Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 44

Kẻ bắt cóc công chúa mặc trang phục của thị vệ, nửa khuôn mặt giấu sau lưng công chúa, la hét muốn gặp Hách Liên Thanh.

Giọng nói này rất quen thuộc, trong lúc hoảng loạn, công chúa cuối cùng cũng nhận ra gã, đây là nhị ca của Hách Liên Thanh,vì không thể chấp nhận được di chiếu của phụ vương mà khởi binh phản loạn, thất bại nên phải trốn chạy, đến nay vẫn chưa bị bắt.

Hách Liên Thanh đến rất nhanh, nhìn thấy lưỡi đao dán vào cổ công chúa, trên trán hắn đã toát mồ hôi lạnh, cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh, hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Nhị vương gia chỉ đưa ra yêu cầu ngắn gọn, công chúa lập tức hiểu ra, gã không vội chạy trốn khỏi Ô Bắc, mà quay lại bắt y làm con tin, vì Hách Liên Thanh bố trí các trạm canh gác quá nghiêm ngặt, gã không tìm được cơ hội trốn thoát.

Công chúa biết trong thời gian này, Hách Liên Thanh vẫn chưa thể yên ổn vì quân phản loạn vẫn chưa bị thanh trừ.

Nếu hôm nay thật sự thả gã đi, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Hách Liên Thanh ra lệnh cho thị vệ cầm kiếm bốn phía lùi lại vài bước, chỉ có hắn đứng trước mặt nhị vương gia. Công chúa có thể nhìn thấy từ xa còn có các cung thủ đang đợi mệnh lệnh.

Nhưng cảm xúc Hách Liên Hoàng vô cùng kịch liệt, gã gào thét khàn cả giọng yêu cầu rút cung tiễn thủ.

Công chúa hơi ngửa đầu ra sau, cảm nhận được cảm giác đau rát trên cổ, y nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Thanh, liền biết cơn đau này do vết thương trên cổ gây ra.

Hách Liên Thanh vừa mới lên ngôi, nếu lúc này vì y mà thả mối họa này đi, hắn nhất định sẽ bị chỉ trích, và cũng không thể ngẩng mặt trước người dân ở Ô Bắc.

Vì sao mọi chuyện lại trở nên như này, công chúa cảm thấy lòng mình có chút bi thương.

Vài ngày trước, trong tiệc sinh nhật, Hách Liên Hoàng đã tặng y một chiếc yên ngựa quý, giờ vẫn đang ở trên La Nhã. Lúc đó, Hách Liên Thanh còn cùng các ca ca trò chuyện, cười nói và cùng nhau nâng cốc rượu.

Huyết thống tình thân dưới quyền lực trở nên hư không, công chúa nhìn Hách Liên Thanh, trong khoảnh khắc ấy, y đột nhiên nghĩ đến việc từ bỏ những tính toán đó, và rất muốn biết lúc này Hách Liên Thanh sẽ chọn như thế nào.

Hách Liên Thanh, dưới yêu cầu của nhị ca, tháo bỏ bội kiếm và chủy thủ trên người, không chút do dự đá chúng ra xa.

Khắp cánh đồng tĩnh lặng, mọi người đều dõi theo Hách Liên Thanh, muốn xem vị tân vương này sẽ chọn thế nào.

Hách Liên Thanh nhượng bộ, hắn cho người chuẩn bị vàng bạc cùng ngựa, đưa đến tầm tay của Hách Liên Hoàng.

Hách Liên Hoàng bắt cóc công chúa, từng bước lùi về phía sau, tay gã run lên, vết thương nhỏ trên cổ bắt đầu rỉ máu, khiến Hách Liên Thanh càng thêm nôn nóng.

Công chúa đột nhiên đưa tay lên, sờ nhẹ vào tóc mình.

Hách Liên Thanh ngay lập tức trấn tĩnh lại, nhân lúc ánh mắt Hách Liên Hoàng rời khỏi hắn, hắn lặng lẽ rút dao găm từ người hầu bên cạnh.

