Bọn họ đến thăm vị trưởng bối đầu tiên với tâm trạng còn khá vui vẻ, tâm tình của công chúa cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng y không ngờ nhà Hách Liên lại có nhiều trưởng bối đến vậy, mãi đến tối mịt mới đi hết một vòng.
Tuy công chúa không nói gì, nhưng y cảm thấy quá mệt mỏi, vừa về đến nơi đã đổ người xuống giường, không buồn nhúc nhích.
Tiểu vương gia đi qua, chỉ thấy một cái gáy lông xù quay lưng về phía mình. Hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ, nói: "Ăn một bữa trưa thôi mà, đúng là mệt thật."
Công chúa chậm rãi quay đầu lại, trao cho hắn một ánh mắt u oán, nói: "Ta không được nói chuyện, không ăn thì còn biết làm gì?"
Nói xong lại ngã người vào đống chăn nệm, không buồn động đậy.
Tiểu vương gia định kéo y dậy đi tắm, đưa tay sờ thử thì phát hiện trán y hơi nóng, liền giật mình, vội vàng kéo y lại, cẩn thận sờ kỹ, hỏi: "Không thoải mái à?"
Công chúa giọng khàn khàn, chỉ chỉ lên trán mình, nói: "Đầu hơi đau."
Lúc này tiểu vương gia cuối cùng cũng hiểu, công chúa ngại ra ngoài vốn không phải vì kiêu kỳ mà là đang tự bảo vệ mình. Huống hồ, hôm nay trời cũng không quá lạnh, hơn nữa hầu hết thời gian đều ở trong trướng có lò sưởi, vậy mà công chúa vẫn bị cảm lạnh.
Công chúa ghét nhất là bị bệnh, lúc này nghe hắn nói thế, còn rất cứng đầu, định lén trốn tránh: "Ta chỉ hơi buồn ngủ thôi."
Nhưng không được như ý, rất nhanh đã bị tiểu vương gia bắt lại, giữ chặt trong vòng tay.
Trong thời gian đợi đại phu đến, công chúa bị nhét vào chăn, mặt hơi đỏ, miệng còn yếu ớt phản kháng: "Ta chắc không phải cảm lạnh đâu, chỉ là mệt quá thôi."
"Ngươi nói không tính." Tiểu vương gia lạnh lùng phủ định.
"Ta tất nhiên không có quyền quyết định." Công chúa bắt đầu nói giọng quái gở, "Chỉ ngươi mới được quyết định."
Hách Liên Thanh thấy y như vậy thì buồn cười, nói: "Bị bệnh thì phải để đại phu khám, chuyện này mà ngươi cũng giận ta sao?"
Công chúa giọng khàn dần, vẫn cố cùng hắn cãi nhau, "Ta bị bệnh, nói cái gì cũng không tính. Bình thường ta nói gì cũng không tính, toàn là nghe lời ngươi. Ngươi là phu quân của ta, ta đương nhiên phải nghe lời ngươi rồi."
Lời này nói ra mang theo cả một bụng oán khí, tiểu vương gia nhớ đến vài chuyện xảy ra lúc đêm khuya, cũng không cãi lại, chỉ dịu giọng nói: "Ngươi biết ta với ngươi không nói cùng một chuyện."
Công chúa không thèm để ý tới hắn nữa, quay mặt đi chỗ khác, chỉ để lại cho hắn một cái sườn mặt đang giận dỗi.
Hách Liên Thanh hoàn toàn biết cơn giận này từ đâu. Lần trước bị cảm, bị đại phu bắt ăn cháo thanh đạm suốt mấy ngày.
Giờ chỉ cần nhắc đến đại phu là công chúa liền thù địch những người đứng về phía đại phu, bao gồm phu quân của mình.
Đại phu vừa bước vào, khí thế của công chúa lập tức tan biến, thậm chí còn có chút bất lực mà nhìn về phía phu quân mình.
Hách Liên Thanh nhìn biểu cảm đó suýt nữa cười ra tiếng, nhưng nếu lúc này mà cười thì chắc chắn công chúa sẽ giận đến mấy ngày không thèm nhìn mặt, nghĩ vậy liền cố nhịn.
