Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 59

Chùa Bồ Đề, nơi này vẫn còn lưu giữ lối kiến trúc từ thời Đại Chu, vào thời kỳ cường thịnh nhất đã sản sinh ra vô số văn hiến tuyệt hảo.

Ngôi chùa cổ xưa nằm ẩn dật bên trong núi rừng, tường viện vàng nhạt, trụ chống màu than chì, cây cổ thụ che trời, tầng tầng lớp lớp vây quanh tòa kiến trúc đã trải qua ngàn năm tang thương này.

Những bậc thềm phủ đầy rêu xanh đi thông xuống chân núi, ngẫu nhiên có thể bắt gặp tốp năm tốp ba vị khách hành hương sắc mặt thành kính mang theo trái cây đến cúng bái.

Hôm nay là ngày Phật đản mỗi năm một lần, các tăng nhân ở bên ngoài đều trở lại chùa, sáng sớm tinh mơ đã tắm rửa sạch sẽ, tề tựu ở Đại Hùng Bảo Điện niệm tụng kinh văn.

Hoàn thành khóa sớm, một đám tăng nhân đều lũ lượt đi đến thiện đường dùng bữa.

Bộ dáng áo thun quần jean của Lưu Phi Dương xen lẫn trong một đám hòa thượng đầu trọc mặc tăng y mộc mạc trông phá lệ bắt mắt. Cậu sinh ra trong gia đình giàu có, sáng uống cà phê ăn bánh ngọt kiểu Âu, nhìn tô cháo trắng đĩa rau xào trước mặt, thật sự không nhấc nổi một tia hứng thú.

Nhưng không sao, chuyến này cậu có việc cầu người mà đến, khom lưng cúi đầu là bổn phận rồi.

Tùy tiện ứng phó hai câu, cậu ngẩng đầu đánh giá người đang vùi đầu ăn cơm ở bên cạnh mình: “Hằng Tâm, cậu nói xem Phật tử ở đâu? Là vị nào?”

Hòa thượng Hằng Tâm chỉ mới 17-18 tuổi, mi thanh mục tú, nhưng lại là tăng lữ tiền bối đã xuất gia mười mấy năm, cậu là đệ tử thân truyền của Sư trụ trì chùa Bồ Đề – đại sư Nham Tùng, chúng tăng nhân ở đây đều phải đến cung kính gọi một tiếng sư thúc.

“Sư thúc tổ không tới thiện đường, đợi lát nữa tôi sẽ đi đưa cơm cho ngài ấy.”

Lưu Phi Dương vui vẻ: “Phật tử nhà cậu, sẽ không trốn một mình ăn đồ ngon đấy chứ?”

Sắc mặt Hằng Tâm không vui: “Lưu thí chủ ăn nói cẩn thận, Phật tử nhiều năm tu luyện ngậm miệng thiền, đại nghị lực đại trí tuệ, dục tâm ăn uống tầm thường sao có thể đánh đồng.”

Không chỉ Hằng Tâm, mà nhóm tăng nhân còn lại khi nghe thấy lời nói của Lưu Phi Dương, cũng đều đồng loạt ngẩng đầu, dùng một ánh mắt khiển trách mà nhìn qua.

Trong lòng Lưu Phi Dương “lộp bộp” một chút, hận không thể cho bản thân hai cái bạt tai, không cẩn thận liền chọc giận nhiều người, không ngờ trong cảm nhận của những tăng nhân này, cái người gọi là Phật tử kia lại có địa vị cao như vậy.

Lưu Phi Dương không tin Phật, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa tồn tại của Phật tử.

Cậu xấu hổ cười cười, xám xịt trốn khỏi thiện đường.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh sáng chói mắt chiếu rọi xuống lớp ngói lưu ly, Lưu Phi Dương nhìn dáo dác xung quanh, lấy trong túi ra một túi khô bò mà ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn vừa thầm mắng trong lòng, cái chùa ngay cả chim cũng không thèm ị này, thanh danh không vang dội, quy củ thì rườm rà phiền phức. Nếu mẹ không ép buộc cậu tới đây thỉnh vị Phật tử kia rời núi, thì còn lâu cậu mới tới đây chịu khổ.

Đã thế kỷ 22 rồi, thời đại tri thức bùng nổ nhiều năm như vậy, nhân loại đều đang nghiên cứu vũ trụ ở căn cứ trên sao Hỏa, ngay cả đồng tính luyến ái cũng có thể kết hôn, cư nhiên còn làm trò mê tín dị đoan này.

Hừ, quỷ á? Trên đời này làm gì có quỷ.