Dao găm dài vừa đủ, giấu kín trong tay hắn.

Hách Liên Hoàng bị truy đuổi quá lâu, tinh thần đang trên bờ vực sụp đỏ, lúc này thấy có hy vọng, gã dùng sức giữ chặt cánh tay công chúa, càng run rẩy hơn.

Công chúa cũng cảm thấy căng thẳng, y biết Hách Liên Thanh không dám mạo hiểm lấy mạng mình để đánh cược, y chỉ có thể tự mình đánh cược.

Dù phải trả bất cứ giá nào, Hách Liên Hoàng tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi Ô Bắc.

Trước kia, y nghĩ nếu Hách Liên Thanh chiến thắng trong cuộc tranh giành ngôi vị, cuộc sống của họ sẽ ổn định, nhưng giờ y mới nhận ra con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai.

Tân vương vừa lên ngôi, các thế lực khắp nơi đang rục rịch, nếu Hách Liên Thanh lùi bước hôm nay, hậu quả sẽ không thể cứu vãn.

Công chúa cảm thấy tay mình đang run lên, y chưa bao giờ làm những chuyện như thế này, y không biết liệu bản thân có thể làm được hay không.

Công chúa nắm cây trâm sắc nhọn trong tay, y rất sợ thấy vết thương, rất sợ thấy máu, nhưng hôm nay, dù vì Hách Liên Thanh hay vì chính bản thân mình, y bắt buộc phải đối mặt.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Hách Liên Hoàng, tay gã rũ xuống, chủy thủ rơi xuống đất.

Hách Liên Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức lao tới, khống chế Hách Liên Hoàng, bắt chéo tay gã ra sau lưng.

Công chúa ngồi sụp xuống, nắm lấy bàn tay đang cầm dao găm của Hách Liên Thanh

Có một chiếc trâm găm trên bàn tay phải của Hách Liên Hoàng, cả bàn tay đều nhuốm máu đỏ.

Tay công chúa đầy máu, vừa rồi Hách Liên Hoàng đau đớn, lại vô tình rạch thêm một vết trên cổ y, lúc này máu đang chầm chậm chảy xuống.

Hách Liên Hoàng đã bị thị vệ bắt giữ nên Hách Liên Thanh vội vàng chăm sóc công chúa.

Công chúa mềm nhũn dựa vào trong lòng Hách Liên Thanh, lắc đầu với hắn, ý bảo mình không sao.

Nhưng nhìn y dính đầy máu me, Hách Liên Thanh chỉ biết nhìn hắn mà lòng đau xót.

Hách Liên Thanh vòng tay qua đầu gối ý, bế lên, bước nhanh về vương trướng.

Đại phu xử lý xong vết thương trên cổ công chúa, nói rằng vết thương không sâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ lành, cũng sẽ không để lại sẹo.

Hách Liên Thanh ngồi bên mép giường, dùng khăn ấm lau tay cho công chúa.

Cả hai đều không nói gì, cho đến khi thị nữ tiễn đại phu đi, Hách Liên Thanh mới nhìn y, nói: "Vừa rồi, ta thật sự đã tính thả hắn đi..."

Không hiểu vì sao, không khí giữa hai người có chút xấu hổ.

Công chúa khó chịu nói: "Vậy thì ta sẽ thật sự thành họa thủy."

Hách Liên Thanh lau khô tay cho y, nói: "Gần đây ta quá bận rộn, không có thời gian ở cùng ngươi, ngươi có giận ta không?"

Công chúa vẫn không nhìn hắn, chỉ lắc đầu.

Hách Liên Thanh ném khăn vào trong chậu, ngồi gần hơn một chút, nói: "Nhưng ta cảm thấy ngươi hình như đang giận ta. Suốt bao lâu nay, mỗi buổi tối ta đều qua đây tìm ngươi, nhưng ngươi không hề nói chuyện với ta một lần."

"Ta ngủ rồi." Công chúa nhanh chóng đáp.

