Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 40

Theo trận chung kết đang ngày một đến gần, số lần Chu Viêm “ngoài ý muốn” gặp phải người lạ ngược lại cũng ngày càng giảm bớt.

Từ sau khi Ron trở về, ông chủ của LOW, Fawkes xác nhận thấy địch ý của Chu Viêm, liền không dám tiếp tục động thủ nữa. Đối phương rõ ràng đang chờ cá cắn câu, thu thập chứng cứ phạm tội, vào loại thời điểm này mà còn không thu chân về thì cứ việc chờ bị người ta băm một đao đi.

Dù sao thì dù cho Kent có thua trận, câu lạc bộ quyền anh của hắn cũng sẽ không ngã ngựa. Chỉ cần có thể tiếp tục nghiên cứu phát minh dược vật, sớm hay muộn hắn cũng có thể bồi dưỡng ra một quyền vương mới.

Fawkes: “Anh bạn thân mến à, anh đã tận lực rồi. Yên tâm đi, nếu chú mày xảy ra chuyện, vợ mày cứ để anh lo!”

Kent: “……”

Cuối cùng gã chỉ có thể dựa vào chính sức mình, đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng.

Trận chung kết giải đấu WBO hạng trung đúng hạng mà tới, nhiều phóng viên và các đài truyền hình đều có mặt ở hiện trường để phát sóng trực tiếp. Chu Viêm ở quốc nội cũng đã tích tụ nhân khí vô số, kênh CCTV thể thao cũng ngàn dặm xa xôi mà đuổi tới.

Trước khi thi đấu, MC phỏng vấn Chu Viêm: “Bạn cảm thấy như thế nào, có tự tin sẽ giành phần thắng hay không?”

Chu Viêm tự tin cười: “Đương nhiên, tôi chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.”

Trước khi lên võ đài, Chu Ngẫu Phiến và Lữ Hồng Cảnh một trái một phải, làm công tác chuẩn bị cho Chu Viêm, người đại diện và huấn luyện viên dặn dò chiến thuật, nhìn còn khẩn trương hơn cả y.

Các fan canh giữ ở trước màn hình phát sóng trực tiếp nhiệt tình hô từng hàng【Cố lên! Viêm ca tất thắng!】, đông đảo các câu lạc bộ quyền anh trong nước đều tụ tập lại với nhau, dán biểu ngữ ôm loa nhỏ, cùng theo dõi trận chiến thế kỷ này. 

Trọng tài vừa hô một tiếng “Go!”, Kent đã bắt đầu phát động tiến công, hôm nay gã phá lệ táo bạo, gào rống lên như một con mãnh thú, ánh mắt dữ tợn, làn da nóng như bàn ủi, một đôi trọng quyền tựa như xe tăng, mãnh liệt mà công kích Chu Viêm.

Chu Viêm trấn định tránh né, vẫn chưa bị đòn tấn công của đối phương làm cho nhiễu loạn tiết tấu. Mỗi một lần đánh trả lực độ và góc độ đều vô cùng chuẩn xác, trải qua mấy hiệp đấu, hai người vẫn bất phân thắng bại.

Nghỉ ngơi giữa trận, Kent miệng lưỡi khô nóng, uống cạn hết mấy chai nước, gã cảm giác tư duy của bản thân vô cùng hỗn loạn, dần dần đã khó có thể giữ vững lý trí. Gã hiểu rõ, đây chính là di chứng của dược hiệu. Gã cần phải đánh bại được Chu Viêm trước khi hoàn toàn đánh mất lý trí.

Chu Viêm tương tự cũng nhìn ra Kent đã là nỏ mạnh hết đà, lực bạo phát của gã mạnh vượt qua tưởng tượng của y, làm cho y không thể không cẩn thận ứng phó. Thuốc kích thích của LOW thật sự lợi hại, có thể đào hết tất cả tiềm lực của một con người ra ngoài, nhưng tác dụng phụ cũng vô cùng hung hiểm.