Quả nhiên là cảm lạnh, đại phu ngồi vào bàn kê đơn, công chúa lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn tiểu vương gia, như mong hắn đi ngăn đại phu lại.
Nhưng Hách Liên Thanh chỉ ngồi bên cạnh y, sờ trán y, nói: "Ta sẽ cho người mang mứt táo đến."
Lời này vừa nói ra, thì chén thuốc đắng kia chắc chắn phải uống.
Công chúa cực kỳ không vui, còn muốn đấu tranh lần nữa: "Ta cảm thấy ngủ một giấc là sẽ khỏi thôi."
Tiểu vương gia lập tức nói: "Ta thì không nghĩ vậy."
Thuốc được mang đi sắc, đại phu quay lại, bắt đầu dặn dò việc ăn kiêng.
Tiểu vương gia như nhìn thấy một đám oán khí xoay vòng trên đỉnh đầu công chúa, đợi đại phu dặn dò xong, mới quay đi, công chúa chỉ dám nổi giận với phu quân, lập tức chui vào chăn giận dỗi.
Thị nữ đưa đại phu ra ngoài, tiểu vương gia ngồi xuống bên cạnh đống chăn đang tức giận, vỗ vỗ lên đó, nói: "Thuốc đắng dã tật, ta kể chuyện cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe không?"
Người trong chăn khẽ động đậy, tiểu vương gia nói tiếp: "Là chuyện có liên quan đến thuốc ngọt."
Một cái đầu chậm rãi chui ra, tiểu vương gia nhân cơ hội đắp khăn ấm lên trán y, nói: "Muốn nghe chuyện thì phải uống thuốc, được không?"
Quả nhiên, chuyện gì Hách Liên Thanh làm cũng phải có điều kiện!
Công chúa vẫn hơi oán khí, nhưng tò mò thắng thế, đành gật đầu đồng ý.
Hách Liên Thanh kể cho y nghe một chuyện xưa: có một chàng rể vì tham của hồi môn của nhà gái mà mỗi ngày đều nấu cho nàng món thuốc ngọt có độc.
Câu chuyện này cũng không phức tạp, cuối cùng người đàn ông đó bị gi.ết ch.ết. Công chúa nghe rất chăm chú, có vẻ khá hồi hộp, chờ hắn kể xong mới hỏi: "Chuyện này thật không?"
Hách Liên Thanh đáp: "Không biết thật hay không, nhưng chắc không thể không có."
Công chúa trầm ngâm hồi lâu không nói gì, đúng lúc đó thuốc vừa sắc xong, Đồng Vu mang chén thuốc vào, mùi thuốc đắng lập tức lan tỏa khắp lều.
Công chúa lập tức nhíu mày, dường như muốn trốn tiếp vào trong chăn.
Hách Liên Thanh lại nói: "Ngươi có muốn biết bệnh của cô gái đó có khỏi không?"
Công chúa dừng lại, nhìn chằm chằm hắn, rồi gật đầu.
Hách Liên Thanh nhận lấy chén thuốc, nói: "Nàng ấy uống thuốc đắng mà thần y kê, bệnh nhiều năm liền khỏi."
Công chúa nửa tin nửa ngờ: "Nghe giống như bịa ra để dụ ta uống thuốc."
Hách Liên Thanh làm ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Ngươi vừa mới đồng ý rồi mà, nói là nghe chuyện thì uống thuốc, công chúa nhà ta sẽ không lật lọng đâu, đúng không?"
Công chúa vô cùng khó xử, nhìn chằm chằm chén thuốc đắng trước mặt muốn né tránh, rồi lại đưa ánh mắt cầu cứu sang phía Đồng Vu.
Đồng Vu lấy tay áo che mặt, lặng lẽ lui ra ngoài.
Công chúa khẽ rên, càng thêm bất mãn, nhận lấy chén thuốc, cầm trong tay lắc qua lắc lại, lườm hắn một cái: "Nóng lắm."
