(*Quê hương của Siêu Nhân (Superman))Bàn về việc tra tấn người khác thì Chu Viêm chính là dân chuyên. Ở trên đời này có rất nhiều phương thức có thể đả thương người khác, khiến cho người ta muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Một thân bản lĩnh này của y dùng tới trên người Sở Hàn, chỉ có thể nói là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
“Anh nên cảm thấy vinh hạnh đi, Sở tiên sinh.” Y tựa lưng lên tường hút điếu thuốc, giữa hai mày mơ hồ hiện ra một phần dáng vẻ kiệt ngạo bệ nghễ ở kiếp trước, “Không phải ai cũng có tư cách được tôi tinh tế khoản đãi như thế đâu.”
Người này đã không chỉ là kẻ xấu nữa, mà là nghiệp chướng nặng nề. Có điều, so với gã, ở ngoài kia lại càng có vô số kẻ đáng xuống địa ngục hơn nhiều.
Bộ dạng hiện giờ của Sở Hàn đã sớm không còn dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc như thường ngày nữa, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, tinh thần hoàn toàn tan vỡ. Nhưng trên người gã lại vô cùng hoàn chỉnh, thậm chí còn không có nổi một chút dấu vết bị bạo hành.
Gã bị trói ở trên ghế, hai chân bị nâng lên bằng một góc độ cực kỳ quỷ dị, thẳng tắp tựa như một vũ công ba lê. Hai mắt bị dán lại bằng một vòng băng dính, có mấy con giòi bọ mấp máy ở chỗ mũi miệng. Một cái túi nước được treo trên cái móc tủ quần áo, nước chảy ra từ cái lỗ nhỏ bị cắt ra, bám riết không tha mà liên tục nhỏ giọt xuống đỉnh đầu gã.
“Chuyện có thể nói tôi đều nói cả rồi…… Buông tha cho tôi đi……”
Sở Hàn cũng không giống như những tên gián điệp được bồi dưỡng chuyên nghiệp, gã nào có dũng khí quyết tâm dù đến chết cũng không khai. Ngay khi Chu Viêm vừa bắt đầu dùng hình, gã đã lập tức xổ ra một tràng, biết gì khai nấy.
Chu Ngẫu Phiến ghi chép lại toàn bộ khẩu cung của gã, cũng tịch thu được một cái USB vốn có chứa rất nhiều ảnh chụp và video tư mật của vô số minh tinh: “Bảo sao Tang Lâm mày mò hết nửa ngày, dùng toàn bộ máy tính và điện thoại mình có cũng không tìm được. Sở tiên sinh, anh cư nhiên lại mang USB theo bên người, cũng không sợ nó bị rớt ở trên đường sao.”
Sở Hàn đã bị tra tấn đến mức không dám kêu khóc, chỉ nhỏ giọng khổ sở xin tha, cho dù hai anh em cần bao nhiêu tiền gã cũng đều cho được, còn thề thốt sau khi xong việc tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát.
Chu Ngẫu Phiến “phụt” cười thành tiếng: “Anh không báo cảnh sát á? Chúng tôi còn phải tống anh vào ngục đây này!”
Có lẽ ở trong lòng Sở Hàn, hai anh em họ Chu đối xử với gã như vậy tất nhiên là có mưu đồ riêng, hoặc vì tài hoặc vì lợi. Gã tuyệt đối sẽ không bao giờ hiểu được, ở trên đời này thật sự có người chỉ vì một lòng hướng về chính nghĩa mà ôm họa vào người.
Sau khi xác định không còn moi móc được thêm chút tình báo hữu dụng nào từ miệng của gia hỏa này, Chu Viêm dứt khoát mà nhanh chóng đánh ngất gã, nhấc ra cái va li hành lý lớn đã được chuẩn bị từ trước, nhét người vào trong.
Một lúc sau, hai anh em làm như không có việc gì mà xuống lầu trả phòng, đánh xe chạy tới một kho hàng hẻo lánh ở thành phố S.
Di động của Sở Hàn đã bị Chu Ngẫu Phiến tiếp quản, hoàn mỹ dựng ra câu chuyện người này đã sa vào sắc đẹp, mấy hôm nay không rảnh làm việc hay về nhà. Vốn dĩ thứ khó đối phó nhất chính là Trang Tiệp vợ của Sở Hàn, nhưng trên thực tế thì cô ta rất thường xuyên bị bạo hành gia đình, không biết bao nhiều lần nguyền rủa gã chết quách ở bên ngoài đi đừng về nữa. Cô ta đơn giản là vì đứa con trai nên mới không đành lòng ly hôn.
Chu Viêm lấy ra quyển ghi chép của em trai, lật qua từng trang: “Sở Hàn đã nói, thứ tư tuần sau ở biệt thự XX có tổ chức một buổi party thác loạn, đến lúc đó sẽ có không ít ông lớn tư bản tham gia, em có thể xâm nhập vào hệ thống theo dõi ở nơi đó không?”