Kết thúc phòng ngự, kế tiếp đã là thời khắc phản kích.

Trận đấu tiếp tục, Chu Viêm phản thủ thành công, một quyền không chút lưu tình đánh về hướng đối thủ, quyền pháp của y giản dị tự nhiên, nhưng mang theo một tốc độ mà mắt thường khó có thể theo kịp, sức mạnh áp đảo tựa thái sơn.

Trải qua tám hiệp, theo một tiếng gầm rống giận dữ của Chu Viêm, một đường quyền mạnh mẽ tuyệt đẹp đập thẳng vào mặt của Kent.

Kent giống như dã thú bị thương, hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, trọng tài tiến đến đếm ngược, gã giãy giụa nhưng không có cách nào để đứng dậy.

Trọng tài tuyên bố Kent thua cuộc, nâng cánh tay của Chu Viêm lên hô lớn: “Winner!”

Tất cả mọi người trên khán đài vỗ tay như sấm dậy, tiếng hoan hô vang tận mây xanh. Vô số ánh đèn flash và hoa tươi dừng trên người của Chu Viêm, y ôm lấy Chu Ngẫu Phiến kích động nhảy lên võ đài, trước toàn bộ màn ảnh camera mà trao nhau một nụ hôn sâu.

Lữ Hồng Cảnh, bao gồm cả Justin và huấn luyện viên mừng rỡ ôm lấy nhau, bọn họ có thể tận mắt chứng kiến Chu Viêm đoạt được đai lưng vàng của quyền vương hạng trung, nội tâm kích động đến mức khó có thể nói nên lời, có lẽ bọn họ cả đời cũng sẽ không quên được giờ khắc này.

Tương tự, những người xem trước màn hình phát sóng trực tiếp cũng vô cùng hưng phấn, lúc này vô luận có phải là fan của Chu Viêm hay không cũng đều cùng chung ý tưởng mà hoan hô nhảy nhót, vinh dự này đối với những người hâm mộ Trung Quốc phải nói là trân quý đến cỡ nào, cơ hồ là tiền vô cổ nhân hậu lai vô giả. Đây chính là kiêu ngạo của giới quyền anh Trung Quốc, chiến tích huy hoàng lưu danh sử sách.

Đông đảo các câu lạc bộ quyền anh Trung Quốc trắng đêm tiệc rượu, cùng nhau chúc mừng trận thắng vĩ đại không dễ gì có được này.

Những ngày tháng kế tiếp của Chu Viêm chính là đóng cửa không ra ngoài, ở nhà an tĩnh nghỉ ngơi. Chuyện này đối với các tay đấm là việc hết sức bình thường, hầu hết các võ sĩ quyền anh sau khi kết thúc thi đấu, nơi đầu tiên mà họ lui tới thường chính là bệnh viện.

Chu Viêm kỳ thật cũng không bị thương quá nặng, với tố chất thân thể của y, qua mấy ngày nữa cũng sẽ tự lành.

Nhưng đối của thủ của y thì lại không có tố chất thân thể tốt như vậy, bác sĩ chẩn bệnh nói gã bị liệt nửa người cộng thêm chấn động não, nói năng làm việc hằng ngày cũng trở nên si ngốc như người già. Nếu như không có biến chuyển, gã sẽ còn nằm ở phòng hồi sức thêm một quãng thời gian rất dài.

Chu Viêm vốn muốn lén lút giáo huấn Kent, nhưng nhìn bộ dáng kéo dài hơi tàn này của gã, còn không bằng chết đi cho thanh thản.

Chu Ngẫu Phiến thâm nhập vào cơ sở dữ liệu tuyệt mật của công ty LOW, khai quật ra chứng cứ bọn chúng trốn thuế, gửi đến cho bộ nội vụ của chính quyền Mỹ, tin tức vừa bị truyền ra, thị trường chứng khoáng liền sụt giảm không phanh. Các tay quyền bị LOW dùng thuốc để khống chế cũng liên hợp lại, tố cáo ông chủ Fawkes nghiên cứu dược vật phi pháp, còn dùng thứ này để uy hiếp mạng sống của bọn họ.