"Hơi nguội rồi mới mang vào." Hách Liên Thanh múc một muỗng nhỏ nếm thử, nói: "Không nóng."
Công chúa hậm hức nhìn hắn một lúc, như vẫn còn mong có cơ hội lật ngược tình thế, nhưng tiểu vương gia nhẹ gõ vào thành chén, nói: "Chờ chút nữa nguội hơn thì đắng hơn nữa đấy."
Không những không có cơ hội lật lại, còn bị uy hiếp!
Cuối cùng chén thuốc tốn bao công sức để uống xong, công chúa nhăn mặt nhó mày, rồi ăn một viên mứt táo.
Tiểu vương gia đỡ y nằm xuống, ngồi bên cạnh nhìn y một lúc lâu, nói: "Để ngươi uống ít thuốc hơn, đại phu còn kê thêm phương thuốc tắm, lát nữa ta tắm cùng ngươi."
Công chúa còn đang khổ sở nhai mứt táo, nghe nói phải tắm thuốc mà còn tắm cùng nhau, lập tức cảnh giác.
Tiểu vương gia nhìn vẻ mặt nghi ngờ của y, cười nói: "Sao lại nhìn ta như vậy? Ta phải trông ngươi chứ, lần trước ngươi tắm thuốc chưa được một canh giờ đã lén chuồn ra, còn không chịu nhận."
Công chúa nói: "Đại phu bảo ta cần nghỉ ngơi."
"Tắm thuốc cũng không mệt."
"Nhưng ngươi thì có."
Tiểu vương gia lập tức kêu oan: "Ta có làm gì đâu mà ngươi lại nghi ta mưu đồ bất chính?"
Công chúa có chút sầu lo, nhai xong mứt táo vẫn theo thói quen nhai thêm mấy cái, mãi mới nhận ra trong miệng chẳng còn gì, có chút xấu hổ dừng lại.
Y nghĩ nghĩ, thương lượng nói: "Vậy ta tự tắm được không?"
Tiểu vương gia chỉ cười không đáp.
Công chúa cảm thấy rất không ổn, tâm trạng nặng nề, lại bắt đầu nhai không khí.
Hách Liên Thanh nhéo nhẹ má y, kỳ quái hỏi: "Mứt táo khó nhai đến thế sao?"
Công chúa đẩy tay hắn ra, rầu rĩ nói: "Đang nhai lương tâm của ngươi."
Phòng tắm nhỏ, chỉ đủ đặt một chậu lớn, trong trướng có một cửa số bé, bên trong lò sưởi đã đốt, tắm trần cũng không thấy lạnh.
Vì công chúa ý thức được thân phận đặc biệt của mình nên chưa bao giờ cho người khác hầu hạ lúc tắm, người duy nhất được phép chính là phu quân của y.
Chậu tắm khá lớn, hai người ngồi cũng không chật, công chúa đã ngâm mình trong nước thuốc có chút khó ngửi, hơi căng thẳng nhìn tiểu vương gia cũng đang bước vào theo.
Để bớt xấu hổ, công chúa dùng tay đẩy những cánh hoa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hỏi: "Không phải tắm thuốc thôi sao? Sao lại có mấy thứ này?"
"Sợ ngươi chán, cho ngươi nghịch."
Tắm thuốc rất lâu, cũng không trách được công chúa chưa ngâm đủ đã muốn chuồn đi.
Hai người ướt đẫm dựa sát vào nhau, hơi nước ấm bốc lên, công chúa dựa vào vai tiểu vương gia, mơ màng muốn ngủ.
Tay tiểu vương gia bắt đầu không an phận, nhẹ xoa bụng y, nói: "Ngươi không muốn biết bà cụ đã nói gì nữa sao?"
Công chúa tỉnh một chút, giữ bàn tay đang lộn xộn của hắn lại, nói: "Ngươi cười gian như vậy, chắc chắn không phải lời gì đứng đắn."
"Rất đứng đắn mà." Tiểu vương gia nghiêm túc nói.
"Không tin."