"Ngươi không có." Hách Liên Thanh phản bác.

Công chúa cúi đầu, không nói gì, trông có vẻ tâm sự nặng nề.

Hách Liên Thanh cầm bàn tay lạnh ngắt của y, nói: "Hôm nay ngươi làm rất tốt, rất thông minh, cũng rất dũng cảm, chính ngươi đã giải vây cho ta. Ngươi nói, ta phải làm gì để cảm ơn ngươi?"

Công chúa biết, đây là Hách Liên Thanh thể hiện làm hòa, không muốn nói đến vấn đề gây tranh cãi.

Nhưng y cũng không biết vì sao, ngực luôn cảm thấy nghẹn, không chịu làm hòa, còn lạnh lùng nói: "Cảm ơn ta làm gì, ta chỉ tự cứu bản thân mà thôi."

Hách Liên Thanh cảm thấy hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết, khiến công chúa đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy.

Hắn suy nghĩ một lúc, hắn đã tuyên bố trước mặt các sư phó rằng hắn sẽ không bao giờ cưới một người nào khác chỉ vì thê tử là công chúa hòa thân.

Chuyện duy nhất có khả năng chọc giận công chúa, chỉ có thể vì hắn bận việc triều chính, có chút lơ là y.

Nhưng công chúa chưa bao giờ vì chuyện này mà giận hắn, công chúa tuy không tham gia vào tranh chấp triều chính, nhưng từ trước nay, y luôn biết phân rõ nặng nhẹ.

Chỉ riêng cây trâm mà công chúa dùng hôm nay, đã đủ khiến nhiều người trong tộc thay đổi cách nhìn về y. Người Ô Bắc thô lỗ, thấy phong thái dịu dàng của phương Nam mới mẻ, nhưng trong lòng người Ô Bắc lại không cho đấy là tao nhã.

Huống chi, hiện tại tiểu vương gia lên ngôi, thê tử của hắn chính là vương hậu, một công chúa phương Nam, thân phận thấp kém, chỉ ru rú trong nhà, rất khó được người trong tộc chấp nhận.

Trong chuyện này, công chúa đôi khi còn hiểu rõ hơn hắn.

Hách Liên Thanh trong lòng hiểu rõ, đây là những điều công chúa đã học được khi phải chật vật sinh sống trong cung điện Hà Việt, y nghĩ tới nghĩ lui, bất kể mình đã làm gì, dường như chưa từng có việc nào là vì bản thân mà suy nghĩ làm sao thoát khỏi định kiến.

Ở trong gian mật thất, mất đi tự do nửa tháng, đến hôm nay tất cả những gì công chúa làm đều là vì sợ tiểu vương gia sẽ mất đi uy tín chỉ vì mình.

Khi Hách Liên Thanh nhận ra tất cả điều đó, trong lòng không khỏi có chút oán giận chính mình.

Công chúa giống như chưa từng rời khỏi Hà Việt, y cho rằng việc bản thân bị nhìn bằng con mắt thành kiến là điều hiển nhiên, vẫn luôn xem mình như một món cống phẩm may mắn.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hách Liên Thanh chợt hiểu được lý do bất an trong lòng công chúa, y luôn nghĩ rằng tình yêu mình nhận được là bởi vì may mắn, mà một khi phu quân của y bước lên đỉnh cao quyền lực, hào quang may mắn ấy sẽ chuyển sang người khác.

Phu quân của y là người dẫn dắt toàn bộ quân đội Ô Bắc, y còn có thể nhận được bao nhiêu tình yêu nữa chứ?

Công chúa dần dần xa cách hắn, chỉ là muốn nắm lại quyền chủ động trong tay, y chưa chuẩn bị tâm lý cho việc có một tình yêu tự do.

Nhưng vì sao công chúa lại đột nhiên sinh ra nhiều nghi ngờ đến thế?

Hách Liên Thanh không biết nên hỏi thế nào, nếu hắn thẳng thắn nói ra suy đoán của mình, chẳng may nói đúng, công chúa có lẽ sẽ càng tức giận hơn.

