Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 67

Quỷ Vương hồng bào, cũng chính là Diệp Kính Trúc, vừa rồi khi biết được thân phận thực sự của mình, phẫn nộ đến mức gần như phá tan lý trí. Đi vào nhà tắm vốn là vì muốn chọc ghẹo Phật tử Thiên Hoàn.

Hắn giận chó đánh mèo vô duyên vô cớ như vậy, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, mà lại cảm thấy cho dù mình có làm đến mức nào thì cũng không lo đắc tội tên hòa thượng kia. Nhưng sau đó, tiết giận biến thành tiết ya-ua, logic trong đó thật khó mà nói nên lời.

Nhưng nói có hiệu quả hay không thì đúng là có, Diệp Kính Trúc hút no nê, lửa giận trong lòng nhờ đó cũng tan đi.

Đồ ăn ngon quả nhiên có thể chữa lành tâm hồn, kể cả quỷ cũng không ngoại lệ.

Diệp Kính Trúc kỳ thật cũng không phải là loại người niệm tình thân, bạc tình quả nghĩa khắc vào trong xương cốt, tuy Diệp gia mấy năm vì tìm hắn mà trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng hắn cũng chỉ cảm động nhất thời.

Hắn đã biến thành quỷ rồi còn đâu, hết thảy chỉ là công dã tràng!

So với chuyện này, hắn lại càng phẫn nộ hơn khi bị người vô duyên vô cớ mưu hại, nỗi oán hận này không báo liền khó tiêu tán.

Nếu vẫn còn sống, có lẽ hắn còn có thể hưởng thụ tình yêu tốt đẹp, dụ dỗ tên hòa thượng kia một phen, lừa y đi hoàn tục, nhưng hiện giờ lại là tình người duyên quỷ.

Cứ việc tên hòa thượng kia chưa bao giờ ngăn cản hắn hút dương khí, nhưng loại chuyện này đối với người sống vốn là có hại mà không có ích. Cũng may mà y đạo hạnh cao thâm, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị hắn hút thành thây khô.

Ngày ngày đêm đêm nhĩ tấn tư ma, hắn sao lại không muốn nhào lên ăn sạch sẽ chứ, thống khoái mà hưởng thụ đồ ăn ngon, chẳng qua hắn sợ lăn lộn chết người ta.

Thiên Hoàn vừa ra khỏi phòng tắm, liền thấy vợ nhà mình đang nằm nghiên một bên sườn ở trên giường, chán chường xem chương trình TV.

Quỷ vật tựa hồ như trời sinh có thể dẫn điện, vẫy vẫy tay một cái là chuyển kênh, điều khiển từ xa đều bị vứt xó.

Màn hình TV dừng lại ở một bộ phim ngôn tình sướt mướt, nam nữ chính đang phát triển đến cao trào, ôm thành một cục tình cảm mãnh liệt mà gặm nhau, quần áo từng cái rơi rụng, chỉ còn kém một bước cuối cùng.

Rất hợp với tình hình lúc này.

Vừa rồi một câu “chờ ở trên giường” của vợ đã làm cho Phật tử băng sơn hóa thân thành núi lửa, ngo ngoe rục rịch phun trào, kiềm nén nhiều năm như vậy, đến lúc này rốt cuộc cũng có thể khai trai.

Dục vọng trong mắt y quá mức rõ ràng, rồi lại bị một cảm giác rụt rè cổ quái khắc chế. Khiến người ta nhịn không được mà muốn làm một vài chuyện xấu, phá vỡ đi loại biểu hiện giả dối này.

Quỷ Vương hồng bào khẽ liếm môi, ngoắc ngoắc ngón tay với y, sóng mắt lưu chuyển.

Thiên Hoàn liền như nhận được mệnh lệnh, cởi bỏ chiếc áo choàng tắm trên người, gấp không chờ nổi mà bổ nhào vào trên người của Quỷ Vương, tên đã lên dây chỉ còn chờ được phát động, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng đập cửa dồn dập.

“Phật tử, Lưu Phi Dương đột nhiên lái xe đi rồi! Con hoài nghi anh ta muốn đi tìm Tô Tu Khiết đối chất!”

Quỷ Vương hồng bào phát hiện người phía trên chợt cứng đờ, cương thương chọt chọt lên người mình cũng chậm rãi héo đi, thiếu chút nữa đã cười đến không thở nổi. Thiên Hoàn nghiến răng, tùy tay khoác áo choàng tắm lên người, mang theo vạn quân lửa giận mà đi ra mở cửa.

