Tiểu vương gia giữ lời, ngày hôm sau bữa cơm chiều liền đem quyển sách không đứng đắn trả công chúa.
Cuối cùng quyển sách hằng mong nhớ cũng trở lại về tay, tối nay công chúa ăn uống ngon miệng hơn hẳn, phu quân vì vậy còn được y thưởng cho một nụ hôn.
Tiểu vương gia tắm xong trở về, thấy công chúa đang nằm trên giường lật giở quyển sách ấy, tóc vẫn còn ướt.
Hách Liên Thanh lặng lẽ ngồi sau lưng y, nhẹ nhàng nâng mái tóc dài lên, lau khô từng chút, rồi hỏi: "Thật sự thú vị đến vậy sao? Ngày nào cũng nhớ đến."
Công chúa lật sách một lượt, quay đầu nhìn hắn, nói: "Thiếu mất nửa trang rồi."
Tiểu vương gia bắt gặp ánh mắt của y, lập tức biện minh: "Không liên quan đến ta, ta chưa từng lật đến."
Công chúa buồn bã quay lại, uể oải tiếp tục lật một lượt nữa, rồi nói: "Chính là đoạn này còn chưa đọc xong."
Cuốn sách này trông như một cuốn truyện tranh, đan xen với lời kể, chỉ là nội dung quá mức táo bạo, thuộc dạng "sách cấm".
Trong sách có mười lăm câu chuyện, tất cả đều rất thú vị, có quy mô lớn.
Thật ra tiểu vương gia đã lật qua, còn tìm được luôn đoạn công chúa vừa nói, kết cục công chúa chưa xem, nhưng hắn thì đã xem rồi.
Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn công chúa một lúc rồi hỏi: "Là chuyện gì mà thích đến vậy?"
Công chúa liếc mắt nhìn hắn, có chút ngượng ngùng, tay khẽ vuốt trang sách, nói: "Ta bảo ngươi đọc mà ngươi không chịu đọc."
Hách Liên Thanh vừa buông khăn lau tóc, nằm xuống cạnh y, nói: "Ta không nên không nghe ngươi giải thích đã lấy sách của ngươi, cũng không phải đồ gì quá đáng cả."
Công chúa đẩy nửa cuốn sách về phía hắn, nghe hắn nói vậy thì khẽ hừ một tiếng, nói: "Vậy sau này ngươi đừng làm thế nữa."
Hai người ghé đầu vào nhau xem sách cấm, Hách Liên Thanh hiểu vì sao y lại chấp nhất đến câu chuyện này như vậy, bởi vì nó nói về một nàng công chúa xuất giá đến nơi xa.
Trang sách bị xé là cảnh đêm tân hôn. Nhưng chỉ cần thiếu nửa trang ấy, câu chuyện liền thay đổi hoàn toàn.
Công chúa cũng biết trang ấy là đoạn tân hôn, mới lấy ra định xem cùng hắn, lại không ngờ bị phu quân vô tình tịch thu mất.
Nhìn phần còn sót lại, công chúa thở dài, tiếc nuối mà vu.ốt ve trang sách, nói: "Sao lại mất đúng đoạn đó chứ."
Hách Liên Thanh chỉ vào bức họa đêm tân hôn, nói: "Tới đây là kết thúc rồi, phần sau chắc cũng chẳng khác lắm, xem tới đây như xem hết vậy."
Dù tiếc nuối, cũng đành chịu, công chúa đành khép sách lại, đặt dưới gối đầu, rồi quay sang nhìn hắn, vẫn có chút nghi ngờ, nói: "Ngươi thật sự chưa xem sao?"
Hách Liên Thanh cười nói: "Ta gạt ngươi làm gì đâu."
Công chúa nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý, bèn dịch người lại gần, dựa vào trong lòng hắn, nói: "Những cuốn trên giá sách của ngươi ta đều xem qua rồi, chán lắm, cuốn này là ta tìm mãi mới có được."
Lúc này tiểu vương gia mới hiểu được, rốt cuộc trong sách vẽ cái gì, công chúa hình như cũng không quá để ý, cũng không xem đây là thứ không đứng đắn. Nhưng giờ có vẻ công chúa đã biết, loại sách này không phải ai cũng có thể chia sẻ.
Hách Liên Thanh vuốt tóc y một lúc, nói: "Lát nữa ta đi tìm cho ngươi vài cuốn truyện khác."
Công chúa nhìn hắn, gật đầu, vẻ mặt như có điều muốn nói.
"Sao vậy?" Hách Liên Thanh hỏi.