Trong lúc nhất thời, tin tức này gần như đã làm chấn động cả thế giới. Ông chủ của LOW, Fawkes vì không muốn ngồi tù mà mang theo một số tiền lớn, suốt đêm đào vong sang nước ngoài.

Nhưng khi vừa bước chân lên boong tàu nhập cư trái phép, hắn ngoài ý muốn mà gặp được một gương mặt quen thuộc: “Mày là…… Chu Viêm?”

Chu Viêm lạnh lùng cười: “Chúc ông thuận buồm xuôi gió, du lịch phong cảnh dưới đáy biển.”

Fawkes kinh hoảng muốn rời khỏi thuyền, nhưng đã bị một gã thủy thủ khổng lồ tóm chặt, một đường kéo vào khoang thuyền. Mấy triệu tiền mặt của hắn cũng rất nhanh đã bị bọn thủy thủ chia nhau.

Chu Viêm đứng ở bến tàu giữa mùa đông, liếc mắt nhìn lần cuối chiếc tàu đi xa, quấn chặt áo khoác trên người mà quay lưng rời đi.

Đêm nay rét lạnh như thế, y còn phải về nhà làm ấm ổ chăn cho vợ.

Khi Chu Viêm vừa về đến nhà, phía đông đã lộ ra một mảnh bụng cá trắng. Người nằm trên giường để lộ cái bụng nhỏ, đang làm thành hình chữ X mà ngủ ngon lành. Chăn đã bị đá bay xuống giường, ngay cả áo ngủ cũng bị gỡ ra một nửa.

Chu Viêm bất đắc dĩ: “Nóng thì chỉnh điều hòa xuống một chút. Lớn tướng rồi còn không biết tự chăm sóc cho bản thân mình.”

Y chịu thương chịu khó tiến đến đắp chăn đàng hoàng lại, kéo thẳng áo ngủ cho Chu Ngẫu Phiến.

Đột nhiên, ánh mắt y cứng lại.

Cái bớt hình chữ S trên ngực Chu Ngẫu Phiến tựa hồ như có chút biển hóa, ở bên cạnh mọc ra một khối nhỏ hình thoi. Mới nhìn trông tựa như một sợi dây đằng mọc ra một cái lá nho nhỏ.

Chu Viêm nhíu mày, chăm chú nhìn thật lâu.

……

Sau trận chiến thế kỷ với Kent, tên của Chu Viêm đã trở thành một trong những nhân vật đứng đầu giới quyền anh của Mỹ, thế nhưng truyền kỳ của y đến đây vẫn chưa kết thúc. Trong mấy năm kế tiếp, y liên tục khiêu chiến rất nhiều quyền vương từ hạng nhẹ đến hạng nặng, đảo qua rất nhiều bá chủ trên võ đài, và vẫn giữ vững danh hiệu quyền vương của mình.

Khi ở giới quyền anh đã không còn địch thủ cho y so tài, Chu Viêm thậm chí còn chuyển sang các môn thể thao vận động mạnh khác, chỉ vì muốn tìm kiếm một người có thể quyết đấu với mình. Nhưng vô luận là gặp được dạng đối thủ nào, y đều có thể dễ như trở bàn tay mà giành lấy thắng lợi.

Trong bất tri bất giác, khi nhắc đến y, mọi người đã không còn dùng danh hiệu quyền vương nữa, mà chính là người đàn ông mạnh nhất hành tinh.

Bốn năm sau, Chu Ngẫu Phiến tốt nghiệp đại học H, cậu đã trở thành một tiểu thuyết gia nổi danh, fan không ngừng gia tăng, số lượng phim điện ảnh được chuyển thể từ tiểu thuyết của cậu cũng nhiều vô số kể.

