Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 65

Hiện giờ không phải cuối tuần, ở trường cao trung Khải Nguyên các học sinh đều đang đi học.

Lưu Phi Dương là học sinh tốt nghiệp loại ưu tú ở ngôi trường này, lấy cớ về trường thăm giáo viên cũ ở phòng bảo vệ, ba người liền thuận lợi bước vào trong sân trường.

“Phật tử, ngài tới nơi này có việc sao?”

Thiên Hoàn không trả lời, tầm mắt bình tĩnh nhìn về phía Quỷ Vương hồng bào. Hắn có chút mê mang lơ lửng giữa không trung, cảnh vật trước mắt vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

【Ta, đã từng tới nơi này.】

Lưu Phi Dương phát hiện ra vẻ khác thường của Phật tử, không tự chủ được mà nhìn theo tầm mắt của y, nhưng không nhìn thấy cái gì, trong lòng tức khắc lông tơ dựng đứng. Phật tử đây là lại gặp được thứ không phải người sao?

Cậu lo sợ bất an, lặng lẽ tới gần Hằng Tâm.

Hằng Tâm nhìn các học sinh trong phòng học, trong mắt tò mò pha lẫn hâm mộ: “Bọn họ sắp thi đại học sao?”

Lưu Phi Dương lúc này mới nhớ tới vị tiểu hòa thượng này chỉ mới 17-18 tuổi: “Lại nói, cậu như thế nào lại không đi học?”

Sắc mặt Hằng Tâm trầm xuống, liếc xéo cậu một cái.

Lưu Phi Dương tự cho là đã đoán trúng chân tướng, thương hại mà nói: “Tuy cậu từ nhỏ đã làm hòa thượng, nhưng sư chủ trì ít ra cũng nên đưa cậu đến trường chứ.”

Hằng Tâm hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cả giận nói: “Lưu thí chủ, không biết rõ tình huống thì đừng nên não bổ, sư phụ đối xử với tôi thân thiết như con ruột!”

Lưu Phi Dương: “Vậy vì sao lại không cho cậu đi học, giáo dục bắt buộc cũng đâu tốn bao nhiều tiền?”

Sắc mặt Hằng Tâm đỏ lên: “Tôi là học tra, ngay cả cao trung cũng thi không đậu, anh vừa lòng chưa!”

Đừng nhìn bộ dáng ông cụ non hiện giờ của cậu mà hiểu nhầm, khi còn nhỏ vô cùng nghịch ngợm, chọc cá leo cây cái gì cũng biết, chỉ khi nhìn đến toán lý hóa mới đau đầu. Pháp sư Nham Tùng lại là người thuận theo tự nhiên không bắt buộc, Hằng Tâm dần dần liền hoang phế việc học.

Nhưng không thể học cao trung không đại biểu cho việc cậu không thể tiếp tục học Phật lý, qua mấy năm nữa vẫn có khả năng thi vào đại học Phật giáo.

Lưu Phi Dương: “……” Sờ sờ mũi, có chút xấu hổ.

Hằng Tâm khinh bỉ nhìn cậu, người này thật sự thiếu tâm nhãn, tuy rẳng chỉ số thông minh cao còn biết đọc sách, nhưng EQ lại thấp đến đáng thương. Tô Tu Khiết giữ thái độ gì đối với cậu ta, ngay cả một hòa thượng như cậu cũng đã nhìn ra, đúng là mắt manh tâm mù.

Ba người đi dọc theo con đường cây xanh tiến về phía trước, Lưu Phi Dương chỉ vào chiếc xích đu dưới cây anh đào ở cách đó không xa, hoài niệm nói: “Nơi đó được xưng là thánh địa tỏ tình ở cao trung Khải Nguyên bọn tôi.”

Hằng Tâm đâm một đao: “Cũng là nơi anh bị cự tuyệt chứ gì.”

Nhớ lại chuyện cũ, Lưu Phi Dương cũng có ba phần cảm khái: “Lúc ấy Tu Khiết cự tuyệt dứt khoát lưu loát, tôi đã cho rằng mình không hề có cơ hội.”

Cậu bỗng nhiên sửng sốt, chiếc xích du kia không gió lại tự lay động trông thật quỷ dị, phảng phất như có người đang ngồi trên đó lắc lư. Trước mắt bao nhiêu người, liền xảy ra một sự kiện thần quái như vậy.

Lưu Phi Dương mồ hôi lạnh chảy ròng, ngón tay run rẩy: “Nơi đó……”

Khóe môi Thiên Hoàn hơi chút câu lên, nhìn chăm chú vào Quỷ Vương hồng bào đang chơi đu dây. Y phục xinh đẹp phiêu đãng trong gió, tựa như đóa hoa hồng đỏ lay động trước mắt. Chờ hắn chơi đủ rồi, sau đó lại bổ nhào lên trên lưng y làm vật trang sức, y mới tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Phi Dương nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Từ sau khi cậu nhắc tới chuyện tỏ tình với Tô Tu Khiết ở trên xe, thái độ của Phật tử liền trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.