Mẹ là vì mang tư tưởng phong kiến cổ hủ, cho nên mới cảm thấy em trai bị đồ vật không sạch sẽ quấn lên.

Phật tử đại thần thông, có thể hàng yêu trừ quỷ?

Ha hả, loại mánh khóe giả danh lừa bịp này, có thể lừa gạt được bà dì trung niên chứ làm sao lừa được sinh viên trường đại học hàng đầu Hoa Quốc!

Tiêu tốn tận 6 triệu tiền nhang đèn đấy, nhà bọn cậu cũng gọi là phú quý, nhưng tiền cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống!

Lừa gạt người thiếu hiểu biết, tham tiền vô độ!

Xem cậu vạch trần bộ mặt thật của nhóm hòa thượng làm bộ làm tịch này thế nào!

Cậu đi tới đi lui dưới bóng cây, phát tiết hết tất cả khó chịu trong lòng lên mấy viên đá cuội dưới đất. Vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên trông thấy Hằng Tâm bưng khay bước ra từ thiện đường, bước nhanh đi về phía hậu viện.

Lưu Phi Dương thầm nghĩ, cậu ta đi đưa cơm cho vị Phật tử kia?

Cậu nhếch môi cười xấu xa, cố ý trốn tránh tỏ vẻ thần bí chứ gì?

Thế thì lại càng phải đi nhìn một cái xem vị Phật tử trong lời đồn kia rốt cuộc ba đầu sáu tay ra sao!

Lưu Phi Dương lặng lẽ đi theo phía sau Hằng Tâm lẻn vào hậu viện, trông thấy cậu ta đi vào một gian sương phòng. Không lâu sau, cậu ta lại rời đi, đi ngang qua bức tượng Phật mà cậu đang ẩn nấp ở phía sau.

Xác định cậu ta đã đi xa, Lưu Dương Phi liền rón ra rón rén tới gần gian sương phòng kia, ven đường nhìn thấy một ít kệ binh khí, đao rìu côn bổng món nào cũng có, không khỏi tò mò sờ sờ.

“Chậc chậc, một kiện binh khí chế tạo thuần cương lớn như vậy, ít nhất cũng phải nặng trên trăm ký, nhấc lên đã lao lực rồi, ai mà múa may nổi!”

Dời lực chú ý ra khỏi đống binh khí, cậu lại một lần nữa hướng tới mục tiêu ban đầu. Cửa sương phòng đã đóng, nhưng cửa sổ thì mở rộng. Cậu liền dựa lưng trốn dưới khung cửa sổ, ngẩng đầu nhìn xung quanh cảnh vật bên trong.

Bài trí trong sương phòng thập phần bình thường, đặc biệt là trong mắt một tên phú nhị đại như Lưu Phi Dương, quả thực có thể gọi là đơn sơ. Giường ngủ bàn ghế đều làm bằng gỗ, trong góc bày chỉnh tề chăn đệm.

Một vị hòa thượng đầu trọc đưa lưng về phía cậu, ngồi ở cạnh bàn cúi đầu dùng bữa. Không giống như những tăng nhân khác, y mặc một bộ tăng bào màu xám trắng, thân hình thon dài có vóc có dáng, vai rộng eo thon chân dài.

Đây chính là Phật tử? Nhìn từ bóng dáng, chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Ờ thì dáng người đẹp hơn mình một chút xíu thôi chứ có gì ghê gớm!

Lưu Phi Dương nhìn đến xuất thần, chợt nghe thấy âm thanh ghế ngồi di chuyển, vị Phật tử kia đã ăn cơm xong đứng dậy. Cậu theo bản năng ngồi sụp xuống, thở mạnh cũng không dám.

Một lát sau, cậu mới hồi vị.

Đường đường chính chính là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, tám vinh tám sỉ thần chú hộ thể đều thuộc làu làu, mắc mớ gì phải trốn tránh một hòa thượng chỉ biết giả thần giả quỷ?

Lúc này không phải chính là thời khắc để cậu phát huy kiến thức nửa đời, lấy tư tưởng khoa học tiên tiến để bài trừ mê tín phong kiến hay sao!

Lưu Phi Dương siết chặt hai nắm tay, đột nhiên cảm nhận được một sứ mệnh cao cả. Trong lòng một khang chính khí, “cộc cộc cộc” gõ cửa.

Đợi không bao lâu, cửa liền mở.

Lưu Phi Dương nâng cằm lên, vừa định mở miệng, nhưng nhìn thấy mặt người bên trong cánh cửa, tức khắc lép pháo.

