Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 61

Phật tử vẫn chưa trả lời, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm về phía ông cha sứ người ngoại quốc, trên người ông ta trào ra khói đen dày đặc, nhè nhẹ quấn quanh từng đợt, hình thành một bóng người mơ hồ.

Hiện ra một nữ quỷ tóc dài rũ rượi sắc mặt trắng bệch, hai mắt oán độc nhìn chằm chằm Phật tử.

【Tại sao các người phải bảo vệ kẻ ác! Thế đạo vì sao lại bất công như vậy, người vô tội chịu nhục mà chết, kẻ phạm tội lại ung dung ngoài vòng pháp luật! Ta không phục a a a!】

Tiếng rít gào thê lương vang vọng khắp nhà, ngoài Phật tử ra, những người còn lại đều không chịu nổi mà bịt lỗ tai lại, đầu đau đến mức muốn nức ra.

Lão đạo sĩ gian nan nói: “Pháp sư cẩn thận, nữ quỷ này khi chết oán khí cực đại, rất khó độ hóa!”

Phật tử cầm tích trượng trong tay, bình tĩnh đứng ở nơi đó, giống như một bức tường vĩnh viễn không ngã đổ. Tích trượng trong tay chậm rãi di động, nhắm ngay về phía nữ quỷ. Kim quang công đức mà mắt thường không cách nào nhìn thấy, lúc này đều như kim liên, tầng tầng nở rộ ở trên người y.

Nữ quỷ kia vừa bị kim quang chiếu tới, liền giống như bị lửa thiêu đốt, thân thể đen nhánh được tạo thành từ oán khí dần dần tiêu tán. Trong mắt cô ta hiện lên nùng liệt oán hận và sợ hãi, xoay người liền biến mất vào hư không.

Hằng Tâm ở ngoài cửa nhẹ nhàng thở ra: “Cô ta đào tẩu!”

Cơn lốc màu đen chậm rãi biến mất, vật dụng trong phòng vốn đang lơ lửng trên không trung rốt cuộc cũng bị trọng lực triệu hoán, ầm ầm rơi xuống nền nhà.

Độ ấm trong phòng dần dần trở lại bình thường, từ khung cửa sổ sát đất vỡ nát, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi vào trong.

Hết thảy sự quỷ dị vừa rồi, giống như một cơn ác mộng hư ảo.

Lưu Phi Dương hậu tri hậu giác mềm nhũn chân, không được Hằng Tâm dâng đỡ, một mông ngồi phịch xuống đất. Những người Lưu gia còn lại cũng không tốt hơn cậu là bao, ai nấy cũng đều như chim ngói bị làm cho chấn kinh, ôm nhau run run rẩy rẩy.

Cậu con trai thứ nhà họ Lưu mấy ngày nay đã chịu đủ tra tấn, tinh thần đã sớm hỏng mất, hai mắt vừa lật liền trực tiếp ngất xỉu.

Mẹ Lưu sợ hãi kêu lên: “Phi Vũ? Phi Vũ?”

Bà khóc thiên khóc địa kêu quản gia Lương gọi xe cứu thương, nhưng cuối cùng người bị đặt lên cáng khiêng đi chỉ có ông cha sứ, trước khi bị nâng đi, Lưu Phi Vũ đột nhiên tỉnh lại, sống chết không muốn đi bệnh viện.

Cậu ta cũng không ngốc, hiện giờ trong nhà có cao nhân tọa trấn, có thể giữ được mạng của cậu ta từ trong tay nữ quỷ kia. Giờ mà đi bệnh viện thì khác gì chủ động nhảy vào chỗ chết.

Lão đạo nhân không quen biết Phật tử, nhưng lại nhận ra pháp sư Nham Phong: “Pháp sư Nham Phong, bần đạo chắp tay.”

Pháp sư Nham Phong chắp tay trước ngực đáp lễ: “Huyền Thành chân nhân, biệt lai vô dạng.”

Bối phận của hai vị này ở hai giới Phật – Đạo đều tính là có uy tín danh dự. Nhận ra pháp sư Nham Phong, vậy thân phận của vị hòa thượng trẻ tuổi khí thế bất phàm, khoác áo cà sa ám văn bạc này liền trở nên rõ ràng.

Huyền Thành chân nhân cung kính tiến lên: “Có thể gặp mặt Phật tử Thiên Hoàn, bần đạo tam sinh hữu hạnh.”

Thiên Hoàn một tay lập chưởng, đặt trước ngực đáp lễ. Hằng Tâm ở một bên liền lên tiếng giải thích: “Sư thúc tổ tu luyện ngậm miệng thiền nhiều năm, không tiện mở miệng nói.”

Biểu tình của Huyền Thành chân nhân càng thêm cung kính: “Phật tử đại nghị lực đại trí tuệ, bần đạo bội phục.”