Rốt cuộc cậu đã nói sai cái gì? QAQ

Thiên Hoàn vốn là có mục đích mà đến, sau khi tiến vào khu dạy học, ý bảo Hằng Tâm hỏi thăm văn phòng của một nữ giáo viên tên là “Diệp Vi Lan”. Rất nhanh chóng liền có một học sinh dẫn đường, đưa bọn họ đến văn phòng của giáo viên năm ba.

Lưu Phi Dương ngạc nhiên: “Hóa ra ngài đến tìm cô Diệp, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của Tu Khiết, tôi cũng có nhận thức.”

Thiên Hoàn không để ý tới cậu, lập tức tiến vào trong, nhìn thấy ở trong góc phòng một nữ giáo viên khoảng trên dưới 30 tuổi, mặt mày nghiêm túc, không câu nệ nói cười. Tuổi vẫn còn trẻ, nhưng hai bên sườn mặt đã có uy nghiêm pháp lệnh.

Lưu Phi Dương dẫn đầu chào hỏi: “Cô Diệp, đã lâu không gặp.”

Diệp Vi Lan chần chờ một lúc, rốt cuộc mới nhận ra cậu học sinh đậu thủ khoa đại học đỉnh cấp Hoa Quốc này: “Em là Lưu Phi Dương niên khóa 2032? Tìm cô có việc gì sao?”

Lưu Phi Dương gãi gãi đầu: “Là vị Phật tử Thiên Hoàn chùa Bồ Đề này, tìm cô có chút việc.”

Diệp Vi Lan đánh giá vị hòa thượng đầu trọc có phẩm mạo cực kỳ kiệt xuất này, xác định chưa bao giờ gặp qua đối phương: “Vị pháp sư này, có chuyện gì sao?”

Thiên Hoàn ánh mắt ủ dột nhìn cô một hồi, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng đánh mấy hàng chữ, đưa cho cô xem.

Vừa nhìn rõ chữ trên màn hình, sắc mặt Diệp Vi Lan chợt trắng bệch, kích động túm lấy tay áo của Thiên Hoàn: “Nó ở đâu? Nó ở đâu?”

Cảm xúc của cô đột nhiên bùng nổ, khiến cho Lưu Phi Dương hoảng sợ, mấy giáo viên khác trong văn phòng nghe tiếng cũng nhìn sang.

Thiên Hoàn:【Nơi này không tiện nói, tôi ở cổng trường chờ cô Diệp tan tầm.】  

Diệp Vi Lan nào còn tâm tư để đi dạy học, giống như lo sợ Thiên Hoàn sẽ đột nhiên biến mất, túm chặt tay áo không bỏ.

Cô vội vàng nói với nữ giáo viên ở bên cạnh: “Cô Trần, nhà tôi có việc cực kỳ quan trọng, làm phiền cô chiều nay lên lớp giúp tôi nhé?”

Nữ giáo viên không do dự đồng ý.

Thiên Hoàn thấy vậy liền làm một thủ thế, ý bảo Diệp Vi Lan đi cùng mình.

Nhóm người rời khỏi văn phòng, lập tức trở lại trên xe của Lưu Phi Dương. Trước khi lên xe, Diệp Vi Lan cũng có chút chần chừ, mình đi theo mấy người đàn ông xa lạ này có phải là quá lỗ mãng rồi không.

Nhưng nhớ tới những gì mình vừa đọc được, mọi do dự đều bị ném ra sau đầu.

Không có chuyện gì quan trọng hơn việc liên quan đến người đó!

Lưu Phi Dương dựa theo chỉ thị của Phật tử, tìm một quán cà phê ở gần đây, ghé vào tìm chỗ ngồi yên tĩnh.

Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Diệp Vi Lan liền gấp không chờ nổi mà hỏi: “Pháp sư, cầu ngài hãy nói cho tôi tin tức của em ấy.”

Vẻ khẩn cầu trong mắt cô vô cùng chân thành, dần dần dâng lên nước mắt.

Lưu Phi Dương trước nay đều nghe tiếng cô Diệp ổn trọng bình tĩnh, cho dù là học sinh bất hảo, rơi vào tay cô đều sẽ bị trị thành dễ bảo, thủ đoạn tâm tính phải nói là tàn bạo.

Nhưng lúc này đây, một nữ hán tử cường ngạnh như vậy, cư nhiên lại lộ ra một mặt yếu ớt đến thế.

Rốt cuộc Phật tử đã nói gì với cô ấy?

Thiên Hoàn lấy di động ra, nhanh chóng gõ chữ.

