Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 78

Thiên Hoàn có không ít bạn cũ, gã Thánh kỵ sĩ kia cũng được tính là một người, ở mấy đời trước thì lại càng có nhiều bằng hữu hơn, nhưng duyên phận giữa người với người cũng không vĩnh hằng bất biến. Con người sẽ thay đổi theo thời gian, cảm tình tất nhiên cũng biến chất.

Kẻ tự xưng là bạn cũ này cho y một ấn tượng đầu tiên không hề tốt đẹp.

Lại còn muốn giết vợ y! Là địch không phải bạn!

Nhưng đối phương xác thật lợi hại, lại chưa rõ căn cơ. Cho dù Thiên Hoàn có muốn đối cứng thì cũng biết mình không thể xung đột trực diện với hắn.

“Bạn cũ? Nhưng ta lại không nhớ rõ ngươi?”

Ân Ly Trần mỉm cười nhìn y: “Ngươi không cần nói lời khách sáo, từ trước tới nay ngươi đều là người ngay thẳng nhất trong số chúng ta, nếu ngươi muốn biết chuyện quá khứ thì cứ việc trực tiếp hỏi ta.”

Thiên Hoàn: “Khoan, trước tiên lấy thứ trong bụng ta ra đã.”

Ân Ly Trần lắc đầu: “Không được, ngươi hiện giờ đã bị Mandela tẩy não, chắc chắn sẽ không tin tưởng ta.”

Thiên Hoàn bĩu môi, gia hỏa này thật sự khó chơi, y dám cam đoan, kể cả khi mình và người này thật sự đã từng là bạn thì cảm tình cũng không thâm sâu gì. Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, khí tràng bất hòa khó mà thâm giao.

Ân Ly Trần tựa hồ như thật sự hiểu biết Thiên Hoàn, chỉ nhìn thần sắc là có thể biết được tính toán trong lòng của y, đương nhiên bản thân người này vốn đã phi thường giỏi về việc xem mặt đoán ý, khống chế nhân tâm.

“Ngươi có biết vì sao mình lại luôn mang theo ký ức đời trước mà luân hồi chuyển thế hay không? Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Mandela!”

Thiên Hoàn nhướng mày: “Ồ.”

Ân Ly Trần thở dài: “Ngươi và hắn vốn dĩ là tử địch, nhưng ngươi lại vô ý bị hắn bắt làm tù binh, linh hồn bị rút ra khỏi thân xác, đầu nhập vào trong những tiểu thế giới do hắn sáng tạo.”

Thiên Hoàn: “Vậy vì sao hắn lại phải làm như vậy? Nếu như bọn ta là tử địch, hắn dứt khoát một kích giết ta không phải là xong chuyện rồi sao?”

Ánh mắt của Ân Ly Trần chợt lóe, không nói gì.

Thiên Hoàn cười nhạt: “Nào, đạo diễn tiếp đi.”

Ân Ly Trần thở dài: “Tin hay không thì tùy ngươi, chờ đến khi ngươi khôi phục lại ký ức sẽ lập tức biết những lời ta nói đều là sự thật. Tên kia không hề có ý tốt đối với ngươi.”

Thiên Hoàn nghiêm túc nói: “Chuyện của ta ta sẽ tự mình quyết định, cảm tạ ngươi đã tới cứu ta, nhưng không cần thiết đâu, ngươi mau đi đi, vạn phần cảm tạ ngươi đã thành toàn.”

Ân Ly Trần bật cười: “Ngươi thật sự phải nói trắng ra như vậy sao, nhưng không được đâu, vất vả lắm mới tìm được nơi gia hỏa này ẩn nấp, không thể cứ như vậy mà buông tha cho hắn được.”

Nếu là trước kia, sức của một mình hắn có khả năng không phải là đối thủ của tên kia, nhưng hiện giờ Thiên Hoàn đang ở trong tay hắn, nhất định sẽ khiến cho tên kia ném chuột sợ vỡ đồ.

Thiên Hoàn lạnh mặt: “Ngoài miệng nói là vì muốn cứu ta, nhưng kỳ thật chính là có mưu đồ khác.”

Biểu tình của Ân Ly Trần đều là dáng vẻ trách trời thương dân: “Vì sự tồn vong của đại vũ trụ này, gia hỏa kia không thể sống! Hắn là túc địch của chúng ta, có bọn chúng thì không có chúng ta. Giống như sư tử và liệp báo trên thảo nguyên, hai bên luôn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh.”

Thiên Hoàn rũ mắt: “Ta rốt cuộc là ai?”

Ân Ly Trần: “Người là Chu Thiên Hoàn, chân dung tồn tại mà phàm nhân khó có thể nhìn thẳng.”

Thiên Hoàn còn muốn tiếp tục hỏi, lại bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng động lạ. Quay đầu nhìn qua, liền thấy công chúa Medea sắc mặt trắng bệch, run như cầy sấy.

Hả, nàng ta cư nhiên vẫn còn ở đây? Thiếu chút nữa đã quên mất!

Vẻ mặt Ân Ly Trần nhu hòa, dò hỏi: “Công chúa làm sao vậy?”

Công chúa Medea nghiêng ngả lảo đảo không ngừng lùi về phía sau, hoảng sợ nói: “Đại nhân tôn kính, xin ngài hãy thả ta đi đi, hết thảy mọi chuyện xảy ra ở đây ta đều sống để bụng chết mang theo.”

Nàng là một nữ nhân thông minh, ẩn ẩn hiểu ra mình vừa nghe được những chuyện không nên nghe. Nàng cho dù muốn tìm đồng minh diệt rồng thì cũng biết, bảo hổ lột da sẽ bị hổ cắn ngược. Lúc này nàng mới vô cùng hối hận vì lúc trước đã để dã tâm bành trướng che mờ mắt.

Nam nhân này cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Ân Ly Trần cười nhạt, ôn nhuận như ngọc: “Ngươi là nữ chính của tiểu thế giới này, khí vận to lớn trên người chính là vật đại bổ.”

Công chúa Medea không hiểu hắn đang nói gì, nhưng vẫn không thể ngăn nàng nhận ra nguy cơ trước mắt, lập tức xoay người bỏ chạy.

Ân Ly Trần tiếc hận: “Vốn còn muốn dùng đan dược dưỡng thêm mấy ngày, phạt cốt tẩy tủy, nâng cao tư vị. Nhưng hiện giờ…… chỉ có thể dùng tạm vậy. Bé cưng.”

Thiên Hoàn bỗng nhiên cảm giác khoang bụng dâng lên một trận đau nhức, gần như chỉ trong nháy mắt, bụng y đã bị quỷ vật bên trong xé mở, một thứ trông như quả cầu nhớp nháp lại giống như một con sâu xấu xí đen sì bò ra.

Thứ đó gấp không chờ nổi mà bò về phía Medea, nửa đường nó lại quỷ dị há ra một cái miệng rộng, nhào tới trực tiếp nuốt đầu Medea.

Kế tiếp, nó tựa như một cái bọc ni lông đen, mấp máy từ trên xuống dưới, bao bọc cả người Medea.

Không hề có tiếng kêu thảm thiết, không hề có máu văng tứ tung, hết thảy đều yên tĩnh hệt như một cơn ác mộng.

Ân Ly Trần hài lòng gật đầu: “Không tồi, không tồi, không uổng phí ta dạy lễ nghi dùng bữa cho con lâu như vậy.”

Được hắn khích lệ, cái túi đen kia lúc lắc thân thể một chút, nhộn nhạo thành hình cuộn sóng.

Bụng của Thiên Hoàn bị phá ra một cái lỗ to, máu tươi nhanh chóng chảy ra đầy đất, nhưng sắc mặt của y vẫn như thường, không kêu rên một tiếng.

Ân Ly Trần phảng phất như chỉ vừa nhớ ra, thò tay vào trong ống tay áo lấy ra một cái bình sứ, mở nút lọ đổ ra một hạt đan dược, đưa qua: “Ngại quá, bé cưng lẽ ra phải bò ra từ trong miệng của ngươi mới đúng. Tuổi nó còn nhỏ, vẫn còn là bảo bảo, ngươi cũng đừng so đo với nó.” 

Thiên Hoàn ăn đan dược, chỉ cảm thấy như có một cái túi nhiệt từ trong khoang miệng trôi xuống thực quản, chạy xuống bụng.

Cái lỗ trên bụng nhanh chóng khép lại, nhưng số máu mất đi trước đó vẫn chưa được bổ khuyết, sắc mặt y trắng bệch, sức chiến đấu cũng giảm đi hơn phân nửa.

Y nhìn chằm chằm con quái vật kia một hồi, bảo bảo?

So sánh với một kẻ động một cái là lấy mạng người, ai mà không phải là bảo bảo chứ!

Y dời mắt về phía Ân Ly Trần: “Ngươi là ma thần phương nào?”

Ân Ly Trần vừa định mở miệng, liền nghe thấy từ bên ngoài sơn động truyền đến tiếng cự long rít gào: “Tới cũng thật nhanh.”

Hắn đứng dậy, trong tay bỗng xuất hiện một cây phất trần, nhấc chân bước về phía cửa động, nhưng đi được một nửa lại giống như nghĩ tới cái gì, hắn xoay người làm một cái thủ thế.

Trong lòng Thiên Hoàn hiện lên một dự cảm bất thường, quả nhiên, con sâu đen kia nhanh chóng bò tới chỗ y, thân hình dần dần kéo giãn ra thành một sợi dây thừng, từng vòng quấn quanh người y.

Y cắn răng, dùng sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi trói buộc của nó.

Ân Ly Trần: “Ngươi hiện giờ chỉ là phàm nhân, không thể thoát khỏi bé cưng đâu.”

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, hệt như nhấc lên một trận gió nhẹ, Thiên Hoàn liền bị nâng lên khỏi mặt đất. Một đầu dây thừng bắt đầu kéo dài ra, thân mật cọ xát bàn tay hắn.

Ân Ly Trần bất đắc dĩ mà sủng nịch: “Được, chúng ta nắm tay nào.”

Hắn cầm đầu dây thừng, giống như thả diều mà kéo theo Thiên Hoàn đang lơ lửng ở giữa không trung.

Thiên Hoàn: “……”

Một ngày nào đó, lão tử nhất định sẽ thả diều ngươi!

Ra khỏi sơn động, Thiên Hoàn liền cảm nhận được một luồng gió lốc xoay quanh, Lục long cũng nhìn thấy Thiên Hoàn, vội vàng lao xuống dưới, muốn dùng móng vuốt bắt lấy y.

Ân Ly Trần nhẹ nhàng kéo sợi dây, khiến cho Lục long chụp phải khoảng không.

Lục long phẫn nộ há mồm phun ra long tức nóng rực, Ân Ly Trần khinh thường cười: “Ngươi chỉ là một phân thân của hắn, sức mạnh còn không đủ 1%.”

Hắn vung tay giữa không trung, liền thấy một lưỡi đao gió rít gào mà lao về phía Mandela, trong phút chốc máu tươi bắn ra, cánh trái của nó đã bị cắt đứt, loạng choạng rơi xuống mặt đất.

“Mẹ kiếp!”

Thiên Hoàn không thể nhìn được nữa, cả người bùng lên thánh quang rực rỡ, tựa như một tiểu mặt trời chói chang đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, y biết đối phương cường đại hơn mình rất nhiều lần, vô luận có làm gì cũng đều là châu chấu đá xe.