Huyền huyên qua đi, cha mẹ Lưu tiến đến cảm tạ: “Hôm nay nếu không có hai vị cao nhân, cả nhà chúng tôi sợ là đều không được chết già.”

Nham Phong và Huyền Thành đều rất có hàm dưỡng, cho dù trong lòng khó chịu cũng sẽ không xé rách mặt, nhưng Hằng Tâm thì lại tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ sao nói vậy mà trực tiếp nổi giận: “Lưu thí chủ, các vị nếu đã thỉnh Phật tử nhà tôi, vì sao lại thỉnh các vị tiền bối chân nhân khác?”

Mỗi một nhà đều có quy củ của riêng mình, huống chi Phật tử và Huyền Thành chân nhân đều là nhân vật nổi danh lừng lẫy, chẳng lẽ còn phải giống như hàng cá ngoài chợ ở đây tranh giành khách hàng? Không khỏi quá mức nhục nhã người khác!

Lưu Phi Dương cũng pha lẫn xấu hổ, chất vấn cha mẹ: “Hai người thỉnh người khác sao không nói cho con một tiếng?”

Cậu hiện giờ đã biết Phật tử là thật sự có bản lĩnh, chỉ còn kém chưa coi y là Bồ Tát mà cung phụng, về tới nhà cư nhiên còn khiến người ta gặp phải tình huống khó xử này, thật sự không thể nào nói nổi.

Ba Lưu ngượng ngùng chà tay, bắt đầu mắng bà xã: “Bà thấy chưa, pháp môn của ông bà tổ tiên bà không tin, một hai phải đi thỉnh mấy người bên Tây dương kia!”

Mẹ Lưu ủy khuất trong lòng, chuyện này rõ ràng chồng bà cũng đồng ý, hiện giờ lại hất chậu nước bẩn cho bà, nhưng cũng không có cách nào, dù sao cũng phải có người xướng vai mặt đen: “Ôi thật là, tôi như vậy không phải là vì lo lắng cho Phi Vũ hay sao. Các vị cao nhân, thông cảm thông cảm một chút cho tấm lòng người mẹ này, ngàn vạn đừng so đo, tôi cũng là quá mức hồ đồ!”

Lời đã nói đến nước này, Huyền Thành chân nhân còn có thể làm sao.

Hôm qua ông đặc biệt bắt chuyến bay đến đây, khi nhìn thấy ông cha sứ ngoại quốc kia, trong lòng không khỏi nghẹn khuất, nhưng tới thì cũng đã tới, tiền cũng đã nhận rồi, chỉ có thể bóp mũi mà tiếp tục. Lời của Hằng Tâm quả thật đã biểu đạt ra tiếng lòng của ông.

Ba Lưu nhìn cậu con thứ uể oải, lo lắng nói: “Hai vị cao nhân, các vị có biện pháp nào, có thể hoàn toàn giải quyết nữ quỷ kia hay không?”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Huyền Thành chân nhân chợt lóe, liếc về phía Phật tử Thiên Hoàn.

Thiên Hoàn làm mấy cái thủ thế, Hằng Tâm phiên dịch nói: “Phật tử nhà tôi nói là, nữ quỷ này rất lợi hại, ngài cũng không có cách nào để lập tức giải quyết, cần phải cùng Huyền Thành chân nhân thương lượng một chút đối sách.”

Huyền Thành chân nhân hai mắt nhìn trời, âm thầm nén ý cười.

Vị Phật tử này, cũng là một diệu nhân đây mà!

Người Lưu gia tuy thất vọng, nhưng đã tận mắt kiến thức được vẻ bất phàm của hai vị này, liền cung cung kính kính mà chiêu đãi khách quý. Để chiếu cố tốt cho đệ tử Phật môn, bọn họ còn cố ý mời đầu bếp về nấu thức ăn chay, biến đổi đa dạng làm ra một bàn tiệc lớn.

Phật tử vẫn luôn thanh thanh lãnh lãnh, giống như tòa băng sơn vạn năm không tan, dùng xong bữa tối liền lập tức trở về phòng, nhờ Hằng Tâm truyền lời, không có việc gì thì đừng quấy rầy y thanh tu. Tư thái của y càng cao, ngược lại người Lưu gia lại càng dễ bảo.

Huyền Thành chân nhân lén lút giữ chặt Hằng Tâm: “Phật tử nhà cậu có số di động không?”

Hằng Tâm hạ giọng trả lời ông: “Phật tử chờ ngài đã lâu.”

Hai người mỉm cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Buổi tối, sau khi mọi người trở về phòng, đều cầm di động lập ra một nhóm chat.

Chủ phòng là Phật tử, tên nhóm là “Tể Lưu mười tám đao”.

Huyền Thành chân nhân vuốt chòm râu dê cười to, gửi ra một tin nhắn: “Phật tử thật là một người có cá tính.”

Phật tử Thiên Hoàn: “Quá khen quá khen, lấy pháp lực của tiền bối, nữ quỷ trình độ này tổ chức thành đàn tới đây cũng đều sẽ hôi phi yên diệt!”