【Sao lại thế này?】

Ngoài cửa ngoài Hằng Tâm ra thì còn có thể là ai: “Mới vừa rồi Lưu Phi Dương đột nhiên tới gõ cửa, hỏi con Phật tử nói có thật hay không, con liền nói với anh ta, Phật tử sao có thể khẩu ra vọng ngôn. Biểu tình của anh ta liền hỏng mất, nói muốn đích thân đi hỏi Tô Tu Khiết cho ra lẽ, sau đó chạy ra gara đi mất rồi.”

Thiên Hoàn thật hận không thể bóp chết cái tên Lưu Phi Dương không khiến người khác bớt lo này.

Thân là vai chính công trong quyển tiểu thuyết linh dị thần quái《Bà xã tôi là thiên sư》, Lưu Phi Dương có thể nói là toàn bộ hành trình đều làm phông nền, bị vai chính thụ lừa gạt xoay mòng mòng. Vì là nhân vật chính của tiểu thế giới này, cho nên bất kể là việc mà cậu ta muốn làm, trên cơ bản đều có thể được như ý nguyện.

Vai chính thụ cũng là vì lợi dụng khí vận này của cậu ta mới có thể tiêu diệt kình địch lớn nhất—— Quỷ Vương hồng bào.

Quyển tiểu thuyết này chọn dùng thủ pháp kéo tơ lột kén để viết, mãi đến khi Lưu Phi Dương và vai chính thụ HE mười mấy năm mới bắt đầu từng bước vạch trần chân tướng năm đó.

Lưu Phi Dương hơn 40 tuổi, nhờ tình cờ gặp được Huyền Thành chân nhân tu đạo nhiều năm, mới biết được người bạn đời kết hôn nhiều năm của mình là quỷ.

Tô Tu Khiết mà anh ta nhất kiến chung tình thời niên thiếu đã sớm bị hại chết, người cùng anh ta nằm chung một giường bao nhiêu năm trời chính là một con lệ quỷ không biết từ đâu đến chiếm cứ thân thể Tô Tu Khiết.

Thậm chí, lúc đó anh ta còn trợ trụ vi ngược, trợ giúp cho kẻ giả mạo, khiến cho Tô Tu Khiết thực sự, cũng chính là Quỷ Vương hồng bào bị đánh cho hồn phi phách tán.

Biết được chân tướng, Lưu Phi Dương hoang mang rối loạn, khẩn cẩu Huyền Thành chân nhân tiêu diệt ác quỷ. Nhưng Huyền Thành chân nhân lại không phải đối thủ của nó, ngược lại còn bị giết hại tàn nhẫn.

Đại kết cục, Lưu Phi Dương trúng phải quỷ thuật, quên đi tất cả mọi chuyện, sau đó vẫn tiếp tục cùng kẻ giả mạo kia vui sướng hạnh phúc ở bên nhau.

Quỷ Vương hồng bào, vốn là Tô Tu Khiết hay người con thất lạc của Diệp gia – Diệp Kính Trúc, cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất khỏi ký ức của Lưu Phi Dương.

Vào năm mười tuổi, Thiên Hoàn nhận ra mình đã xuyên vào trong quyển tiểu thuyết này, liền biết vợ mình sợ là không trốn khỏi vận mệnh biến thành BOSS vai ác.    

Lệ quỷ kia đã sớm ẩn núp bên cạnh y mười mấy năm, thèm thuồng thân thể y đã lâu. Mà y, ngoại trừ một thân cậy mạnh, ngay cả lão hòa thượng chùa Bồ Đề đều đánh không lại, thì lại càng không phải đối thủ của con lệ quỷ.

Thế giới này có thể nói là phó bản cấp địa ngục.

Thiên Hoàn chuyển thế nhiều kiếp như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác vô lực.

Vì ngày cuối cùng phải đến kia, y thu liễm tính nết, vứt bỏ kiệt ngạo trong dĩ vãng, dốc lòng tu luyện Phật pháp. Chỉ cần có thể cứu được vợ, vất vả đến đâu cũng đáng.

Y vẫn luôn lo lắng, nếu Quỷ Vương hồng bào thực sự bị hồn phi phách tán ở đời này, vậy vợ y có thể sẽ không có kiếp sau hay không.

Y không đánh cuộc nổi khả năng này.

Hiện giờ Lưu Phi Dương xúc động đi tìm Tô Tu Khiết đối chất, chỉ có thể gọi là dê vào miệng cọp. Người này tuy ngây thơ ngu ngốc, nhưng bản tính không xấu, lại còn là nhân vật chính của tiểu thế giới này, không thể cứ như vậy mà chôn vùi trong tay của Tô Tu Khiết được.