Công chúa do dự hồi lâu mới nói: "Đôi khi... không phải ta muốn nói lời tổn thương ngươi, nhưng ngươi thật sự quá ngang ngược."
Tiểu vương gia không ngờ y đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng nghĩ lại thì đúng là mình không đúng, tịch thu cuốn sách yêu thích của y, bèn nói: "Ta chỉ oan ức ngươi chuyện này thôi, bình thường đâu có vậy?"
Công chúa nghĩ kĩ một lúc, rồi nói: "Cũng có."
Tiểu vương gia rất muốn phản bác, nhưng cố nhịn, muốn nghe ynói tiếp.
"Như là..." Công chúa ngập ngừng một lúc rồi nói, "Như là đêm động phòng đó, ngươi cũng rất ngang ngược."
"Nhưng hôm đó là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chẳng lẽ lại không làm gì sao? Chúng ta đã phải vượt qua bao khó khăn mới cưới được nhau, cuối cùng lại bỏ lỡ chuyện quan trọng nhất, chẳng phải phí công sao?"
"Ta không có ý đó." Công chúa cúi đầu, không nhìn hắn, nói, "Nhưng cũng không thể... cả đêm không ngủ, mệt lắm."
Nhắc đến chuyện này, tiểu vương gia cũng có chút uất ức.
Vì công chúa bị bầm tím ở eo, hai hôm nay chỉ cần ôm nhẹ, hắn liền bị trách móc một hồi.
Huống gì những chuyện khác, ngay cả nói cũng không dám nói.
Hách Liên Thanh cảm thấy thê tử ngày càng có chính kiến, chuyện kia chưa nói tới, mà đến việc thân mật một chút cũng không thể làm, đúng là khiến người ta buồn bực.
Nhưng những chuyện như vậy cần được bàn bạc rõ ràng, vì thế tiểu vương gia hỏi: "Sau này ta sẽ hỏi ý ngươi trước, như vậy là không ngang ngược đúng không?"
Công chúa gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng nếu ngươi hỏi, liệu có chịu nghe ta không?"
Tiểu vương gia cảm thấy rất oan uổng, "Trong lòng ngươi ta là hạng người nào vậy?"
Công chúa thở dài: "Là vì lần trước ngươi đã vậy rồi, trói tay ta lại còn hỏi có được không, nhưng lúc ấy ngươi đã làm rồi, còn hỏi làm gì, thật đáng giận."
Tiểu vương gia khẽ ho một tiếng, đúng là có chuyện đó.
Lúc đó tay nhanh hơn não, làm rồi mới hỏi, lúc ấy công chúa nói gì, hắn cũng không nhớ, vì công chúa đã bắt đầu mắng người rồi.
Chuyện này quả thật không đúng, Hách Liên Thanh bày ra gương mặt tươi cười lại gần, cầm lấy cổ tay y, dùng bàn tay y vỗ nhẹ lên gương mặt mình, nói: "Là ta sai, ta cũng lần đầu động phòng, công chúa đừng so đo với ta nữa."
Hai người nhỏ to tâm sự một lúc, công chúa bỗng ngồi dậy nói: "Ta có quà muốn tặng ngươi."
Hách Liên Thanh ngạc nhiên hỏi: "Sao lại đột nhiên tặng ta quà?"
Công chúa bắt lấy tóc hắn nghịch, hơi ngượng ngùng nói: "Ngươi đã tặng ta nhiều thứ như vậy, ta lại chẳng có gì để tặng ngươi."
Tiểu vương gia vui vẻ nói: "Ngươi đã tặng ta rất nhiều rồi."
Công chúa khó hiểu, nói: "Lại là lời đường mật à?"
"Ta nói thật." Hách Liên Thanh cũng ngồi dậy, dựa vào y, nói: "Khi ngươi từ Hà Việt đến đây hòa thân, mang theo bao nhiêu xe rương, ngươi có biết trong đó là gì không?"
Công chúa lắc đầu, trên đường đến Ô Bắc, các thị vệ sợ y bỏ trốn hay tự sát, canh rất chặt, y căn bản không thể đến gần rương.
Hơn nữa y vốn là người bị an bài, không có tư cách biết những việc này.
Hách Liên Thanh nhìn y, nói: "Trong đó toàn là tơ lụa, vàng bạc châu báu, trà và đồ sứ, ngươi mang tới không ít, còn muốn so đo chuyện quà cáp với ta sao?"
Nghe xong, công chúa chẳng vui chút nào, cụp mắt nói: "Đó là Hà Việt tặng Ô Bắc để cầu hòa, giống như tặng cả ta cho ngươi."