Tiểu vương gia "à" một tiếng, nói: "Bà còn tặng nhiều sữa chua với bánh sữa nướng, nói là ngươi thích, bắt ta mang về., ngươi còn bảo người ta không đứng đắn à?"
Công chúa đột nhiên tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng dậy nhìn hắn, ánh mắt đầy mong đợi mà nói: "Hôm nay ta được ăn không?"
"Được, ta cho người chuẩn bị sẵn rồi." Rất kỳ lạ, hôm nay tiểu vương gia sao mà sảng khoái vậy.
Nhưng nghi ngờ tan biến ngay khi nhìn thấy sữa chua, công chúa hớn hở nhận lấy chén, vừa ăn vừa nhìn hắn, vẫn hơi không tin: "Ta thật sự được ăn à?"
Tiểu vương gia mỉm cười gật đầu: "Được mà."
Khi ăn thì rất vui, ăn xong mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng vẫn đang ngâm thuốc, công chúa hiểu tình hình, để không làm bẩn nước, chịu đựng vu.ốt ve hồi lâu, không hề phản kháng.
Tắm thuốc xong, công chúa vội xối nước sạch, thay xiêm y thật nhanh chóng rồi định chuồn đi.
Nhưng bị tiểu vương gia giữ lại, nói: "Ngươi không phải vừa nói mệt sao?"
Công chúa do dự một chút mới đáp: "Ta vừa mới ăn sữa chua, muốn đi súc miệng."
Tiểu vương gia không phản đối, để y đi.
Công chúa về đến trướng, liếc qua thấy không có tiểu vương gia đâu, lập tức tay chân nhẹ nhàng bò lên giường, định lập tức mơ một giấc đẹp.
Dù gì mình cũng là người bệnh, Hách Liên Thanh chẳng thể ép mình làm gì được.
Nhưng y vừa vén chăn lên liền bị một bàn tay nắm lấy cổ tay, giật mình hét lên.
Hách Liên Thanh trốn trong chăn từ bao giờ!
Công chúa bị kéo vào, cả người bị ôm chặt không thể nhúc nhích được.
Hách Liên Thanh bắt đầu mò mẫm, công chúa liền nhắc nhở: "Ta còn đang bệnh đó."
Hách Liên Thanh chẳng phản ứng gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Ừ là ý gì!
Công chúa bắt đầu chuyển đề tài, bắt lấy tay hắn đặt trên ngực mình, nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết bà cụ rốt cuộc nói gì mà."
Hách Liên Thanh bật cười: "Ngươi không phải không muốn nghe sao?"
"Giờ ta muốn nghe."
"Cũng không nói gì nhiều," Hách Liên Thanh vừa nói, tay lại không hề dừng lại mà còn dùng sức!
Công chúa suýt nữa bật dậy, có chút tức giận, "Ta mới chỉ ăn một chén sữa chua thôi mà ngươi đã thất hứa rồi!"
"Ta thất hứa chỗ nào?"
"Ta nói ta muốn nghỉ ngơi." Công chúa bắt đầu thấy thiếu tự tin, nghĩ kỹ lại thì đúng là Hách Liên Thanh chưa hứa gì cả.
Hách Liên Thanh cúi đầu hôn y, dịu dàng nói: "Vậy khi ngươi khỏi rồi, phải bù cho ta nhé."
Công chúa khẽ kêu một tiếng, nói: "Sao ngươi lại so đo chuyện đó mãi vậy?"
Tiểu vương gia nhẹ nhàng hôn y thêm một lúc, thấy y không nói gì nữa mới lên tiếng: "Bà cụ nói, con của chúng ta chắc chắn sẽ rất đáng yêu."
Đầu óc công chúa bị hôn đến mơ hồ, mãi mới hiểu được ý nghĩa của câu đó, lập tức xụ mặt.
"Nhưng mà..."
Hách Liên Thanh biết y định nói gì, nhẹ nhàng mổ lên môi y một cái, mỉm cười nói: "Ta nói có một bảo bảo là đủ rồi."
Mặt công chúa lập tức đỏ bừng, rúc vào chăn, cảm thấy vô cùng xấu hổ, bắt đầu giả vờ ngủ.