Phật tử Thiên Hoàn hít sâu một hơi, xoay người mặc áo cà sa vào, cầm lấy cây tích trượng.

【Đi thôi, đêm nay chính là thời khắc để ngươi báo thù!】

Đôi mắt Quỷ Vương hồng bào sáng bừng, bổ nhào lên trên lưng Thiên Hoàn, vươn đầu lưỡi đỏ như máu khẽ liếm răng nanh.

【Ta không thể đợi được khoảnh khắc uống máu kẻ thù!】

Hằng Tâm lo lắng muốn đi theo, nhưng lại bị Thiên Hoàn cự tuyệt. Tu vi của cậu quá thấp, cho dù đi theo cũng chỉ tổ bị làm gỏi.

【Con nói lại cho Nham Phong và Huyền Thành, bảo bọn họ sau hừng đông đến tiếp ứng ta!】

Đây chính là tử chiến đến cùng, sinh tử một đường. Nếu y còn thừa lại một hơi, vậy bọn họ có thể hỗ trợ đưa đến bệnh viện, nếu chết rồi, vậy cũng chỉ có thể hỗ trợ nhặt xác.

Trong khi Thiên Hoàn và Diệp Kính Trúc bằng một tốc độ nhanh nhất chạy tới Tô gia thì Lưu Phi Dương đã tới trước cửa biệt thự Tô trạch.

Vừa nãy rõ ràng vẫn còn hùng dũng đến tìm người đối chất, nhưng tới nơi rồi thì lại chột dạ khiếp đảm, do dự không dám đi vào.

Trong lòng cậu thật sự không thể tin lời Phật tử Thiên Hoàn nói chính là sự thật. Tô Tu Khiết rõ ràng vẫn luôn ôn nhu thiện lương như vậy, đối với cậu cũng càng ngày càng thân cận, sao có thể thay đổi được?

Nếu người này là giả, vậy Tô Tu Khiết thực sự đã đi đâu?

Cậu đứng trước cửa do dự một lúc lâu, đầu óc dần dần nguội lạnh, liền muốn từ bỏ. Lui một vạn bước mà nói, nếu kia thật sự là một con ác quỷ chiếm cứ thân thể người khác, cậu lỗ mãng chọc thủng bí mật của nó, có thể sẽ bị giết người diệt khẩu hay không?

Hậu tri hậu giác, nổi cả da gà.

Hay là thôi…… Vẫn là nên đi về đi……

Lưu Phi Dương định nhẹ nhàng chuồn êm, liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Phi Dương, sao anh lại đến đây?”

Lưu Phi Dương hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia: “Tu…… Tu Khiết!”

Tô Tu Khiết mở cổng biệt thự, tươi cười ôn hòa hệt như trước giờ vẫn vậy: “Sao lại không đi vào?”

Lưu Phi Dương nuốt một ngụm nước miếng: “Không…… Không sao, anh đột nhiên có việc gấp……”

Tô Tu Khiết nhíu mày, cổ quái mà tìm tòi nghiên cứu cậu: “Nếu anh có chuyện khó xử, đừng ngại nói cho em, nếu có thể giúp được em nhất định sẽ giúp anh. Dù gì, chúng ta cũng là…… bạn tốt.”

Nói xong câu cuối cùng, gương mặt Tô Tu Khiết hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

Lưu Phi Dương sửng sốt, bị sắc đẹp trước mắt làm cho mê mẩn. Tô Tu Khiết cư nhiên cũng sẽ lộ ra loại biểu tình này với cậu sao? Cậu ấy có phải cũng có cảm tình với mình hay không?

Nghĩ đến đây, cán cân trong lòng đột nhiên dao động.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi của bản thân thật buồn cười, nếu Tô Tu Khiết trước mắt là giả, vậy cậu ấy vì sao lại thích mình chứ?

Chỉ có Tô Tu Khiết thực sự mới có thể thích cậu!

Phật tử Thiên Hoàn nhất định đã lầm lẫn cái gì rồi, y là một hòa thượng, làm sao hiểu được hai chữ tình yêu!

Tô Tu Khiết dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu: “Anh thật sự không vào trong sao? Em…… Em cho rằng anh là đặc biệt đến gặp em, nên mới chạy ra đón anh……”

Ái mộ trong mắt cậu ta rõ ràng như vậy, khiến cho Lưu Phi Dương choáng váng cả người, một tia lý trí cuối cùng liền bị vứt ra sau đầu.

“Thật ra anh chính là quá nhớ em, cho nên mới cố ý tới gặp em!”

Hai người thân mật dựa sát vào nhau mà đi vào biệt thự, phía sau lưng, cánh cổng sắt chậm rãi đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment