Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 21

Sau khi cuộc di cư lớn kết thúc, tuyết rơi dày như dự kiến, phủ kín trời đất.

Cái lạnh buốt giá ở biên giới phía Bắc đã vùi lấp mọi hơi thở sự sống, việc ra ngoài trở nên vô cùng khó khăn, nhưng lại mang đến sự yên bình ngắn ngủi cho các bộ tộc suốt ngày chuẩn bị chiến tranh.

Tháng chạp đã đến, hỉ phục làm đi làm lại vài bộ, rốt cuộc cũng chốt được khi tuyết rơi dày đặc.

Gần như toàn bộ than củi tốt nhất đều dùng trong trướng công chúa, nhưng khi thử hỉ phục công chúa vẫn run rẩy cầm cập.

Khi tiểu vương gia đến, thấy công chúa cuộn tròn kín mít trong chăn, chỉ chừa lại đôi mắt thò ra ngoài.

"Thử rồi à? Có hài lòng không?" – Tiểu vương gia đã sớm thử hỉ phục xong, lúc này chẳng biết trong tay cầm cái gì đến đây.

Đồng Vu đáp: "Rất vừa người, không cần sửa nữa."

Thật ra mấy bộ hỉ phục trước không có gì xấu, chỉ là tiểu vương gia muốn đại hôn lần này hoàn hảo hơn nên mới sửa tới sửa lui.

Nhưng dù thế nào, công chúa chẳng muốn thử thêm bất cứ bộ xiêm y nào nữa.

Trong tay tiểu vương gia hình như là một túi vải, nhìn thế nào cũng giống như lại muốn kéo y dậy để thử đồ.

Chuông cảnh báo trong lòng công chúa lập tức vang lên, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đến gần, càng chắc chắn suy đoán của mình, vội vàng chui tọt vào chăn, ngay cả đỉnh đầu cũng không lộ ra, chỉ sót lại một lọn tóc nhỏ bị quên bên ngoài.

Hách Liên Thanh phẩy tay ra hiệu cho những người khác lui ra, rồi tự mình ngồi xuống cạnh ngọn núi nhỏ này, còn vươn tay sờ đông sờ tây, cố tình nói: "Đây là cái gì thế nhỉ?"

Ngọn núi nhỏ bất chợt sụp xuống – người bên trong nằm ra, đổi từ tư thế ôm đầu gối sang tư thế nằm thoải mái hơn.

Hách Liên Thanh không nhịn được cười ra tiếng, từ trong ngực lấy ra một gói giấy dầu, cố tình đưa ra quơ quơ trước mặt, nói: "Không ai ở nhà à? Thế thì ta đem hạt dẻ rang đường này cho ai ăn đây?"

Mùi thơm hạt dẻ lập tức lan tỏa trong trướng công chúa, người đang trốn dưới chăn dường như bị tác động, dựa theo hình dạng chăn thay đổi, có thể thấy rõ y đang di chuyển vị trí.

Tiểu vương gia nhanh chóng đoán ra công chúa đang động đậy về hướng nào — ngay cả đùi hắn cũng có một phần chăn phủ lên, theo sau là một cái đầu ấm áp gối lên đùi hắn.

Hách Liên Thanh vừa từ ngoài vào, trên người vẫn còn hơi lạnh, công chúa dùng đầu cọ vào hắn, rõ ràng bị lạnh đến rụt lại một chút, nhưng không biết y có ý chí kiên cường từ đâu, dùng tay xoa xoa quần áo trên người tiểu vương gia, dường như muốn làm hắn ấm lên, không biết có hiệu quả hay không, dù sao công chúa vẫn cứ gối đầu lên đó.

Hách Liên Thanh cách lớp chăn xoa nhẹ tóc y, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một bàn tay từ trong chăn thò ra, mở lòng bàn tay ra đòi hạt dẻ.

Tiểu vương gia theo bản năng sờ vào ngón tay y, nhưng so với công chúa ở lâu trong phòng ấm thì tay hắn vẫn lạnh hơn nhiều, công chúa bị lạnh vội rút tay về.

Nhưng rồi tay công chúa đột nhiên lại duỗi ra, mò mẫm bắt lấy tay hắn, nhét luôn vào trong chăn.

Trong chăn, công chúa giống như một động vật nhỏ, rà qua rà lại tay hắn, hình như cảm thấy rất thú vị, chẳng lâu sau, hắn lại cảm nhận được gương mặt ấm áp của công chúa.

"Tay ta lạnh." Hách Liên Thanh định rút tay ra, "Một lát nữa sẽ ấm lên, không cần sưởi cho ta."

Câu nói vừa dứt, mu bàn tay đã bị cắn một cái — vì hành vi từ chối không hiểu phong tình của hắn.

Hách Liên Thanh thuận thế sờ lên mặt hắn, nắm lấy khuôn mặt hắn, nói: "Ta mang đồ tốt đến cho ngươi, ra đây nhìn thử xem."

"Không." Không thấy bóng dáng công chúa đâu, nhưng tiếng từ chối dứt khoát vọng ra từ dưới lớp chăn bông.

Tiểu vương gia cũng không thúc giục y, ngồi bên cạnh bóc một hạt dẻ, nói: "Vậy có ăn hạt dẻ không? Bây giờ vẫn còn nóng hổi, lát nữa là nguội đấy."

Ngọn núi nhỏ kia động đậy, cuối cùng cũng lộ ra một lỗ hổng, có cái đầu len lén thò ra.

Tiểu vương gia lập tức lấy món đồ muốn cho y xem tới, nói: "Ngươi xem cái này, là áo lông cáo trắng, ấm hơn cái áo khoác lông chồn màu xanh kia."

Lông cáo trắng mềm mại và mịn mượt hơn nhiều, công chúa nhận lấy rồi nhìn chằm chằm áo lông một lúc, vì vậy chưa kịp rụt về đã bị Hách Liên Thanh kéo ra.

Có điều lần này không cần phải cởi ra mặc vào nữa, nên công chúa cũng không kháng cự mà ngoan ngoãn để tiểu vương gia giúp mình mặc vào.

Công chúa hơi cúi đầu, nhìn tiểu vương gia giúp y buộc dây áo ở cổ.

Mặc xong, tiểu vương gia ngắm nghía vài lần, giúp y đội mũ áo choàng lên, còn vỗ vỗ đầu y, trông có vẻ rất hài lòng.

"Ấm không?"

Chiếc áo lông cừu trắng này không dễ tìm, ngay cả tiểu vương gia còn không có, huống gì người khác.

Nhưng công chúa lại không biết nó quý giá đến mức nào, tiểu vương gia cũng không kể rõ với y việc kiếm khó ra sao, công chúa chỉ biết là áo này thật sự rất ấm, y chưa từng mặc y phục mùa đông nào vừa mềm vừa ấm thế này.

Mùa đông ở Hà Việt không lạnh như ở Ô Bắc, nhưng giữa gió bắc rét lạnh gào thét của Ô Bắc, công chúa lại thường xuyên cảm thấy ấm áp.

Công chúa cuối cùng cũng chui hẳn ra khỏi chăn, nhanh chóng dịch người lại gần tiểu vương gia, đầu dựa vào người hắn, tay bóp bóp túi giấy dầu đựng hạt dẻ, phát ra âm thanh sột soạt, ám chỉ điều gì đó.

Nhưng Hách Liên Thanh không biết đang làm gì trên đầu y, hoàn toàn không nhận ra động tác ám chỉ của công chúa.

Công chúa còn đội mũ áo choàng lông xù, ngẩng đầu lên nửa khuôn mặt liền bị che, y chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm giác được Hách Liên Thanh đang rà qua rà lại trên đầu y.

Y cũng đưa tay lên sờ thử, lại chạm vào hai cái tai nhọn nhọn trên đầu mình.

Công chúa không thể tin nổi mà cứng người lại, cả người đột nhiên ngồi thẳng, hai tay cùng sờ, xác nhận trên mũ của mình thật sự có thêm thứ không nên có.

Chuyện này thoạt nhìn giống như là kế hoạch của tiểu vương gia từ lâu, vì ngay khi bị phát hiện, hắn liền nhẹ nhàng ho nhẹ hai tiếng.

Là thê tử, công chúa tự nhận rất hiểu phu quân của mình — mỗi lần tiểu vương gia chột dạ, đều sẽ giả vờ ho hai tiếng.

Đối diện với ánh mắt chất vấn của công chúa, Hách Liên Thanh lại lần nữa nhéo nhéo tai trên mũ choàng, nói: "Yên tâm, không dễ thấy đâu."

Công chúa cảm thấy kinh ngạc, y không hiểu sao phu quân mình lại có sở thích kỳ quái như vậy, chẳng trách khi mặc áo choàng cho y, ánh mắt hắn như đang trang điểm cho động vật nhỏ.

Y rất muốn khiển trách một chút, nhưng môi mấp máy, lại không biết nói gì, một lúc lâu, cuối cùng rúc vào áo lông, chỉ lộ ra một đôi mắt có chút bực bội.

"Ngươi có phải đang muốn mắng ta không?" Tiểu vương gia nhìn thấu, rất tự mình hiểu chuyện.

"Có một chút." Công chúa thành thật trả lời, lại bổ sung thêm, "Nhưng ngươi tặng ta áo lông, ta không thể làm vậy."

Công chúa thở dài, chỉ có thê tử hiểu chuyện như y mới có thể bao dung hắn như vậy.

Tiểu vương gia nghiêng qua hôn lên trán y, cười nói: "Tối nay có lễ hội lửa trại, còn có múa cầu phúc, chẳng phải ngươi thích xem mấy thứ này nhất sao? Vui không?"

Công chúa quả nhiên ngẩng mặt nhìn hắn, nét buồn bực tan biến, nhưng rất nhanh lại thở dài.

"Sao vậy? Có lửa trại cũng không vui à?"

"Buổi tối sẽ lạnh hơn." Công chúa rầu rĩ nói, "Vẫn là mùa hè tốt, trên cây toàn ve sầu."

Lời này gợi lên một vài ký ức không mấy dễ chịu, tiểu vương gia lập tức thấy da đầu tê dại, cười gượng một tiếng, dỗ y: "Mùa hè rất nhanh sẽ đến."

Công chúa ngẩng mặt nhìn hắn, nói: "Ta có thể đi bắt ve không?"

Y nói lại thấy phấn khởi, tiếp tục nói: "Trong bụi cỏ còn có rất nhiều châu chấu, màu xanh biếc, cùng màu với cỏ xanh."

Công chúa đã quên mất mình chưa nhận được câu trả lời, càng nói càng vui vẻ, còn tự mình hứa hẹn: "Chờ mùa hè đến rồi, ta sẽ bắt cho ngươi đầy một phòng châu chấu, buộc lại với nhau, giống như rèm cỏ xanh vậy."

Tiểu vương gia thử hỏi: "Dùng cỏ thật để làm rèm, ngươi không thích sao?"

"Nhưng châu chấu sẽ nhảy mà, cỏ thì không."

Ai cũng biết công chúa rất thích những loài côn trùng nhảy nhót này, vì vậy đã làm vô số lồng dế và lồng cỏ cho y, chỉ để y có thể nhìn những loài côn trùng mùa hè nhảy nhót một cách vui vẻ.

Nếu có thể, tiểu vương gia hy vọng mấy con sâu đó có thể yên ổn nhảy trong lồng, chứ đừng từ một góc nào đó bay ra rồi nhảy lên mặt hắn.

