Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 5

Nhóm chat gia tộc.

Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng: “@Chu Tuyết Tứ, đọc tin hot đầu đề chưa? Mau mau đi xem đi, để xem chú em giảo biện thế nào!【link】”

Tuyết Sau Sơ Tình: “@Chu Tuyết Tứ, chuyện này không phải là sự thật, đúng không? Khẳng định là tin tức giả rồi, chị ba tin em. Em đừng làm chuyện có lỗi với A Đằng.【Gió bão khóc thút thít.jpg】”

Tiếng Ca tận trời: “@Chu Tuyết Tứ, em đang ở đâu? Mọi người trước tiên bình tĩnh một chút, vô luận chân tướng là gì, cái tin đầu đề này phải gỡ ngay, @Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng, có cần chị ra mặt hay không?”

Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng: “@Tiếng Ca tận trời, buổi sáng vừa mở mắt em đã sai người đi xử lý rồi, rất nhanh sẽ bị xóa thôi, chút việc nhỏ này sao có thể làm phiền tỷ tỷ ngài được.【Bưng trà cho đại lão.jpg】”

Chu Tuyết Đình biết mình cần phải lên tiếng.

Chu Tuyết Tứ: “@mọingười, em vô tội, tin tức là giả đấy. Em căn bản chưa từng gặp Trần Vũ Trạch, không biết tại sao lại có bức ảnh này.”  

Tuyết Sau Sơ Tình: “Thật tốt quá, chị biết đó là hiểu lầm mà. Rất nhiều tin tức trên mạng đều là tin tức giả từ không thành có, năm ngoái chị cũng bị bôi đen vô lý giống như vậy.【Khuôn mặt đáng thương.jpg】”

Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng: “@Tuyết Sau Sơ Tình, lúc trước nháo thành như vậy, anh cũng có trách nhiệm, đã xem thường thủ đoạn của tên trà xanh đó.”

Tuyết Sau Sơ Tình: “Không thể trách Nhị tẩu được, lúc trước chúng ta đều cho rằng Thái Văn Sâm sẽ đứng ra làm sáng tỏ, không ngờ hắn lại thuận nước đẩy thuyền. Như vậy cũng tốt, giúp em nhận rõ một tên tra nam.”

Tiếng Ca tận trời: “@Tuyết Sau Sơ Tình, không sai, ai mà không từng gặp qua tra nam một lần trong đời, sớm biết rõ bản chất của hắn, miễn cho cả đời có hại.”

Chu Tuyết Đại: “……”

Tiếng Ca tận trời: “Phó soái Quý nhân bận rộn sự vụ, như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi phản ứng chúng ta? Không dám làm phiền đại nhân vật ngươi tham dự vào ân oán tình thù giữa tiểu bình dân chúng ta đâu!”

Chu Tuyết Đại: “Ti chức đính kèm định vị Túy Vân Hiên, thỉnh Thái tọa đại nhân vui lòng nhận cho.【Phó soái bá đạo, online hèn mọn.jpg】”

Tiếng Ca tận trời: “Ngại quá, kín lịch trình rồi, ha hả!”

Chu Tuyết Đại: “……” Khók.

Chu Tuyết Nhị: “Ăn dưa.” Đại ca vội lên đây, lại quên mở họp phụ huynh rồi.

Chu Tuyết Tứ: “Ăn dưa +1.” Cảm tạ đại cạ đã dời đi hỏa lực.

Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng: “@Chu Tuyết Tứ, bọn anh chị bên này dễ tính, nhưng bên chỗ Cốc Đằng thì em phải giải thích cho đàng hoàng. Tính cách của nó em cũng biết rồi, nó một khi nổi giận thì trời có mà sập xuống.”

Chu Tuyết Đình tưởng tượng một chút, tức khắc chấn động trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Lão tử…… Vì sao em thế nào cũng phải giải thích với anh ta?”

“Em nói đám Omega các người có chút quá mức rồi đấy, cánh tay đều vươn hết ra bên ngoài rồi, em mới là người nhà của các anh chị, sao cả đám đều về phe của hắn? Thời điểm mẹ định ra hôn ước cho em năm đó em vốn đã không muốn rồi! Em không hiểu, tên kia rốt cuộc đã cho các người ăn bùa mê thuốc lú gì?”

Trong nhóm im lặng một phút.

Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng: “Em đi 6 năm, tập đoàn Chu thị và tập đoàn Cốc thị đã bắt tay hợp tác năm hạng mục lớn, lãi gốc vượt qua ba trăm triệu.”

Chu Tuyết Tứ: “Nói đi nói lại vẫn là vì tiền!【Lật bàn.jpg】”

Tiếng Ca tận trời: “Nói vậy cũng chưa được đầy đủ đâu, mỗi một buổi biểu diễn của chị, hoặc bị bệnh, sinh nhật, ngày lễ, ngày kỷ niệm đều sẽ nhận được tin nhắn hỏi thăm của nó. Trong khoảng thời gian chị tuyên truyền sản phẩm âm nhạc mới, nó cũng đều tự phát tạo thế giúp chị. Nói thế nào nhỉ, một lòng quan tâm người khác. Người giống nó như vậy, tiêu tiền chính là chuyện nhỏ, tốn tâm tư mới là khó có được.”

Chu Tuyết Đại: “……” Hình như cũng đúng?

Chu Tuyết Tứ: “Đại ca, anh cư nhiên lại bị một Omega dụ dỗ!”

Tiếng Ca tận trời: “Bé Tiểu Tứ, nghĩ kỹ hẵng nói nghen.【Đồng ngôn vô kỵ, bảo trì ưu nhã.jpg】” 

【Chu Tuyết Tứ đã thu hồi một tin nhắn】

Tuyết Sau Sơ Tình: “Mỉm cười thẹn thùng.【video】”

Một bàn tay mảnh khảnh chậm rãi kéo ra cửa phòng để quần áo, bên trong chỉnh chỉnh tề tề bày biện một loạt túi xách hàng hiệu dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh.

Mục tiêu nhỏ chục tỷ của Tưởng: “Nếu muốn thu phục một Omega, vậy thì tặng cho người ta một cái túi xách, một cái không được thì lại tặng thêm cái nữa. Sớm hay muộn, trong mắt trong tim người ấy sẽ đều là bạn!”

Chu Tuyết Nhị: “……” Yên lặng note lại, đây khẳng định chính là bí kíp!

Chu Tuyết Tứ: “Các người không có một ai là chân chính suy xét cho tôi!【Bi thương trôi ngược dòng.jpg】

Tuyết Sau Sơ Tình: “@Chu Tuyết Tứ, lén lút nói cho em một bí mật, A Đằng chuẩn bị mua xe huyền phù mẫu mới nhất cho em ở hội chợ thương nghiệp, trước kia không phải em rất thích đua xe hay sao? Anh ấy vẫn luôn nhớ kỹ đấy!”

Chu Tuyết Tứ: “……” Quái lạ, sao lại có chút tâm động thế này!

Tiền quả nhiên là một thứ tốt đẹp!

Tưởng Triết Văn không hổ là người cầm quyền tân nhiệm của tập đoàn Chu thị, làm việc cực kỳ có hiệu suất, bát quái tai tiếng của Chu Tuyết Đình và Trần Vũ Trạch rất mau đã bị áp xuống.

Chu Tuyết Đình khẽ thở ra, may mắn tên xà tinh bệnh nào đó không có ở đây, nếu không chuyện này sẽ không dễ dàng yên ổn như vậy.

Họ Trần, cậu nên cảm tạ Chu gia chúng tôi đã cứu cậu một mạng. Hy vọng cậu tự giải quyết cho tốt, về sau an phận chút đi.

Nhưng tiếng lòng của Chu Tuyết Đình hiển nhiên là không có cách nào truyền đến được chỗ Trần Vũ Trạch. Y càng muốn tị hiềm, Trần Vũ Trạch lại càng muốn náo loạn.

Ngay từ đầu người này lấy danh nghĩa bằng hữu, tới quân doanh yêu cầu được gặp Chu Tuyết Đình, sau khi bị cự tuyệt vẫn không dừng lại, bắt được cơ hội y ra ngoài tuần tra mà chặn đường, nói là muốn giải thích rõ ràng chuyện tai tiếng.

Chuyện kia rõ ràng là không có thật, có cái gì để giải thích chứ?

Chu Tuyết Đình không kiên nhẫn nhảy xuống xe tuần tra, Trần Vũ Trạch vẫn luôn đeo bám y như vậy, làm nhiễu loạn nghiêm trọng công tác bình thường của y. Nếu cố ý, y cũng có thể lấy tội danh “gây trở ngại công vụ” mà bắt cậu ta.