Đồng thời, cậu cũng là một nhà đầu tư rất có ánh mắt, sản nghiệp trải rộng khắp nơi trên toàn cầu.

Cậu vẫn không quên tâm nguyện năm đó đã từng hứa với thần tiên gia gia, cho thành lập hàng trăm mái ấm tình thương, mở nhiều quỹ học tập, trợ giúp tất cả các cô nhi trong thiên hạ bình an khỏe mạnh mà lớn lên.

Vào ngày sinh nhật 25 tuổi của Chu Ngẫu Phiến, Chu Viêm đã bất ngờ cầu hôn.

Hoa tươi, nhẫn, dàn nhạc, bữa tối dưới ánh nến, đây kỳ thật chính là một buổi cầu hôn tục tằng khô khốc, nhưng lấy số lượng tế bào lãng mạn hữu hạn ở trong đầu Chu Viêm mà nói, thế này đã là rất không tồi.

Chu Ngẫu Phiến đeo nhẫn lên, ôm hôn anh của cậu, mừng rỡ rơi nước mắt: “Em đã luôn cho rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ có được ngày hôm nay.”

Cậu vẫn luôn nhớ rõ Chu Viêm đã từng nói đời này sẽ không kết hôn, liền cho rằng ca ca là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Hiện giờ cậu và anh trai ở chung cũng không khác mấy so với các cặp vợ chồng thực thụ, cũng không có cái gì gọi là không biết đủ.

Nhưng mà, ca ca đột nhiên cầu hôn, vẫn làm cho cậu vui sướng đến cực độ.

Chu Viêm thì đã sớm quên mất những gì mình nói, trong khái niệm của y, Chu Ngẫu Phiến vốn đã là vợ của y, kết hôn chẳng qua chỉ là nghi thức, có hay không cũng không quan trọng.

“Anh thấy em hâm mộ hôn lễ của Tang Lâm và Na Na như vậy, chúng ta cũng không ngại cử hành một lần.”

Không sai, phì trạch và hủ nữ ngày xưa, ở dưới một mái hiên “lâu ngày sinh tình”, cư nhiên đã về chung một nhà, thực sự khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc rớt mắt kính.

Phải biết rằng, Tống Vũ và Lữ Hồng Cảnh tuy rằng đã qua lại với vô số người, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được nửa kia phù hợp. Ngược lại Tang Lâm và Na Na, đôi đũa lệch này trời xui đất khiến mà trở thành vợ chồng.

Nói đến đoạn duyên phận khó có thể tưởng tượng này, Tang Lâm chỉ có thể nói là tự làm tự chịu, một ngụm khổ qua chỉ có thể nuốt xuống bụng, còn Na Na thì chỉ lạnh lùng trừng mắt, vừa nhéo hông vừa mắng chồng chỉ biết làm bậy.

Khụ, hết thảy phải bắt đầu từ chuyện cái máy chạy bộ, hủ nữ bần cùng thấy tiền sáng mắt, cầm roi mỗi ngày thúc giục phì trạch ăn uống điều độ vận động nhiều, phì trạch nhỏ yếu bất lực không chống lại được dâm uy của roi da, rốt cuộc trong một năm đã giảm được tới 80 ký.

Hoa lệ mà biến thân thành một thanh niên điển trai mặt mày u buồn.

Bạn cho rằng diễn biến tiếp theo chính là tuấn nam mỹ nữ từ đây lọt vào mắt xanh của nhau sao? Không, ít nhất thì cho đến lúc này, hai người đã từ vụ giảm béo kia mà kết thù sâu đến mức không đội trời chung.

Na Na thường xuyên ủy khuất: “Đây là mệnh lệnh của ông chủ, anh cũng chỉ là chọn quả hồng mềm mà niết, chỉ toàn biết cãi lời tôi.”

