳ quặc, rất có thể là một vụ dàn xếp.”

Chu Viêm nhắm mắt, hồi tưởng lại chi tiết vụ tai nạn năm đó, cười lạnh: “Bảo sao phanh xe như thế nào lại đột nhiên không nhạy.”

Chu Ngẫu Phiến hối hận siết chặt một bên mép giường: “Cũng trách lúc ấy em quá ngốc, sau khi nghe được tin tức anh biến thành người thực vật, đầu óc liền trống rỗng, căn bản không kịp thời thu thập chứng cứ. Chờ đến khi em phản ứng lại thì cảnh sát đã sớm chú ý tới vụ án khác, chiếc xe gây án kia cũng không tìm ra được nữa.”

Chu Viêm: “Bọn chúng nếu đã lên kế hoạch đầy đủ, khẳng định đã tiêu hủy chứng cứ rồi.”

Chu Ngẫu Phiến không cam lòng cắn răng: “Anh thiếu chút nữa đã bị bọn chúng hại chết, em lại không có cách nào để báo thù cho anh, em……”

Chu Viêm trấn an xoa đầu cậu một chút: “Em đã làm rất tốt rồi.”

Chu Ngẫu Phiến lưu luyến cọ cọ lòng bàn tay của y, như con mèo nhỏ mà thoải mái híp mắt, chỉ kém ngửa bụng cho y vuốt ve.

Một màn trước mắt này không hiểu vì sao lại làm cho Chu Viêm cảm thấy rất quen thuộc, nhớ tới tình cảnh Cốc Đằng nằm trong ngực mình làm nũng. Y không khỏi cẩn thận đánh giá Chu Ngẫu Phiến, so sánh với ba năm trước đây, thiếu niên trước mắt này đã thoát ly khỏi tính trẻ con, ngũ quan càng thêm tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm.

Xác thật, em ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài, ngay cả sự cố chấp kịch liệt trong tính cách cũng đều là cùng một loại.

Đây chỉ là trùng hợp sao?

Chu Viêm có hơi ngây ra.
Bình Luận (0)
Comment