Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 53

Mỗi khi đến thời điểm di cư mùa xuân, Hách Liên Thanh lại trở nên vô cùng bận rộn. Bạc Hề Linh mấy ngày liền không thấy hắn cũng chẳng lấy làm lạ, y cũng bận rộn đi kiểm tra nơi ở mới, xem thử chỗ nào có thể trồng chút hoa quả.

Có tin tức truyền về nói Hách Liên Thanh sáng sớm ngày mai sẽ trở về.

Công chúa từ sáng sớm đã bắt đầu mong ngóng, thế nhưng cảnh trở về lần này lại chẳng giống mọi khi, Hách Liên Thanh trên đường về bị tập kích, mắt bị thương.

Công chúa nhìn thấy vị phu quân lúc rời đi vẫn còn khỏe mạnh, giờ về mắt bị bịt băng vải, sắc mặt không chút biểu cảm, lắng nghe thuộc hạ báo cáo.

Y cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng vẫn phải gắng giữ bình tĩnh, đợi họ nói xong chính sự.

Y lặng lẽ đi đến bên cạnh Hách Liên Thanh, lặng lẽ quan sát mắt hắn.

Kỳ lạ thay, rõ ràng Hách Liên Thanh lúc này không nhìn thấy gì, vậy mà khi y tiến lại gần, hắn lại khẽ nghiêng đầu, như thể vẫn thấy được y vậy.

Không phải là như, Hách Liên Thanh đưa tay về phía y.

Bạc Hề Linh suýt nữa nghĩ đây lại là âm mưu mới của hắn, nhưng lại thấy bàn tay hắn lúng túng dò dẫm.

Y vội đưa tay ra đón lấy. Tay của Hách Liên Thanh lúc nào cũng ấm áp, nhưng hôm nay lại lạnh toát.

Người trong trướng vừa lui ra, Hách Liên Thanh liền quay đầu về phía y, nói: "Không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ nhìn lại được."

Nhưng Hách Liên Thanh lúc nào cũng nói giảm nói tránh, nên Bạc Hề Linh không tin lời hắn nói.

Y ngồi xuống sát bên Hách Liên Thanh, nhẹ nhàng chạm lên lớp băng vải trên mắt hắn, nói: "Ta không tin ngươi lắm."

Hách Liên Thanh nghi hoặc hỏi: "Gì cơ?"

Mắt bị thương, đến tai cũng không thính nữa sao?

Công chúa có phần lo lắng, xoa nắn mặt hắn một vòng, hỏi: "Chỉ bị thương ở mắt thôi sao?"

Câu này thì Hách Liên Thanh hiểu, có chút buồn cười, nói: "Vừa rồi không phải không nghe thấy, mà là không hiểu ngươi nói gì."

Công chúa "ồ" một tiếng, nói: "Ngươi không lừa ta chứ?"

"Ta chưa bao giờ lừa ngươi."

"Chuyện này khó nói lắm." Công chúa bĩu môi.

Hách Liên Thanh đưa tay lên, có lẽ muốn chạm vào má thê tử của mình, nhưng lúc này hắn chỉ có thể dò dẫm một cách mù mờ.

Bạc Hề Linh nắm lấy tay hắn, đặt lên má mình, nói: "Thật sự sẽ khỏi chứ?"

"Sẽ khỏi thôi." Hách Liên Thanh dường như đang nhìn y, dù lúc này hắn chẳng thể thấy gì.

Hắn nói rồi bỗng bật cười, "Thời gian này ta phải trốn trong trướng của công chúa một thời gian, không thể để người khác biết mắt ta bị thương được."

Bạc Hề Linh rất ăn ý với hắn, hiểu ngay ý tứ, nhưng vẫn nói: "Được thôi, ở chỗ ta lâu như vậy, người ngoài không dám trêu ngươi, nhưng chắc chắn sẽ trêu ta. Ngươi định bồi thường thế nào đây?"

Hách Liên Thanh "ồ" một tiếng, cánh tay mò mẫm vòng qua eo thê tử, kéo y sát lại người mình, nói: "Ta đã không nhìn thấy gì, ngươi còn muốn lợi dụng ta."

