Tiểu vương gia đột nhiên bắt đầu nuôi mèo.
Không ai biết con mèo xinh đẹp kia từ đâu ra. Bộ lông nó trắng như tuyết, đôi mắt tròn màu xanh lam, cái đuôi dài xù mềm mại.
*y như một cháu nhà toi zậy =)))))
Chú mèo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tiểu vương gia, luôn ngồi rất ngay ngắn, thanh lịch đón nhận mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Bên ngoài trướng tuyết vẫn đang rơi, tiểu vương gia ôm mèo vào lòng, dùng áo choàng bọc kín, chỉ để lộ mỗi cái đầu mèo xù xù ra ngoài.
Con mèo thỉnh thoảng nhân lúc tiểu vương gia không để ý liền nhảy ra khỏi vòng tay, để lại một hàng dấu chân mèo nhỏ xinh trên nền tuyết.
Đêm qua vừa có một trận tuyết lớn, lớp tuyết dày chưa kịp dọn sạch, giẫm một bước là ngập đến tận bắp chân.
Vào một buổi sáng sớm nọ, công chúa sợ lạnh đã khoác lên mình áo choàng lông thú thật sự và rồi biến thành một con mèo trắng tuyết xinh đẹp.
Tiểu vương gia theo thói quen đưa tay sang sờ bên cạnh, nhưng lại chạm vào khoảng không, lập tức hoảng sợ tỉnh dậy.
Mà lúc này, công chúa đang nằm ngủ say sưa trên cơ bụng săn chắc của phu quân, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra với thân thể y.
Tiểu vương gia vô cùng sợ hãi, công chúa vốn rất sợ lạnh, sao có thể dậy sớm trong cái lạnh buốt sáng sớm như này, hơn nữa, bản thân hắn hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường!
Hắn nhấc chú mèo con không rõ nguồn gốc đang ngủ say sưa trên người mình lên, rồi chấp nhận sự thay đổi kỳ lạ này với tốc độ đáng kinh ngạc.
Mèo vốn là loài động vật cảnh giác, mà tiểu vương gia cũng là con người vô cùng nhạy bén.
Thế mà lại có một con mèo có thể chui vào chăn mà không bị tiểu vương gia phát hiện, thậm chí còn ngủ ngon lành trên người hắn.
Tới giờ phút này, công chúa mèo bị hắn nhấc lên nhìn chằm chằm một lúc lâu, vậy mà vẫn còn đang ngủ!
Tiểu vương gia thật sự không thể nghĩ ra được khả năng nào khác.
Nhưng chuyện này vẫn quá mức kinh hãi, Hách Liên Thanh cảm thấy bất an vì không được nhìn thấy công chúa.
Hắn đành phải xách gáy con mèo lên lắc lắc vài cái, cố gắng đánh thức nó dậy, chờ nó tỉnh lại để xác minh suy đoán trong lòng mình.
Hách Liên Thanh chưa từng thấy con mèo nào ngủ say đến thế. Hắn đã ôm trong lòng vu.ốt ve cả nửa ngày, vậy mà con mèo này chỉ không kiên nhẫn đưa móng cào tay hắn một cái, rồi lại tiếp tục ngửa bụng ra ngủ ngon lành.
Tiểu vương gia càng thêm chắc chắn.
Nhưng khẳng định trong lòng là một chuyện, còn trực tiếp kiểm chứng lại là chuyện khác.
Hách Liên Thanh nhét con mèo vào trong chăn, chỉ để lộ ra hai cái tai mèo nhọn.
Mèo con đang ngủ say chậm rãi tỉnh dậy, nó ngẩng đầu lên, thậm chí mắt còn chưa mở, nó đã bắt đầu liếm sạch sữa chua được đưa tới miệng.
Hách Liên Thanh cho mèo con ăn một lúc, thấy nó gần như đã tỉnh, liền nhẫn tâm lấy sữa chua về, dùng hai ngón tay nâng đầu mèo con lên, hỏi: "Có thấy hôm nay ta có gì khác thường không?"
Đột nhiên bị cướp mất sữa chua khiến mèo con cực kỳ bực bội, dường như đang muốn lên án hắn, nhưng vừa mở miệng lại chỉ phát ra một tiếng meo.
Nghe thấy âm thanh này, chính con mèo cũng kinh ngạc, dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Hách Liên Thanh.