【Trước đó, tôi muốn tìm hiểu một ít tình huống về Tô Tu Khiết. Cô có còn nhớ cậu ta hay không?】

Diệp Vi Lan tuy lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đi theo đề tài của Phật tử: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, em ấy từ lúc vào trường đã là học bá, thành tích luôn xếp hàng đầu tiên, là học sinh mà tôi lấy làm tự hào nhất, có điều……”

Lưu Phi Dương nghe thấy hai người đột nhiên thảo luận đến người trong lòng, lập tức dựng lỗ tai lên, nhưng cô Diệp chỉ nói một nửa lại thôi, cậu không nhịn được mà truy vấn: “Có điều sao ạ?”

Diệp Vi Lan: “Học kỳ 2 năm ba, không biết vì sao thành tích của em ấy đột nhiên giảm xuống nghiêm trọng, vốn là ổn định vững chắc có thể vào đại học Hoa Quốc, cuối cùng lại chỉ có thể vào đại học bình thường, quá làm tôi thất vọng!”

Lưu Phi Dương không vui nói: “Cô Diệp nói như vậy cũng quá đáng rồi, chẳng lẽ Tu Khiết không muốn thi điểm cao hay sao, thi đại học không phát huy tốt, đây là điều mà không ai muốn đối mặt!”

Diệp Vi Lan vội nói: “Cô không phải có ý này……”

Thiên Hoàn:【Cô Diệp là giáo viên chủ nhiệm của cậu ta, hẳn là có thể phát hiện rõ ràng cậu ta đã thay đổi ra sao đi?】

Diệp Vi Lan suy nghĩ một lát, biểu tình xẹt qua một tia nghi hoặc: “Đoạn thời gian đó Tô Tu Khiết xác thật đã trở nên rất kỳ quái, chữ viết xấu đi không nói, vốn dĩ có thể nhẹ nhàng giải đề thì lại đột nhiên giống như quên mất kiến thức vậy, sai đến mức thái quá.”

Lưu Phi Dương không nhịn được lại muốn xen mồm, nhưng đã bị ánh mắt lạnh băng của Thiên Hoàn ngăn lại.

Diệp Vi Lan nói tiếp: “Lúc đó đã là thời khắc mấu chốt của kỳ thi vào đại học, em ấy sao có thể đột nhiên rớt dây xích như vậy. Tôi gọi em ấy vào văn phòng nói chuyện rất nhiều lần, sau đó em ấy liền mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói rằng nhà mình có rất nhiều tiền, thi không đậu đại học thì đã thế nào! Tôi thiếu chút nữa đã bị tức chết!”

Lưu Phi Dương: “Không thể nào, Tu Khiết sẽ không bao giờ nói ra loại lời nói này! Cậu ấy là người có khát vọng có lý tưởng, cô Diệp cô là người hiểu biết cậu ấy nhất mà!”

Diệp Vi Lan càng thêm mơ hồ: “Cô cho rằng mình thực sự hiểu biết em ấy, dù gì cũng là giáo viên chủ nhiệm của em ấy suốt ba năm trời. Nhưng không biết vì sao em ấy giống như đã biến thành một người khác?”

Lưu Phi Dương ngơ ngẩn.

Diệp Vi Lan đột nhiên quay đầu sang hỏi cậu: “Cô nghe nói em vẫn luôn theo đuổi em ấy, chẳng lẽ em không phát hiện ra em ấy đã hoàn toàn thay đổi sao?”

Kỳ thật có một chuyện cô vẫn chưa nói ra, năm đó quá nhiều bạn học thích Tô Tu Khiết, bao gồm cả Lưu Phi Dương, cô sợ yêu đương ảnh hưởng đến việc học, liền cùng Tô Tu Khiết thành thật giao lưu qua vài lần.

Thần thái lúc ấy của Tô Tu Khiết, đến nay cô vẫn không quên, kiêu ngạo tự luyến giống như khổng tước.

Em ấy nói: “Cô Diệp, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về vấn đề này, nói thật thì, em còn đang chướng mắt những người này đây.”

Chỉ một câu như vậy, Diệp Vi Lan liền hiểu rõ, đừng nghĩ Tô Tu Khiết thường ngày luôn ôn tồn lễ độ, kỳ thật trong xương cốt đều là ngạo khí. Em ấy nói chướng mắt thì chính là khinh thường!

Lưu Phi Dương há miệng thở dốc, muốn biện giải điều gì, nhưng cổ họng lại giống như mắc nghẹn.

Tô Tu Khiết…… thay đổi ư?

Trong lúc cô Diệp hồi tưởng, Thiên Hoàn vẫn luôn quan sát biểu tình của Quỷ Vương hồng bào.

Từ lúc ban đầu không chút để tâm, đến khi lẫn lộn cảm xúc, cuối cùng là sắc mặt tối tăm đến cực hạn.

Vợ của y, vô luận chuyển thế bao nhiêu lần, đều là người thông minh tuyệt đỉnh.
Bình Luận (0)
Comment