Sau đó lại còn phải để dỗ thê tử mình vui, mà khen mấy con vật y nuôi thật là sinh động đáng yêu.

Năm mới sắp đến, vũ điệu cầu phúc là một tập tục lâu đời, mà năm nay tháng chạp trùng với đại hôn của tiểu vương gia, nên hội lửa trại tối nay hoành tráng hơn mọi năm.

Sau khi cầu phúc xong, ai cũng có thể đeo mặt nạ nhảy múa quanh đống lửa trại.

Quanh lửa trại đông người, ai cũng đeo mặt nạ, tiểu vương gia sợ sơ ý dắt nhầm thê tử, bèn nắm chặt tay y.

Một tiếng tách vang lên khi tàn lửa bắn ra, khiến công chúa giật mình lùi lại, liền đâm vào lòng tiểu vương gia.

Tiểu vương gia thuận tay ôm y, cười nói: "Không sao đâu, sẽ không bắn trúng đâu."

Công chúa tuy gật đầu, nhưng vẫn còn sợ, không dám lại gần đống lửa, cứ bám chặt sau lưng tiểu vương gia.

Lửa trại ban đêm kéo dài rất lâu, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy. Công chúa tuy có chút mệt mỏi, lại không muốn về sớm.

Tiểu vương gia đưa y ra khỏi đống lửa trại, kéo y ngồi xuống, nói: "Không giục ngươi về đâu, ta qua nói với đại ca một câu, chờ ta quay lại rồi cùng ngươi chơi tiếp, nhanh thôi."

Công chúa gật đầu, y đã quen rồi, ở những dịp như thế này, tiểu vương gia luôn có rất nhiều chuyện.

Nhưng không sao cả, y từ trước đến nay luôn biết cảm thông, sẽ không vì mấy chuyện đó mà giận dỗi phu quân.

Lúc nãy đứng gần lửa trại, không cảm thấy lạnh, giờ vừa ngồi xuống, y liền cảm nhận được cái lạnh tràn về.

Đồng Vu vẫn luôn đợi y, thấy y trở lại liền đem áo lông chồn phủ lên người.

Công chúa mặc xong, quay đầu nhìn nàng, nói: "Ngươi có muốn đi chơi không? Gọi người khác tới nhìn ta là được rồi."

Đồng Vu có vẻ thất thần, do dự một lúc rồi mới nói: "Không cần, ta ở đây là được."

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía lửa trại, dường như có điều gì đó e ngại.

Công chúa quá quen với dáng vẻ này của nàng, lập tức trong lòng dâng lên một chút bất an, lặng lẽ kéo tay áo nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Đồng Vu lại nhìn y, hồi lâu mới nói: "Vừa nãy... ngươi có nhìn thấy ai không?"

Câu hỏi này khiến tim công chúa tim hẫng một nhịp, y vô thức siết chặt góc áo trong tay, lắc đầu.

Biểu cảm của Đồng Vu trông rất lo lắng, nàng lại hỏi: "Sắp đến ngày thành thân, ngươi định làm gì?"

Y không biết phải làm sao, y không muốn trong đêm vui vẻ thế này lại phải nghĩ tới đường lui cho mình.

Nhưng một khi Đồng Vu đã hỏi như vậy, thì chính là đến lúc y phải nghĩ dù không muốn.

"Ngươi thấy ai?"

Đồng Vu mím chặt môi, nét mặt trở nên nghiêm trọng, nói: "Bất kể là ai... ta cũng sẽ không thông đồng với người khác để ép buộc ngươi."

Đầu ngón tay công chúa hơi tê dại, y vô thức xoa xoa, giọng nói trở nên đặc biệt bình tĩnh: "Là bọn họ nói đã tới 'thời cơ' rồi sao?"

Li ca tác giĐếm ngược đến lúc lộ thân phận rồi...

Bình Luận (0)
Comment