Hách Liên Thanh lập tức hiểu được ánh mắt của nó, vội giải thích: "Là ngươi kêu đấy, không phải ta."
Con mèo lập tức trở nên bất an, Hách Liên Thanh thấy nó cuộn tròn lại, như muốn phản bác điều gì đó, nhưng mở miệng lại thành kêu meo meo. Nó lần lượt kiểm tra móng vuốt rồi đến đuôi, sau đó lập tức rúc vào chăn, rồi kêu meo meo loạn xạ.
Những tiếng meo meo này Hách Liên Thanh cũng nghe hiểu, hắn vươn tay lôi mèo con ra, mạnh mẽ ôm chặt con mèo đang giãy giụa vào lòng, nói: "Đừng sợ, biết đâu lát nữa sẽ biến lại thôi."
Mèo con rất sợ hãi, rúc vào lòng hắn kêu lên đầy tủi thân.
Hách Liên Thanh sờ từ tai mèo đến đuôi, thậm chí còn bóp bóp chân nó.
Mèo con tỏ ra rất bất mãn với hắn, ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn hắn, nhưng từ góc nhìn của tiểu vương gia, hắn chỉ thấy một cái đầu mèo con đáng yêu vô cùng.
Mèo con bị hắn bế lên hôn một trận, bây giờ không dám kêu meo meo nữa, như thể tiếng meo meo sẽ khiến phu quân lý trí của nó trở nên mất lý trí hơn.
Tiểu vương gia dùng khăn ấm lau mặt cho mèo con, liền bị mèo cắn tay để "trả thù" —— nhưng không cắn thật.
Tiểu vương gia lại càng đắc ý, trên cổ tay còn đang treo con mèo, vẫn kiên trì lau sạch mặt cho nó.
Để an ủi tâm trạng của công chúa mèo, tiểu vương gia quyết định dắt nó ra ngoài chơi tuyết.
Công chúa xưa nay rất sợ lạnh, rất hiếm khi ra ngoài chơi tuyết, tiểu vương gia cũng không chắc liệu công chúa mèo bây giờ có sợ lạnh như vậy không.
Sự thật chứng minh, tiểu vương gia hoàn toàn lo thừa. Con mèo này vụt một cái nhảy ra khỏi vòng tay hắn, cái đuôi xù vểnh lên cao, lập tức lao đầu vào đống tuyết.
Hách Liên Thanh mải mê nhìn mèo nhảy loạn trên lớp tuyết mỏng, để lại từng dấu chân nhỏ xinh, đến mức đứng im một chỗ rất lâu.
Mèo con vô cùng vui vẻ, chơi mệt rồi cuối cùng cũng biết chạy về, hớn hở đi vòng quanh chân tiểu vương gia mấy vòng.
Hách Liên Thanh cúi người ôm mèo lên, phủi sạch tuyết bám trên người nó, nói: "Giờ thì không sợ lạnh nữa rồi."
Mèo rúc vào ngực hắn đầy ỷ lại, chơi mệt nên đặc biệt ngoan ngoãn, cái đuôi xù phe phẩy liên hồi.
Cuối cùng cũng được chạm vào mèo lần nữa, tiểu vương gia ôm nó vào lòng, vu.ốt ve cái đầu mèo mềm mại ấm áp một cách thoả mãn.
Tiểu vương gia ôm mèo đi khắp nơi, mèo con lại nhìn thấy một khoảng tuyết lớn chưa bị dấu chân mèo giẫm lên, nó lập tức trở nên phấn khích, ngẩng cao đầu, tinh thần phơi phới nhìn chằm chằm về phía đó.
Hách Liên Thanh phát hiện sự phấn khích của nó, định nhắc một câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, công chúa đã biến thành mèo rõ ràng nhanh nhẹn hơn nhiều, dễ dàng trốn khỏi vòng tay hắn.
"Tuyết rơi dày quá..."
Lời còn chưa dứt, con mèo đã lao đầu vào trong đó.
Tuyết rất dày mà mèo lại rất trắng, lập tức hòa làm một với tuyết, chỉ để lại một cái hố tuyết có hình dạng một chú mèo con.
Con mèo hoảng loạn được vớt lên, rồi nó phát hiện hố không sâu lắm, lại nhảy khỏi vòng tay người, để lại thêm một hố mèo khác.