Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 25

Một đêm mưa rào, đến tận bình minh mới dần dần ngừng lại.

Trên đường ngẫu nhiên có mấy vũng nước đọng, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhóm cao nhân phòng gym kiên trì chạy bộ buổi sáng. Một khi việc tập thể hình đã trở thành thói quen, một ngày không rèn luyện sẽ liền cảm thấy ngứa ngáy xương cốt.

Nghiêm Tuấn Kiệt đều tốc chạy về phía trước, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, anh ta hất cằm về một phía, cười nói: “Người anh em, cẩn thận nha, hôm nay các mỹ nữ tổ chức thành đoàn thể tới theo đuổi cậu đấy!”

Ở một bên đường, chính là lon cá ngừ ba cô gái Nhạc Đình, Lư Yên và Tôn Thiến Thiến. Các cô ở trong nhóm chat không hề biết tới giữ miệng là gì, nhưng ở trước mặt trai đẹp thì đều phải giữ mặt giữ mũi, khi Chu Viêm chạy vượt qua, các cô chỉ rụt rè vẫy vẫy tay chào, cũng không có hành vi quá khích nào.

Chờ Chu Viêm đi qua, Tôn Thiến Thiến lập tức xé xuống lớp mặt nạ thục nữ, kích động nắm chặt tay Nhạc Đình.

“Tôi chết mất, siêu đúng giờ luôn ấy! Vừa đẹp trai lại còn lãnh khốc chính là mẫu người trong mộng của tôi đó!”

Nhạc Đình đắc ý nói với Lư Yên: “Thấy được rồi chứ, tôi không hề chỉnh sửa ảnh nhé, người thật còn đẹp hơn trong ảnh chụp đúng không!”

Lư Yên mặt ngoài khinh thường hừ nhẹ, nhưng đôi mắt lại vô cùng thành thật mà đuổi theo bóng dáng mạnh mẽ kia.

“Được rồi được rồi, tôi thừa nhận xác thật là rất tuấn tú, có điều cũng không phải gu của tôi. Loại hình này, vừa nhìn chính là cái loại đàn ông chủ nghĩa, quản đông quản tây phiền chết người, giống y hệt bạn trai cũ của tôi.”

Lời này Nhạc Đình liền không thích nghe: “Cô đừng trông mặt mà bắt hình dong có được không, ba tôi cũng là kiểu người cứng nhắc rắn rỏi, ngày thường ở công ty là tổng tài bá đạo nói một không hai, nhưng về đến nhà liền đi theo muốn giúp mẹ tôi rửa chén quét sân đấy.”

Có đàn ông ở bên ngoài bá khí trắc lậu, về đến nhà liền sủng bà xã lên tận trời, một lời không hợp là mua mua mua. Nhưng cũng có đàn ông bên ngoài yếu đuối vô năng, về nhà liền cố tình ức hiếp người nhà, chơi uy phong với vợ mình.

Hai loại đàn ông này đều được nhân xưng là đàn ông chủ nghĩa, nhưng lại khác nhau về mặt bản chất.

Tôn Thiến Thiến thấy hai người này lại sắp sửa cãi nhau, vội vàng tiến lên hòa giải: “Thẩm mỹ quan của mỗi người đều không giống nhau, chuyện này cũng là bình thường. Đình Đình, Lư Yên không đoạt nam nhân với chúng ta, như vậy còn không tốt sao!”

Lư Yên cũng biết mình đã mạnh miệng, mới chọc giận bạn mình, liền dựa thế mà xuống núi: “Chính là ý này, so với mãnh nam, tôi lại thích chú cún con tinh xảo hôm qua hơn.”

Nhạc Đình không để ý đến cô ta, chỉ nói chuyện với Tôn Thiến Thiến.

“Trước kia tôi có đi theo nhìn soái ca kia về nhà, phát hiện cậu ta sống ở tòa nhà 14, đợi lát nữa chúng ta xuống dưới lầu chờ cậu ta, xin WeChat thế nào?”