Công chúa cười nói: "Đương nhiên rồi, mỗi lần ngươi về đều có quà, lần này không những không có, còn mang theo một cú sốc về, ngươi phải bù cho ta chứ."

"Sao ngươi biết ta không mang quà về?"

Bạc Hề Linh cũng không muốn đòi quà, chỉ là còn hoảng sợ, thuận miệng nói vậy thôi.

Lần này xảy ra chuyện như vậy, thế mà Hách Liên Thanh vẫn nhớ đến việc mang quà về sao?

Hách Liên Thanh không lấy ra ngay mà nói: "Phải đợi mắt ta khỏi rồi mới tặng ngươi, chúng ta cùng xem."

Nghe hắn nói vậy, trong đầu công chúa đột nhiên hiện lên vài hình ảnh không mấy đứng đắn, khẽ ho một tiếng.

Nhưng Hách Liên Thanh vì không nhìn thấy, không còn nhạy bén như mọi khi, lại khá ỷ lại vào y, ôm chặt không rời, nói: "Ta nghe nói, ngươi cũng có chuẩn bị quà cho ta."

Bạc Hề Linh nhớ tới món quà mình chuẩn bị, đáp: "Cũng phải đợi mắt ngươi khỏi rồi, ta mới có thể đưa."

"Được rồi." Hách Liên Thanh không còn cố chấp chuyện đó nữa, nghiêng người hôn nhẹ lên cổ y, nói: "Bao nhiêu ngày không gặp, chẳng lẽ ngồi đây mãi à?"

Có những chuyện, trải qua nhiều lần cũng chẳng còn xấu hổ như thuở ban đầu. Huống hồ đã nhiều ngày không gặp, dính lấy nhau một chút cũng là chuyện thường tình.

Bạc Hề Linh khẽ ừ một tiếng, cánh tay vòng lên cổ hắn, nói: "Ngươi không nhìn thấy gì, vậy làm sao bây giờ?"

Hách Liên Thanh mượn sức y đứng dậy, nói: "Vậy thì phiền công chúa đỡ ta nhé."

"Đi đâu? Ngươi muốn ra ngoài à?" Bạc Hề Linh biết còn cố tình hỏi.

"Đi ngủ."

"Giữa ban ngày ban mặt ngủ gì chứ." Bạc Hề Linh nhất quyết không để hắn được như ý, còn nói: "Ngươi đói không? Ta bảo nhà bếp mang ít cháo nóng tới cho ngươi ăn."

"Không ăn cháo nóng."

Hai người miệng thì vẫn đang đôi co, nhưng chân đã bước đến bên giường.

Bạc Hề Linh cứ nhìn hắn, cảm thấy vị tiểu vương gia xưa nay luôn điềm đạm tự tin, lúc này lại có chút luống cuống. Y chợt thấy thích thú trước khoảnh khắc Hách Liên Thanh chỉ có thể đi theo mình.

Bạc Hề Linh ngồi xuống trước, kéo cổ áo hắn để hắn nghiêng người tới gần, nhẹ giọng nói: "Đã như này rồi, sao ngươi còn chưa chịu yên phận?"

Hách Liên Thanh nghe theo giọng y mà đoán phương hướng, định cúi xuống hôn môi, kết quả lại hôn trúng chóp mũi.

Bạc Hề Linh bật cười, tự mình dịch một chút, vòng tay ôm lấy cổ hắn rồi hôn hắn.

Thân mật một lúc, Hách Liên Thanh đột nhiên dừng lại. Công chúa có hơi nghi hoặc, nhìn hắn một hồi mới nhận ra phu quân trước mặt không nhìn thấy gì, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Ngươi chưa nói câu đó." Hách Liên Thanh đáp.

"Câu gì cơ?" Bạc Hề Linh ngơ ngác.

"Câu mà lần nào ta về, ngươi cũng nói."

Công chúa bật cười, tựa đầu lên vai hắn, nói nhỏ: "Ta rất nhớ ngươi, phu quân."

Bình Luận (0)
Comment