Hằng Tâm: “???”

Nham Phong: “Đạo hữu quả nhiên đang giấu dốt.”

Hằng Tâm: “Vì sao?”

Phật tử Thiên Hoàn: “Nhị thiếu gia Lưu gia trừng phạt đúng tội.”

Hằng Tâm: “Vậy phải làm sao bây giờ, Phật tử có muốn từ chối bọn họ hay không?”

Phật tử Thiên Hoàn: “Không, chúng ta vừa đi, Lưu gia sẽ còn thỉnh nhiều người trong Huyền môn tới đây, sớm hay muộn nữ quỷ này cũng sẽ hồn phi phách tán.”

Huyền Thành: “Ai, đây cũng là cố kỵ của bần đạo.”

Phật tử Thiên Hoàn: “Trước tiên làm mấy tràng đạo tràng, qua một chút thời gian nữa lại nói.”

Huyền Thành: “Tôi và Phật tử thật là không mưu mà hợp, chờ nữ quỷ kia tiêu tan oán khí, cũng có thể khuyên bảo cô ấy đi đầu thai chuyển thế.”

Hằng Tâm: “Có chút đáng lo, quỷ vật một khi làm hại đến mạng người sẽ khó mà tiến vào luân hồi.”

Nham Phong: “Cho nên phải nắm chắc tình huống, không thể để cô ta thật sự hại người, nhưng cũng cần phải giúp cô ta tiêu tan oán khí.”

Một đêm này, hai giới Phật – Đạo khai thành công bố, chân thành hợp tác, mở ra nghiệp vụ mới mang danh giở trò bịp bợm, giả danh lừa gạt.

Lưu Phi Dương thật vất vả lắm mới về tới nhà, tắm rửa một cái, định thoải mái dễ chịu ngủ một giấc an ổn, nào ngờ lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.

Cậu mơ thấy mình lơ lửng bay ra khỏi phòng ngủ, thẳng tắp đi về phía phòng của Phật tử.

Khẽ liếm môi, trong lòng không ngừng nhảy nhót, giống như đang đi làm chuyện xấu.

Lưu Phi Dương: “……” Khóc không ra nước mắt, cậu thật sự không có nửa điểm mơ mộng gì với Phật tử mà!

Ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng, ba tiếng “cốc cốc cốc” vang lên trong bóng đêm yên tĩnh nghe phá lệ âm trầm. Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, Lưu Phi Dương mạc danh có chút sởn tóc gáy.

Cậu muốn chạy trốn, nhưng hai chân căn bản không nghe sai sử.

Cửa không mở, đây là đương nhiên.

Nhưng người gõ cửa hiển nhiên đã bị chọc giận, chu môi bất mãn hừ hừ. Trong lòng đếm ngược mười giây, cậu trực tiếp xuyên qua cửa bay vào trong phòng!      

Lưu Phi Dương: “……” Có năng lực này, sao còn phải làm chuyện thừa thải mà đi gõ cửa chứ!

Cậu cũng không biết vì sao, rõ ràng xung quanh tối om, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở trong phòng. Nơi này là nhà của cậu, trang hoàn bài trí ra sao không ai rõ hơn chính cậu.

Phật tử đã ngủ yên, hai mắt khép kín, trên giá quần áo cạnh giường treo chiếc áo cà sa y mặc vào ban ngày.

Cậu nhẹ nhàng tiến đến gần, ánh mắt dính nhớp quét qua thân hình tinh tráng đang phập phồng dưới lớp chăn mỏng. Hầu kết khẽ di động, cơn đói khát dâng lên trong lòng.

Lưu Phi Dương: “……” Mình đây là đang làm cái gì? Chẳng lẽ muốn nửa đêm tập kích một người xuất gia thuần khiết vô cấu sao?

Xấu hổ không chỗ dung thân.

Nhưng bàn tay tội ác lại không nghe theo sai sử mà duỗi tới, muốn vuốt ve khối thân thể thèm muốn đã lâu kia.

Nội tâm Lưu Phi Dương không ngừng rít gào, cậu thật sự không phải biến thái!!

Ngay trước khi tam quan của cậu sắp hoàn toàn hỏng mất, Phật tử nằm trên giường lại đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thẳng về phía cậu.

Lưu Phi Dương khó có thể hình dung được ánh mắt hiện giờ của y, bất đắc dĩ, đau lòng, sủng nịch…… Phức tạp đến mức làm cậu khiếp sợ!

Đây vẫn là vị Phật tử băng sơn, thanh tâm quả dục, nghiêm nghị không thể xâm phạm kia sao!

Giữa lúc ngốc lăng, chỉ nghe đối phương thở dài một tiếng, vươn ngón tay nhẹ nhàng búng trán cậu.

Môi không tiếng động mấp máy.

Hồ nháo.
Bình Luận (0)
Comment