Tôn Thiến Thiến che miệng, chấn kinh nói: “Trời ạ, Đình Đình cậu cư nhiên lại đi theo dõi người ta, cái này…… quá si hán rồi……”

Nhạc Đình mặt đẹp tức khắc đỏ lên: “Tôi là thiệt tình muốn theo đuổi người ta, cũng không phải tùy tiện nói chơi. Nữ truy nam, nên ra tay thì liền ra tay thôi, sang năm là có thể mặc váy cưới! Tôi…… Tôi cũng đã 27 rồi, trong nhà ba mẹ mỗi ngày đều thúc giục kết hôn, bỏ lỡ một đại soái ca có tiền như vậy, trông cũng là một anh chàng chính phái không phải người có ham mê bất lương, đi đâu tìm được người như vậy kia chứ.”

Cô cũng không biết mình đang biện giải cái gì, nước mắt cũng rơi xuống.

Tôn Thiến Thiến hậu tri hậu giác mới biết mình đã nói lỡ, hoảng hốt không biết phải làm sao. Tâm thái của cô xác thật cũng không giống với Nhạc Đình, dung mạo gia thế ra sao cũng tốt, miễn là trai đẹp cô đều thích, trước đó chung quy chỉ là lời nói ba hoa đùa giỡn.

Cô rất thanh tỉnh, biết mình không có cái mệnh tốt kia, an phận thủ thường trải qua mỗi ngày là được.

Lư Yên hấc cằm, kiêu ngạo như khổng tước: “Cô nói cũng không sai, thích thì theo đuổi, loại chuyện này tỷ tỷ đây có kinh nghiệm phong phú, bảo đảm dễ như trở bàn tay. Đừng chần chừ nữa, đi đi đi, chỉ nói không làm thì không phải hảo hán!”

Ba cô gái hùng hổ, một đường đi đến phía dưới tòa nhà 14, ôm cây đợi trai.

Đáng tiếc, Chu Viêm hôm nay lại cố tình không đi con đường mà bình thường hay lui tới. Y và Chu Ngẫu Phiến đã hẹn nhau cùng đi cửa hàng xem xe, thuận tiện ăn bữa sáng, liền trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe ngầm.

Chu Ngẫu Phiến mới vừa tròn 18 tuổi, còn chưa thi bằng lái, cho nên khi mua xe về, trên cơ bản cũng là do Chu Viêm điều khiển.

Hai anh em dùng bữa sáng xong, liên tiếp chạy tới ba bốn cửa hàng xe, cuối cùng lựa chọn một chiếc Land Rover SUV giá khoảng 2 triệu. Chu Viêm là người hào phóng đại khí, loại hình xe mà y yêu thích cũng là dạng tục tằng ngạnh lãng.

Hai vị soái ca cực phẩm, vừa đứng bên cạnh một chiếc siêu xe, vừa hợp mắt lại càng tăng thêm phần sức mạnh, phong cảnh vô hạn. Khiến cho mấy cô nhân viên bán hàng mặt vui phơi phới, ánh mắt bay loạn. Mẹ ơi, quá ngầu rồi.

Chu Viêm thanh toán tiền đặt cọc, ước định với cửa hàng một tuần sau nhận xe.

Hai anh em ở bên ngoài dùng cơm trưa, sau đó lại ghé qua siêu thị ở gần đó một chuyến. Mua sắm rau dưa trái cây, hai người đẩy xe mua sắm, dạo tới khu sinh hoạt.

Chu Viêm tùy tay cầm mấy cái quần lót, ném vào trong xe: “Sao anh lại có cảm giác quần lót càng ngày càng ít, không hiểu thế nào lại tìm không thấy.”

Chu Ngẫu Phiến bình thản ung dung bỏ chai sữa tắm vào trong xe, cậu và anh trai vẫn luôn dùng chung một loại sữa tắm, mùi cơ thể cũng có chút tương tự nhau: “Chắc là ở trong ngăn kéo của em đấy, có đôi khi em giặt quần áo xong không chú ý phân loại, liền bỏ quần áo của anh vào tủ quần áo của mình.”

Chu Viêm không nghĩ nhiều: “Không sao, mua thêm vài cái dự phòng, cũng không tính là phí phạm.”

Chu Ngẫu Phiến cười tủm tỉm, tiếp tục nhập diễn: “Ca, anh nên mua thêm vài cái áo khoác nữa đi, áo khoác của anh cũng không đủ dùng đâu.”

Chu Viêm cạn lời đánh giá cậu, chỉ vào cái áo khoác cậu đang mặc: “Áo khoác của anh không đủ dùng là do đâu, không phải là đều bị em mặc hết rồi à? Sao không mặc áo của bản thân?”