Tang Lâm: “……” Thôi vậy, hắn xác thật cũng không dám đắc tội kim chủ ba ba.

Tóm lại, phì trạch âm hiểm mang thù…… không, hiện tại có thể nói là mỹ nam tinh anh IT, vì muốn trả thù hủ nữ yêu tiền như mạng, trong lúc cha mẹ cô đến thăm con gái, liền đột nhiên nhảy ra đóng giả một màn nam nhân si tình đáng thương bị cô bội tình bạc nghĩa.

Ở trong đầu Tang-ngu-xuẩn-Lâm đều bị rót đầy kịch bản giả tưởng trong manga anime, cho rằng cha mẹ sẽ mãnh liệt khiển trách con gái không có lương tâm, bắt đối phương cúi người xin lỗi mình, nên hoàn toàn không hiểu được sự tàn khốc của hiện thực.

Cha mẹ của Na Na vui mừng đến mức muốn bắn pháo hoa ngay tại chỗ, bọn họ vì con gái lớn tuổi chưa lập gia đình mà ngày đêm than thở, không ngờ lại đột nhiên có một cậu trai dung mạo đoan chính, lại còn si tâm không đổi từ trên trời rớt xuống.

Còn cái gì để nói nữa, chọn ngày chi bằng chọn nhằm ngày! Cần phải đóng đinh đoạn hôn sự này lên nắp quan tài thôi!

Cái gì…… chỉ là hiểu lầm? Ui chà lớn tuổi rồi, lãng tai không nghe thấy gì!

Na Na đã hoàn toàn bị tước đi cơ hội giải thích, bao gồm cả Tang Lâm, đều bị cha mẹ lôi kéo đưa vào Cục Dân chính, một giờ sau, kẻ thù ngày xưa, nay đã là vợ/chồng mình.

Gần như siết nát giấy hôn thú mới ra lò, Na Na bóp cổ chồng điên cuồng lắc lắc: “Vì sao anh không giải thích rõ ràng, anh cái tên nhu nhược này, được việc thì ít mà rách việc thì nhiều!”

Tang Lâm: “……” Bất luận phì trạch có biến thân thành cái dạng gì thì vẫn chỉ là tầng đáy của chuỗi thức ăn mà thôi.

Nghe xong đoạn hôn sự khúc chiết ly kỳ, vui buồn lẫn lộn có một không hai này, Chu Ngẫu Phiến đóng nắm tay trái xuống lòng bàn tay phải, bừng tỉnh mà nói: “Nói như vậy, máy chạy bộ xem ra chính là bà mối của hai người đấy.”

“Tang Lâm, về sau cuối năm tôi liền thưởng cho anh một cái máy chạy bộ đi, không cần cảm động quá mức đâu nha.”

Tang Lâm: “……” Hoa tuyết rơi đầy trên mặt hắn, ba ba vô tình khiến tâm hắn còn lạnh hơn cả băng.

Khi Chu Viêm và Chu Ngẫu Phiến ở Mỹ chính thức đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ ở lễ đường thì con của Tang Lâm và Na Na đã tám tháng tuổi.

Ở trước mặt cha sứ, hai người trang nghiêm tuyên thệ, đời này kiếp này, không rời không bỏ.

“Tân lang và tân lang có thể hôn nhau.”

Khi cánh môi của hai người tách ra từ sau nụ hôn sâu, ánh mắt của Chu Ngẫu Phiến mê ly, nhẹ giọng nói bên tai Chu Viêm: “Ca, em không muốn chỉ có một đời một kiếp, nếu như có kiếp sau, anh cũng nhất định phải thuộc về em. Đời đời kiếp kiếp đều là người của em.”

Chu Viêm hàng năm ngạnh lãng lúc này cũng lộ ra nét mặt ôn nhu, vẻ dịu dàng như thâm nhập vào cốt tủy.

“Được, đời đời kiếp kiếp, đều là người của em.”
Bình Luận (0)
Comment