Bình…… Bình tĩnh, còn không phải chỉ là đẹp trai hơn cậu một chút xíu hay sao! Đẹp trai đến đâu cũng là hòa thượng thôi, mệnh chú cô sinh, thật là phí phạm của trời…… Cậu đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì!

Người bên trong cánh cửa có đôi mắt đen nhánh, thâm trầm tựa biển sâu, quanh thân tràn ngập hàn khí lạnh lẽo, không nói lời nào.

Lưu Phi Dương liếm liếm môi, giọng nói run rẩy đã bán đứng nội tâm thấp thỏm của cậu: “Anh chính là Phật tử?”

Người nọ không đáp lại, ánh mắt hơi hơi di động, đánh giá cậu từ đầu tới chân, cuối cùng tầm mắt tập trung ở trên vai cậu.

Lưu Phi Dương phát hiện, không tự chủ được mà vỗ vỗ bả vai mình: “Anh nhìn cái gì, tôi bị dính thứ gì dơ sao?”

Người nọ chăm chú nhìn cậu một hồi, ánh mắt không vui không buồn, không yêu không hận, lui về phía sau một bước đóng cửa lại.

Lưu Phi Dương: “……” Đây là bị cho ăn canh bế môn?

Cậu đường đường là thái tử gia tập đoàn Lưu thị, bên ngoài không biết bao nhiêu người đuổi theo cung phụng, cư nhiên lại bị một hòa thượng chặn ngoài cửa!

Tức giận trong lòng, muốn gõ cửa lần nữa, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ.

Thôi vậy, cậu thừa nhận, hòa thượng kia nhìn xác thật không giống người phàm, cho dù không nói một lời, nhưng khí thế toàn thân cũng vọt tới giống như dời non lấp biển, khiến cho người khác không tự chủ được mà khiếp đảm tin phục.

Lưu Phi Dương đứng ở ngoài cửa, nhất thời nỗi lòng phức tạp, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Tuy nói là không tin mấy thứ loạn lực thần tiên ma quái kia, nhưng dù sao cũng đã nhận lệnh của mẹ, sự tình liên quan đến an nguy của em trai, cậu cũng không thể tùy hứng được.

Tin hay không là một chuyện, nhưng lực bất tòng tâm lại là một chuyện khác.

Trong lúc cậu do dự, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng hô kinh ngạc.

“Lưu thí chủ, anh như thế nào lại ở đây?”

Bị bắt gian tại trận, cho dù da mặt của Lưu Phi Dương có dày đến mức nào cũng cảm thấy xấu hổ: “À, là Hằng Tâm sao, tôi tùy tiện đi tản bộ, bất tri bất giác liền đến nơi này. Không thể trách tôi được, là do hai chân tôi không nghe lời!”

Hằng Tâm híp mắt, ánh mắt di động giữa cậu và cửa phòng.

“Đây chính là phòng của Phật tử nhà tôi.”

Lưu Phi Dương liếm mặt: “Đây chính là duyên phận không thể nói giữa tôi và Phật tử đó.”

Hằng Tâm mặt vô biểu tình: “Lưu thí chủ, ngài vẫn là nên quản cho tốt chân của mình đi, nếu không cần thì có thể hiến cho người có nhu cầu.”

Lưu Phi Dương ngẩn ra, có chút đắn đo không hiểu thái độ này của Hằng Tâm là do đâu: “Chân tôi ngắn không ai muốn đâu, đi trước đây.”

Lãnh đạm nhìn chằm chằm thân ảnh Lưu Phi Dương đi xa, Hằng Tâm xoay người gõ cửa, giọng nói cung kính hoàn toàn bất đồng với trước đó: “Sư thúc tổ, đệ tử tới thu thập chén đũa.”

Cửa phòng mở ra, thân ảnh của Hằng Tâm liền biến mất ở bên trong.

Lưu Phi Dương quay đầu liếc nhìn một cái, nhấp nhấp miệng.

Hòa thượng ở nơi này xác thật không đơn giản.

Lưu Phi Dương vốn tưởng rằng mình đường đột Phật tử, ngày sau sẽ không được sống tốt, nhưng trên thực tế cậu đã nghĩ quá nhiều. Thái độ của Hằng Tâm đối với cậu vẫn không nóng không lạnh, bình đạm như nước.

Cậu cũng không dám lỗ mãng nữa, chỉ là đêm khuya ngủ mơ.

Gặp được một đôi mắt thâm thúy lạnh như băng.

Bình Luận (0)
Comment