Nhưng như vậy tất nhiên sẽ làm lớn chuyện, cũng không tốt cho thanh danh của y. Y đường đường là một Quân đoàn trưởng, trong lúc chấp hành công vụ bị tư tình ràng buộc chính là không làm tròn trách nhiệm.

Quân kỷ quân quy thiết diện vô tư cũng không phải là chuyện đùa, y thân là người Chu gia, lại càng phải làm gương tốt.

“Lúc này tôi đang chấp hành công vụ, Trần công tử có chuyện gì thì chờ tôi nghỉ lại nói sau.”

Ở trước mặt y, Trần Vũ Trạch vĩnh viễn là một đóa hoa trắng trong sáng đơn thuần: “Vâng, em không quấy rầy anh. Thực xin lỗi, nếu không phải tại anh vẫn luôn tránh mặt, em cũng sẽ không nảy ra hạ sách này.”

Lời này có ý chính là, cuối cùng lỗi là do y.

Chu Tuyết Đình bất đắc dĩ, y thật sự không muốn khắc khẩu với Omega, tâm mệt không nói, cãi thắng cũng không có gì thú vị.

Nếu người đối diện là một Alpha thì y đã sớm ném qua một quyền, đánh đến cha mẹ cậu ta cũng không nhận ra. Về sau thấy tên y sẽ tự động né ra xa ba thước, biến mất ngay lập tức.

Chu Tuyết Đình có tâm muốn sớm giải quyết chuyện của Trần Vũ Trạch, đến giờ nghỉ liền đến phòng khách quân khu.

Một ly trà một quyển sách, trong ánh hoàng hôn chiều tà, Omega ngồi an tĩnh bên cửa sổ, cho người ta một cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Chu Tuyết Đình dừng một chút, ngón tay tượng trưng mà gõ cửa hai cái, bị quấy nhiễu, Omega ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, hình như có bọt nước trong suốt chảy xuống.

Trần Vũ Trạch mê mang, phảng phất như mới vừa tỉnh táo lại từ thế giới trong trang sách.

Thấy rõ trước mặt là Chu Tuyết Đình, gương mặt liền ửng hồng: “Thật ngại quá, em thất thố rồi, vừa rồi em đang đọc kịch bản, ngược luyến tình thâm của nam nữ chính đã cảm nhiễm em.”

Đối với chuyện này Chu Tuyết Đình cũng không cảm thấy hứng thú, ngay cả hàn huyên hai câu cũng lười nói, không phải y khoe khoang, nhưng Omega theo đuổi y từ nhỏ đến lớn có thể tạo thành hai tiểu đội chi chiến, mập ốm cao thấp, kiểu dáng đầy đủ hết.

Y cũng không phải là loại Alpha thân sĩ phong độ, biết cảm thông cho cảm tình yếu ớt của Omega, khi cự tuyệt đều phi thường dứt khoát, có thể nói là gương mặt vàng của làng trai thẳng.

Nhiều năm như vậy, chỉ có lão yêu tinh kia là dây dưa không chết không ngừng, là một tên mặt dày.

Ở trong mắt y, Trần Vũ Trạch và những Omega mình đã từng gặp qua cũng không khác nhau, sớm hay muộn cũng sẽ biết khó mà lui.

“Trần công tử, thời gian nghỉ ngơi của tôi có hạn, có chuyện thì cứ nói thẳng.”

Trần Vũ Trạch đứng dậy, trịnh trọng khom lưng 90 độ, tóc đen rơi rụng, lộ ra một đoạn cổ mảnh khảnh trắng nõn.

“Vô cùng xin lỗi anh, mấy ngày trước đã gây tai tiếng, mang đến phiền toái cho anh, thật sự xin lỗi. Kỳ thật buổi tối hôm đó em và đại ca nhà mình tham gia tụ hội, kết quả lại bị paparazzi bất lương chụp lại, chỉnh sửa người trong ảnh thành anh, đăng tin tức vô căn cứ.”

Chu Tuyết Đình nhẹ nhàng bâng quơ: “Lời xin lỗi của cậu, tôi nhận.”

Không ngờ tới việc y lại dứt khoát như vậy, Trần Vũ Trạch nhất thời vô ngữ: “Cảm ơn……”

Chu Tuyết Đình khoanh tay trước ngực, không kiên nhẫn nói: “Còn chuyện gì?”