Hai người cứ thế trầm mặc hồi lâu, Hách Liên Thanh nghiêng mặt nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt công chúa lơ đãng nhìn sang, bị phát hiện thì vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Có lẽ vì để che giấu sự xấu hổ, công chúa nằm xuống, quay lưng về phía hắn.

Hách Liên Thanh liền quyết định, hắn rướn người tới, nghiêng qua ngắm gương mặt công chúa.

Quả nhiên, công chúa bị dọa, còn giả vờ nhắm nghiền mắt lại.

Hách Liên Thanh cười cười, cúi đầu hôn lên môi y.

Công chúa rõ ràng còn chưa kịp phản ứng, rõ ràng vẫn còn đang giận dỗi, vậy sao Hách Liên Thanh bỗng dưng lại như thế?

Hách Liên Thanh không chỉ hôn y, còn lật người công chúa lại như lật động vật nhỏ, ép y đối mặt với mình.

Công chúa còn chưa kịp tỏ rõ phẫn nộ, đã bị hắn giữ lấy mặt.

Từ lúc rời khỏi nhà giam kia, hai người họ gần như chưa nói với nhau mấy câu, đến chính công chúa cũng không hiểu nổi, sự nản lòng và tuyệt vọng trong lòng mình rốt cuộc đến từ đâu.

Có lẽ thật sự là vì bị giam tới mức phát điên, mà Hách Liên Thanh lại chưa từng có thời gian ở bên cạnh y, khiến trong lòng công chúa cảm thấy, giữa họ hình như sắp chẳng còn quen biết gì nữa.

Hiện tại Hách Liên Thanh đè lên người y, hôn y quá mức kịch liệt, khiến công chúa có chút không chống đỡ nổi, vừa mới đưa tay định đẩy ra, đã bị Hách Liên Thanh như thói quen mà giữ chặt cổ tay.

Hách Liên Thanh cắn y, y liền cắn trả, cho tới khi Hách Liên Thanh kéo đai lưng của y ra, công chúa mới bắt đầu hoảng loạn, mở miệng: "Ngươi định làm gì?"

Phu quân của y tỏ vẻ đương nhiên: "Chúng ta là vợ chồng mà, đương nhiên phải làm chuyện mà vợ chồng nên làm."

Công chúa định ngăn lại, Hách Liên Thanh liền uy hiếp: "Ngươi có phải thích cái đai lưng này xuất hiện trên cổ tay ngươi hơn không?"

Công chúa lập tức không dám chống cự nữa.

Bọn họ đã lâu không thân mật, trên cổ công chúa vẫn còn có vết thương, vậy mà vẫn bị hắn lôi kéo náo loạn một trận.

Sau khi náo loạn một hồi, mọi gai góc trên người công chúa dường như đều tạm thời mềm xuống, mơ màng nằm trong lòng phu quân chuẩn bị ngủ.

Công chúa đặt tay lên eo Hách Liên Thanh, Hách Liên Thanh ôm y thật chặt, công chúa rúc trong lòng ngực hắn, cảm giác an tâm đã lâu không có.

Thế nhưng Hách Liên Thanh đột nhiên ngồi dậy, công chúa có chút không hiểu, cũng ngồi dậy theo, nhìn hắn định làm gì.

Tân vương Ô Bắc lúc này áo quần xộc xệch, tóc tai rối loạn, chỉ qua loa khoác tạm áo ngoài.

Hách Liên Thanh xuống giường, lại quỳ một gối xuống mép giường hướng về phía y.

Công chúa chấn động, vội vàng đưa tay kéo hắn, "Ngươi làm gì vậy?"

Hách Liên Thanh ngẩng đầu nhìn y, chẳng hề để ý đến sự hoảng hốt của công chúa, còn mỉm cười, nói: "Ngươi đã bình tĩnh lại, ta có chuyện muốn nói."

Bình Luận (0)
Comment