Chu Ngẫu Phiến khoa trương ôm lấy áo khoác trên người, giống như thật sự sợ hãi sẽ bị Chu Viêm đoạt lại: “Anh ơi anh à, để em mặc áo của anh đi, áo khoác có mùi hương của anh luôn cho em một cảm giác tràn ngập sự an toàn.”

Chu Viêm: “……” Cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không biết là không đúng ở đâu.

Bước ra khỏi siêu thị, hai tay Chu Viêm xách đầy túi mua hàng, Chu Ngẫu Phiến thì lại vô cùng sảng khoái, há miệng ăn kem que.

Hai anh em đi bộ vào tòa nhà 14, đang muốn lên thang máy, lại bị nhóm ba nữ chặn đường.

Lư Yên không ngờ tới, rõ ràng là đang giúp Nhạc Đình theo đuổi mãnh nam, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được thiếu niên dưới tán anh đào hôm qua. Nhìn bộ dáng hai người thân quen vai sát vai đi tới, cư nhiên còn ở cùng một chỗ.

Bạn bè? Anh em? Thân thích?

Trong đầu cô ta hiện lên hàng vạn loại suy đoán, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Chu Ngẫu Phiến đảo qua, tư duy liền đình trệ, trên mặt nổi nên vẻ ngượng ngùng chưa từng có, tựa như thiếu nữ chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, trái tim như nai con mà nảy cẫn lên.

Hay là, đây là duyên phận……

Lư Yên túng quẫn không có dũng khí mở miệng, một tay đẩy Nhạc Đình lên trước, nhường vị trí Center.

Tôn Thiến Thiến ở phía sau lại càng lúng túng hơn, trực diện với hai đại soái ca siêu phàm thoát tục, cảm thấy hít thở đều có chút khó khăn. Chao ôi, cảm giác người trước mắt đang phát sáng, đầu choáng mắt hoa.

Tôi là đâu, đây là ai, tôi đang làm cái gì?

Nhạc Đình thu hết dũng khí: “Xin chào, còn nhớ tôi không, tôi thường xuyên đi tản bộ gặp được cậu. Tôi sống ở số 25, mọi người đều là hàng xóm.”

Chu Viêm làm thẳng nam hai đời, dưới sự “dạy dỗ” của Cốc Đằng, ít nhiều cũng hiểu được cô gái này là cố ý tới đây tìm mình. Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại phương thức để dứt khoác lưu loát cự tuyệt con gái mà lại không làm thương tổn mặt mũi đối phương.

Y không am hiểu chuyện này, phản ứng cũng chậm mất nửa nhịp.

Nhạc Đình gian nan đi được bước đầu tiên, lúc sau liền thông thuận hơn nhiều, lấy ra chiếc di động nóng bỏng trong tay, nói: “Nếu không ngại, có thể thêm số điện thoại chứ?”

Chu Viêm rốt cuộc cũng nghĩ ra lý do, liền dùng tuyệt chiêu lúc trước thường dùng để cự tuyệt Trần Vũ Trạch vậy, nói dối mình đã có bạn gái. Y vừa muốn mở miệng, lại nghe Chu Ngẫu Phiến ở bên cạnh cười tủm tỉm nói:

“Chị gái à, chị không thể cạy góc tường nhà người khác như vậy nha.”

Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt liền tập trung ở trên người cậu.

Chu Viêm vui mừng nghĩ thầm, quả nhiên là anh em thân thiết khác cha khác mẹ của mình, tâm ý tương thông như vậy. Em trai của y cũng nghĩ ra ý tưởng này, bịa ra một người bạn gái không có thật để làm cho người này từ bỏ, 666, cho em một trăm cái vỗ tay.

Sắc mặt Nhạc Đình có chút không tốt, cắn môi mà chấp nhất truy vấn: “Cậu có bạn gái rồi? Đừng gạt tôi, tôi sẽ không mặt dày mặt dạn đeo bám không buông, nhưng mong cậu có thể tôn trọng tôi, cho tôi một một cơ hội được không?”

Chu Viêm biết rõ tính tình khô khốc của mình, vừa mở miệng đã chú định sẽ đả thương người ta.