Nhưng ai dám động đến vợ y, thì chắc chắn phải bước qua xác y trước tiên!

Thánh quang lóa mắt, công đức tích tụ qua mấy đời trộn lẫn vào nhau, bộc phát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ, dây thừng đen khó chịu mà mấp máy, loại sức mạnh ánh sáng này trùng hợp chính là khắc tinh của loại sinh vật hắc ám như nó.

Ân Ly Trần thấy tình thế không đúng, vội vàng rút dây thừng về.

Trong lòng hắn hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng mới nhớ tới Chu Thiên Hoàn là một kẻ cuồng ngạo cứng đầu, thà gãy chứ không chịu cong tới cỡ nào! Thấy y mất trí nhớ, rồng bị vây ở chỗ nước cạn, nhiều ít liền có chút tâm thái muốn trêu đùa y, nhưng lại quên mất đối phương không phải là hạng người nhẫn nhục phụ trọng, tham sống sợ chết!

Thà chết trận chứ không chịu khuất phục!

“Chu Thiên Hoàn, ngươi bình tĩnh một chút đi, ta là đang cứu ngươi! Ngươi dồn ép năng lượng trong cơ thể mình như vậy cũng sẽ gây hại tới linh hồn của ngươi!”

Mục đích của Ân Ly Trần là cứu Thiên Hoàn trở về, giúp gia tăng một phần chiến lực lớn cho trận doanh của mình, chứ không phải là mang về một khối thi thể lạnh băng.

Thiên Hoàn mất đi trói buộc, trong nháy mắt liền bắt đầu rơi xuống, nhưng y cũng không sợ hãi, hai chân vừa tiếp đất đã dùng sức giẫm một cái, như gió lốc mà lao về phía Lục long.

Ân Ly Trần đuổi theo: “Đừng qua đó!”

Nếu để Thiên Hoàn rơi vào tay của Mandela, kế hoạch của hắn chẳng phải liền đổ sông đổ bể hay sao.

Hai chân của Thiên Hoàn như gắn Phong Hỏa Luân, chỉ để lại phía sau bụi đất mịt mù: “Mandela!”

Lục long nghe thấy giọng nói của y, tựa như một lần nữa lấy lại sức lực, thu nhỏ lại thành hình người, giãy giụa đứng lên: “Thiên Hoàn……”

Hắn không chỉ bị cắt bỏ một cánh tay, mà trên người còn có vô số vết thương sâu đến tận xương, cả người đầy máu, nhưng hắn vẫn cứ gắng gượng bò dậy, chỉ cần có thể tiến gần đến chỗ người kia một chút.

Trái tim Thiên Hoàn như bị dao cắt, chẳng lẽ phu phu hai người hôm nay liền thật sự trở thành đồng mệnh uyên ương sao?

Ngay khi Thiên Hoàn đã sắp tới gần Mandela, chỉ thấy trên không trung bỗng nhiên giáng xuống một tia sét, mặt đất giữa y và Mandela chấn động dữ dội, nứt ra một cái khe lớn đến mười mấy mét!

Thiên Hoàn ngẩng đầu trừng Ân Ly Trần ở giữa không trung.

Xẹt xẹt xẹt!

Ngươi là Vương Mẫu nương nương sao? Đầu sỏ gây tội phá hư chồng chồng nhà người khác đoàn tụ!

Mà không hề biết rằng Ân Ly Trần cũng vô cùng kinh ngạc, lôi pháp của hắn không có uy lực to lớn đến thế!

Dây thừng đen quấn quanh cổ tay hắn hơi hơi run lên, làm hắn không khỏi rùng mình trong lòng, trực giác mách bảo có chuyện không ổn.

Trong cái khe quỷ dị này, có một thứ khổng lồ vô cùng đáng sợ sắp xuất hiện!
Bình Luận (0)
Comment