Chu Ngẫu Phiến cười hì hì thò lại gần: “Ca hôn em một chút đi, em sẽ làm được ngay lập tức.”
Chu Viêm bất đắc dĩ cúi người hạ xuống một nụ hôn: “Vì sao em lại có nhiều lý do như vậy hả?”
Ăn cơm hôn, uống nước hôn, ra cửa hôn, về nhà hôn, ngay cả thời tiết sáng sủa hay trời mưa, Nghiêm Tuấn Kiệt ở lầu dưới nửa đêm đến mượn đồ cắt ngang hai người, đều phải hôn hôn không sợ gây ra họa. Không hôn vạn sự không thuận, hôn một cái thì vạn sự đại cát. Ở trong miệng của Chu Ngẫu Phiến, tất cả mọi thứ đều có thể được gọi là lý do để hôn.
Chu Ngẫu Phiến kinh hỉ: “Hóa ra không cần tìm lý do cũng có thể làm các loại hành động thân mật sao! Ca, anh thật tốt với em, trước kia em chính là đang ở trong phúc mà không biết, làm lãng phí bao nhiêu là cơ hội!”
Chu Viêm: “……” Tự đào hố cho chính mình là đây chứ đâu.
Sau khi nhốt Sở Hàn vào trong kho hàng, chuẩn bị sẵn cho gã nước uống và thức ăn, đảm bảo gã sẽ không chết đói, anh em Chu gia liền trở về nhà. Chu Ngẫu Phiến và Tang Lâm bắt đầu cùng nhau điều tra những kẻ chủ mưu từ thông tin mà Sở Hàn khai ra.
Những người này đều có gia cảnh hào môn quyền quý, thế lực hùng hậu rắc rối khó gỡ, cho dù có thu thập đủ chứng cứ, e là cũng không thể một lưới bắt hết, khiến bọn chúng phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Chu Ngẫu Phiến càng đọc tư liệu càng thấy bực bội: “Tôi thấy vẫn là nên dứt khoát đóng xi măng rồi thả cả đám xuống vịnh cho xong chuyện.”
Chu Viêm trấn an cảm xúc của em trai: “Kết thúc một sinh mệnh là việc dễ dàng, nhưng để tiêu diệt một tổ chức tội ác lại là chuyện vô cùng khó khăn. Chúng ta phải tin tưởng rằng trên thế gian này nhất định còn có những người trong lòng mang chính nghĩa, không sợ cường quyền mà quyết đấu đến cùng với thế lực tội phạm.”
Lời này của y nói đến vô cùng khí phách, làm cho những người khác chấn động tinh thần. Trên gương mặt lười nhác của Tang Lâm lần đầu tiên xuất hiện biểu tình sùng bái, giống như vừa nhìn thấy superman phiên bản người thật.
Ở trong mắt của Chu Ngẫu Phiến, ca ca của cậu lúc này tựa như ngọn lửa vĩnh viễn không bao giờ tắt trong bóng đêm, ngoan cường mà giữ vững ánh sáng nhân tính. Nơi nào có anh ấy, công lý ở nhân gian vẫn sẽ sừng sững không ngã.
Ca ca của cậu quả nhiên chính là người tốt nhất thế giới.
Có Chu Ngẫu Phiến và Tang Lâm cung cấp chi viện kỹ thuật ở hậu phương, Chu Viêm liền có thể an tâm mà đi tới biệt thự XX điều tra hoàn cảnh.
Đại khái là vì muốn che giấu tai mắt của người khác, tòa biệt thự này được xây dựng ở sâu trong núi, tuyên bố với bên ngoài đây là đất tư nhân, người không liên quan không thể tiến vào. Ở sườn núi còn có một trạm canh gác, một đội an ninh tuần tra cả ngày lẫn đêm.
Người tổ chức party đều rõ ràng hơn ai khác, tuyệt đối không để lộ ra nửa điểm tiếng gió, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng tất cả những chuyện này căn bản đều không làm khó được Chu Viêm, y tránh chọn đường chính mà đi đường nhỏ để lên núi. Gặp phải vách đá mương máng mà người thường khó có thể vượt qua, y đều có thể nhẹ nhàng bay vọt qua. Trên người y có gắn một cái camera mini, ở trên đỉnh đầu còn có một cái máy bay không người lái mini được trang bị camera, có thể ghi lại toàn bộ hình ảnh của Chu Viêm và chuyển vào trong máy tính của Chu Ngẫu Phiến.
Tang Lâm nhìn chằm chằm vào người trong màn hình, vượt nóc băng tường hệt như đi trên đất bằng, trong mắt hắn như có ánh sao lập lòe tứ phía, cảnh tượng kích thích giống như xem phim hành động của Mỹ.
“Viêm ca thật sự quá đẹp trai, người bình thường tuyệt đối sẽ không làm được tới trình độ này, bức tường ba bốn mét mà vẫn có thể nhảy qua được. Anh ta thật sự là con người sao? Không phải cậu có nói Viêm ca cũng là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ sao, ngay cả thân thế cũng giống superman như đúc, có lẽ anh ta thật sự đến từ hành tinh Krypton đó a a a!”
Chu Ngẫu Phiến: “……”
Ca của cậu có là siêu nhân thì lại thế nào, đến từ Krypton thì đã làm sao, đó vẫn là ca của cậu, đại kinh tiểu quái
(?)!
Chu Ngẫu Phiến bình tĩnh mà ấn nút chụp, ừm ừm, bức ảnh này rất tuấn tú, bức này cũng không tồi, cả bức này bức này nữa…… Toàn bộ đều lưu trữ lại hết, ca của cậu quả nhiên là chụp từ góc độ nào cũng đều đẹp trai, pơ phẹc!”
Chu Viêm biết thể chất siêu việt khác hẳn với người thường của mình khẳng định đã bị Chu Ngẫu Phiến và Tang Lâm nhìn thấy rõ ràng, em trai thì không cần phải lo lắng, còn Tang Lâm, trước mắt cũng là một người đáng tín nhiệm.
Đối với những người thân cận với mình thì không cần phải cố tình giấu giếm. Một hảo hán có ba người trợ thủ, ngay cả Người Dơi còn có Robin và Afred hỗ trợ nữa là.
Khi Chu Viêm trèo tường tiến vào bên trong biệt thự, Chu Ngẫu Phiến và Tang Lâm đã khống chế được thiết bị theo dõi ở khu vực này. Một đường đi tới đều như đi vào chỗ không người.
Y ở biệt thự thu thập được một số lượng dược vật rất lớn, có cả mấy món đạo cụ quả thực hung tàn đến mức khó có thể nhìn thẳng, Tang Lâm ngồi trước màn hình phải nói là như được mở rộng tầm mắt: “Ngay cả các chị em JAV cũng không dám dùng mấy cái này đâu.”
Nếu thật sự dùng đến, thứ này không thể gọi là tình thú, mà chính là ngược đãi.
Thuốc kích dục còn tính là chuyện nhỏ, Chu Viêm thậm chí còn tìm thấy một đống độc phẩm, số lượng nhiều đến mức đủ để phán đám người này một trăm lần tử hình.
Chu Ngẫu Phiến: “Ca, nhắm camera thẳng tới, quay một chút cận cảnh đi.”
Chu Viêm làm theo lời, quay lại toàn bộ chứng cứ. Trước khi trời sẩm tối mà nhanh chóng rời đi, yên lặng không một tiếng động giống như khi tiến vào biệt thự.
Chu Ngẫu Phiến và Tang Lâm điều tra bên trong Cục Cảnh sát thành phố S, cuối cùng chọn ra một vị có tiếng là thanh chính liêm minh – Cục trưởng Vương, đương nhiên điều quan trọng nhất chính là người này có bối cảnh đủ lớn, nhà ba đời làm cảnh sát, có thể gánh vác đại án động trời này.
Đúng như lời của Chu Viêm, kẻ ác chung quy cũng đều có khắc tinh, sau khi nhận được email nặc danh đính kèm rất nhiều chứng cứ phạm tội, Cục trưởng Vương giận tím mặt, thề nhất định phải nhổ cỏ tận gốc thế lực tội ác đùa bỡn mạng người đến vô pháp vô thiên này.
Ông cũng không truy cứu quá nhiều về việc rốt cuộc người đã gửi đến những thông tin này là ai. Ngăn chặn hành vi phạm tội tiềm năng, giải cứu những người vô tội bị tra tấn khinh nhục mới là việc cấp bách nhất hiện giờ.
Vào đêm tổ chức buổi party ở biệt thự XX, Chu Viêm lại một lần nữa cải trang lẻn vào.
Để phòng ngừa trong cục có người lộ ra thông tin, y quyết định phải làm cho thỏa đáng chuyện nên làm, một lần nữa thông tri cho Cục trưởng Vương, để ông mang theo tổ trọng án và quan binh đặc cảnh đến bắt ba ba trong rọ.
Cục trưởng Vương có thể dốc hết sức mà gánh vác chuyện này, chính là đã đeo trên lưng một áp lực khổng lồ.
Chu Viêm không muốn xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào dẫn đến việc chứng cứ bị tiêu hủy, cuối cùng còn làm liên lụy đến vị cảnh sát ghét ác như thù lại mang trong mình sự quyết đoán này. Một khi để cho những ông lớn tư bản kia nắm được lỗ hổng pháp luật mà bắn ngược, có khả năng sẽ tạo thành sức ảnh hưởng cực kỳ đáng sợ.