Tư thái ngạo mạn khinh miệt kia thật muốn làm cho Trần Vũ Trạch mắng một tiếng cẩu nam nhân. Nếu không biết trước giá trị tiềm lực siêu quần của tên Alpha này, gả cho y có thể giúp cho gia tộc của mình Đông Sơn tái khởi, cậu ta mà thèm ở đây mặt nóng dán mông lạnh.

Hết thảy đều là vì lợi ích to lớn, Trần Vũ Trạch âm thầm cắn răng, đưa kịch bản trong tay qua.

“Em…… Em gần đây có nhận một bộ phim, liên quan đến Đại chiến tinh tế lần thứ nhất, nhưng em cũng không hiểu biết chủ đề này phải quay làm sao, nếu có thể, em có thể thỉnh giáo anh một vài vấn đề hay không?”

Chu Tuyết Đình liếc mắt nhìn kịch bản một cái, cũng không duỗi tay tiếp nhận: “Ngại quá, tôi rất bận. Cậu cũng là người xuất thân quân nhân thế gia, hà tất phải bỏ gần tìm xa.”

Trên đời này sao lại có một tên Alpha không hiểu phong tình như vậy, dù Trần Vũ Trạch có mặt dày đến thế nào đi nữa, lúc này cũng có chút cảm thấy nan kham.

“Em sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian của anh đâu, làm ơn đi mà, em sẽ mời anh một bữa……”

Trần Vũ Trạch không ngừng cố gắng, dùng đến đại pháp làm nũng. Cậu ta phi thường rõ ràng điểm mị lực của mình, mọi Alpha đều không thể cự tuyệt được lời cầu xin giúp đỡ của một Omega nhu nhược, điều này sẽ làm thỏa mãn tâm lý tự phụ của bọn họ.

Lúc trước Thái Văn Sâm cũng là như vậy, ngay từ đầu cũng không thêm chút sắc thái nào đối với cậu ta, nhưng sau đó lại bị cậu ta mềm cứng đối đãi mà dụ dỗ tới tay.

Chỉ cần có chiêu thức công thâm, không có góc tường nào là không cạy được.

Chu Tuyết Đình nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên tường, không chút khách khí mà cắt ngang cậu ta: “Trần công tử, tôi còn có việc, hy vọng cậu về sau đừng tìm tới tôi nữa.”

Y xoay người muốn đi, quần áo đột nhiên bị Trần Vũ Trạch giữ chặt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt lã chã chực khóc: “Anh cứ như vậy mà chán ghét em, ngay cả một câu cũng không muốn nói thêm sao?”

Chu Tuyết Đình nhìn chăm chú vào cậu ta, ánh mắt không thể nói là phiền chán hay hung ác, mà là một loại lạnh nhạt lộ ra từ trong xương cốt.

“Cậu xác thật rất phiền.”

Những lời này tựa như một cái búa tạ, đả kích Trần Vũ Trạch đến cả người phát ngốc.

Chu Tuyết Đình giãy tay áo của mình ra, trong lòng cũng cảm thấy khó có thể lý giải. Trần Vũ Trạch này thật quái lạ, chẳng lẽ cậu ta cho rằng mình không biết ân oán giữa cậu ta và chị ba hay sao?

Càng không cần phải nói, Trần gia đối với “thảm án hào môn” phải mang trên lưng một phần trách nhiệm.

Đừng nói những lời vô nghĩa như người nhà vô tội, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Người Trần gia ở trong mắt y, độ hảo cảm từ lúc mới bắt đầu đã là âm một trăm.

Y không rõ, Trần Vũ Trạch như thế nào lại đột nhiên theo dõi mình, nhưng nếu trong tâm cậu ta thực sự tồn tại ý tưởng muốn công lược y, vậy thì chỉ có thể cho cậu ta một câu mơ mộng hão huyền.

Chu Tuyết Đình vừa mới bước ra khỏi cửa, chỉ nghe phía sau phát ra một tiếng “bịch”.

Quay đầu nhìn lại, Trần Vũ Trạch đã ngã xuống đất, gương mặt ửng đỏ không bình thường, thở ra hơi thở nhiễm hương vị thơm ngọt khác thường.

Ơ kìa bạn, ăn vạ à!
Bình Luận (0)
Comment