Hách Liên Thanh nghe vậy, lập tức cảm thấy mình lại lỡ lời, nụ cười chợt khựng lại.
Nhưng công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi làm hôn phục cho ta, tặng trang sức cho ta, đó là tặng cho riêng ta, không phải cho Hà Việt. Nên ta tặng ngươi quà, cũng chỉ tặng cho ngươi, không phải cho Ô Bắc."
Hách Liên Thanh xúc động, im lặng nhìn y một lúc lâu, rồi cúi lại hôn nhẹ, nói: "Ngươi nói đúng, là ta suy nghĩ sai rồi."
Công chúa không trách hắn, dựa vào vai hắn, chỉ tay về phía bàn, nói: "Ở ngay đó, tự ngươi đi lấy."
Tiểu vương gia lần đầu được tặng quà, nhưng không được đưa đến tận tay mà còn phải tự đi lấy.
Nhưng hắn rất vui vẻ, lập tức đứng dậy đi lấy, thậm chí không lo lắng bên trong có con gì còn sống sẽ bất ngờ bay ra.
Chiếc hộp gấm không nhot, Hách Liên Thanh sờ một chút, mới mở hộp ra.
Đập vào mắt đầu tiên là dây đeo nạm vàng, có khảm trân châu bên trên, hợp với hoa văn cẩm phục của hắn.
Hách Liên Thanh nâng lên xem, rất thích thú, nói: "Đẹp lắm."
Công chúa vẫn dựa vào đầu giường, lười biếng nhìn hắn, cũng cười theo.
Không ngờ bên dưới còn có một chiếc dây lưng nữa, rất mang phong cách Hà Việt, bằng tơ lụa, có hình con sói bằng chỉ vàng, cực kỳ tinh xảo.
Tiểu vương gia thấy mới lạ, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, nâng thắt lưng lên, nói: "Đây là chiếc dây lưng đẹp nhất ta từng thấy."
Công chúa ngồi thẳng dậy, hai tay chống mép giường, mỉm cười nhìn hắn, nói: "Nhận quà rồi, có phải nên cảm ơn ta đàng hoàng không?"
Bầu không khí lúc này trở nên khác lạ, tiểu vương gia rất biết điều, quỳ một gối xuống cách y hai bước, treo chiếc dây lưng lên tay, nhẹ giọng nói: "Vậy ta dùng nó để cảm ơn ngươi, được không?"
Công chúa chậm rãi bước đến trước mặt hắn, tay nắm lấy cổ áo hắn, mắt chăm chú nhìn thẳng hắn, cứ như vậy kéo hắn lùi từng bước một.
Tiểu vương gia không đứng lên, ánh mắt nhiệt tình nhìn lại y, từng bước lùi tới mép giường.
Công chúa chạm lên giường, rồi thuận thế ngồi xuống, tiểu vương gia đặt thắt lưng vào tay y, nói: "Ngươi thấy nó ngoài để trói tay ra còn có thể dùng làm gì?"
Công chúa nâng thắt lưng lên nhìn rồi lại nhìn hắn, nói: "Ngươi chắc chắn đã xem trộm sách của ta."
Hách Liên Thanh quỳ bên cạnh y, mỉm cười nói: "Nhưng ngươi học rất giỏi."
Công chúa phát hiện ý định mình bị lộ, cũng không chậm chạp nữa, lập tức quấn thắt lưng lên cổ hắn, kéo hắn lại gần.
Trong màn trướng im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của hai người.
Hách Liên Thanh áp mặt lên đầu gối đang khép lại của y, ngước mắt nhìn lên, nói: "Ta muốn cảm ơn quà của công chúa."
Công chúa nghiêng đầu nhìn hắn, trong sách không hề viết đoạn này.
Hách Liên Thanh hôn nhẹ đầu gối y, nói: "Tách ra."
Công chúa một tay chống giường, một tay kia siết chặt thắt lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Y chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu Hách Liên Thanh, không chịu được liền vô thức siết chặt dây lưng, y có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Hách Liên Thanh.
Eo công chúa phát run, đầu óc trống rỗng, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa.
Hách Liên Thanh ngẩng đầu nhìn y, rốt cuộc cũng đứng dậy, ôm lấy vai y, đẩy y nằm xuống.
Công chúa đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy một chút, nói: "Chờ một chút."
Hách Liên Thanh lấy dây lưng khỏi tay y , nhưng không tháo khỏi cổ mình, mà dùng nó trói cổ tay công chúa lại với nhau, nói: "Không chờ."