Không giống như lần trước, lần này y liền mang theo Sở Hàn, lấy danh nghĩa của gã mà quang minh chính đại lái xe thông qua trạm gác.
Sở Hàn lúc này đã bị dọa đến phát hoảng, không cần biết đối phương đưa ra yêu cầu gì cũng đều tích cực phối hợp. Hiện giờ gã cũng không mong có thể thoát khỏi tai ương lao tù, chỉ cầu có thể thoát khỏi ma trảo của hai anh em nhà họ Chu.
Bị cảnh sát bắt, gã còn có thể cầu xin một cái chết không đau đớn, nhưng rơi vào trong tay của hai tên ác ma này, vậy thì chỉ còn đường sống không bằng chết.
Khi hai người tiến vào biệt thự, bên trong đèn trần lộng lẫy, buổi party cuồng hoang xa xỉ cực độ đã chính thức mở màn. Nơi nơi đều là những người trẻ tuổi, gương mặt mỹ mạo ăn vận thiếu vải, trông cực kỳ khó coi.
Chu Viêm thì thầm với gã: “Thành thật mà ở yên đây, chờ cảnh sát tới, cái gì không nên nói thì đừng nói.”
Sở Hàn nơm nớp lo sợ: “Được được, tôi biết rồi.”
Gã hiểu rõ Chu Viêm không muốn bại lộ thân phận, nhưng bảo gã mật báo cho cảnh sát là có ý gì?
Chuyện này cũng đâu có giúp cho gã được giảm án, mà chỉ tổ tặng không cho hai anh em Chu gia cái huy chương thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi!
Trước mắt đột nhiên lóe lên, thân hình của Chu Viêm cực kỳ nhanh nhẹn mà biến mất trong đám người. Cảm giác sợ hãi trong lòng Sở Hàn càng thêm sâu, nam nhân này thực sự không phải người bình thường mà.
Nhóm thiếu nam thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp treo trên mặt nụ cười miễn cưỡng lần lượt đều bị mang lên sân khấu, trong tiếng nhạc heavy metal nóng bỏng cuồng nhiệt, giống như một món hàng hóa mà bị người ta chọn lựa.
Sở Hàn sợ sệt rụt rè đứng ở trong góc tường, ngẫu nhiên gặp phải mấy người quen lên tiếng chào hỏi, da mặt gã cứng đờ hệt như xác chết. Nội tâm của gã đã sớm bị cảm giác sợ hãi chiếm cứ, căn bản không dám nghĩ tới việc cảnh báo cho những người khác về nguy hiểm sắp sửa xảy ra.
Ở một góc tối âm u nhất trong nhân tính, gã thậm chí còn có một loại khoái cảm biến thái vặn vẹo. Gã đời này đã chú định là xong rồi, nhưng những kẻ giàu có cường đại ở trước mắt, hay đám lão già đã từng lên tiếng quát mắng gã, gã muốn tất cả đều phải chôn cùng.
Nhiều người bồi gã chết chung như vậy, gã cũng không lỗ!
Chu Viêm thấy thời cơ chín muồi, liền thông tri cho Chu Ngẫu Phiến và Tang Lâm bắt đầu hành động, khóa chặt toàn bộ cửa ra vào của biệt thự, không buông tha cho bất kỳ con cá lọt lưới nào.
Chu Ngẫu Phiến mới vừa thông báo cho Cục trưởng Vương có thể tiến hành vây bắt, Tang Lâm ở bên cạnh lại đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết.
Hắn đáng thương hề hề mà giơ đầu ngón tay của mình lên: “Không thể trách tôi à nha, là tại ngón tay của tôi quá béo, ấn sai nút rồi.”
Chu Ngẫu Phiến: “……”
Bên trong biệt thự, Chu Viêm vừa muốn rút lui, bỗng nhiên tất cả vòi phun chữa cháy trên trần nhà đều bất ngờ mở ra, từ từ phun xuống một loại chất lỏng màu hồng.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói tức muốn muốn hộc máu của Chu Ngẫu Phiến: “Ca, anh mau chóng rời khỏi nơi đó đi, cái tên ngu ngốc Tang Lâm cư nhiên đã ‘giúp’ cho cái party này bắt đầu hình thức cuồng hoan trước kế hoạch. Trong mấy cái vòi phun đó đều là thuốc kích dục cường độ cao!”
Chu Viêm: “……” Đây gọi là gì ấy nhỉ, bị đồng đội heo hố một phen?
Y nhanh chóng rời khỏi biệt thự, nửa đường còn bắt gặp từng chiếc xe cảnh sát gào thét mà phóng lên núi.