Theo bản năng nhìn về phía em trai xin giúp đỡ, lên đi, bày ra bản lĩnh bào chữa từ không thành có của một tiểu thuyết gia đi nào!

Nội tâm Chu Ngẫu Phiến đè nén cuồn cuộn hắc ám, nhưng trên mặt lại tươi cười như hoa, hoàn mỹ giả dối. Cậu liếc nhìn Chu Viêm một cái, thấy anh cậu không hề có nửa phần ý động đối với người trước mặt, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Chị à, chị đây là nhất định phải nhìn thấy chứng cứ, mới tin tưởng ca của tôi thật sự đã có đối tượng sao?”

Nhạc Đình cảm thấy mình có chút quá mức, nhưng việc đã đến mức này, cô cũng chỉ có thể kiên định nói: “Đúng vậy, tôi biết con trai các cậu đôi lúc sẽ nói dối, để tôi xem lịch sử trò chuyện với bạn gái của cậu, tôi sẽ lập tức hoàn toàn hết hy vọng! Tôi cũng là người có tự tôn và điểm mấu chốt, tuyệt đối sẽ không chen chân vào tình yêu của người khác!”

Chu Viêm không khỏi khẽ chậc một tiếng, phụ nữ thời buổi này xác thật quá khó chơi, còn một hai phải xem lịch sử trò chuyện. Trong điện thoại của y, đừng nói bạn gái, ngay cả tin nhắn tổng đài cũng không có một cái.

Đào đâu ra một đoạn tin nhắn nói chuyện ái muội kia chứ.

Chu Viêm cảm thấy lực nhẫn nại của mình đã sắp tới giới hạn, ung thư thẳng nam sắp phát tác, miệng phun hương thơm, phụ nữ các cô lải nha lải nhải có thấy phiền hay không, ngay cả chó ngoan cũng không cản đường người khác, chậm trễ y về nhà nấu cơm.

Y còn chưa mở miệng, lại đột nhiên bị Chu Ngẫu Phiến cầm tay.

“Ca, nếu chị gái này nhất định phải xem chứng cứ, vậy thì cũng không còn cách nào.” Cậu ngửa đầu cười cười: “Anh nhắm mắt lại đi, em biến ra chứng cứ cho chị ta xem!”

Chu Viêm khó hiểu, cái gì gọi là biến ra chứng cứ? Còn kêu y nhắm mắt?

Nhưng đối diện với nhóm nữ nhân như hổ rình mồi, y không có khả năng phá đám em trai. Em ấy nói nhắm mắt liền biến ra được chứng cứ, vậy y cứ việc làm theo vậy.

Em trai của y IQ và EQ đều cao, thông minh hơn y rất nhiều, chắc sẽ không sai đâu……

Chu Viêm nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn tiếp tục lưu chuyển câu nói phía trên, liền phát hiện trên môi bị một vật ấm áp phủ lên, mạnh mẽ hút một cái, phát ra một tiếng “chụt”.

Cảm giác này……

Y đột nhiên mở bừng mắt, trừng mắt nhìn khuôn mặt chỉ cách mình một khoảng nhỏ kia. Bên tai truyền đến từng tiếng hít khí, nghe tiếng nhìn qua, nhóm ba cô tiên đang trợn mắt há hốc mồm, bất động 5 giây.

Di động của Nhạc Đình rớt xuống đất phát ra tiếng “lạch cạch”, giọng nói run run không dám tin tưởng: “Cậu, các cậu……”

Chu Ngẫu Phiến đắc ý bổ thêm một đao: “Chị không thể đoạt nam nhân của tôi nha ~”

Cậu vẫn còn muốn kỹ nữ thêm vài câu, lại phát hiện yết hầu chợt căng thẳng, bị Chu Viêm xách cổ áo từ phía sau, tựa như xách một con mèo không nghe lời, túm cổ đi vào thang máy.

Chu Ngẫu Phiến thật cẩn thận mà quay đầu.

A, sắc mặt đen ghê. Anh của cậu giận điên rồi!

Cậu hồi vị mà liếm liếm môi, biết rõ sau khi về đến nhà, thứ chờ đợi mình chính là một trận roi, nhưng lại mạc danh cảm thấy thật kích thích, vô cùng chờ mong.

Làm sao bây giờ?

Cậu hình như đã hư mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment