Bởi vì kẻ này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, giống hệt Bắc Lương Vương.
Năm xưa khi Yến Quốc còn tồn tại, từng có tin đồn về một vị tân khách được Yến Vương cực kỳ trọng dụng, tên là Trình Phủ Quân.
Người này thông minh mưu trí, là một nho sinh thuật sĩ, được Yến Vương mời đến để dạy dỗ hai người con của mình.
Kết cục, khi Yến Vương lâm bệnh, Trình Phủ Quân lại giúp đỡ đệ đệ của Yến Vương là Bình Bảo Hầu g.i.ế.c vua, đoạt ngôi, đồng thời vu oan và ép c.h.ế.t Công chúa Thái Hành.
Sau này, khi Yến Quốc bị Đại Ngụy tiêu diệt, Bình Bảo Hầu cũng bị giết, kẻ đầy mưu kế thâm độc như Trình Phủ Quân trốn sang Ngụy quốc.
Nghe đồn, vua Ngụy ghê tởm hành vi phản bội chủ nhân của hắn, liền hạ lệnh xử tử. Trình Phủ Quân buộc phải đào tẩu, đổi tên thành Phương Vi Đạo, rồi chạy sang Bắc Lương.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bắc Lương Vương trọng dụng hắn, bởi hắn có bản lĩnh thực sự: giỏi chế luyện kim đan. Một viên kim đan hắn dâng lên có thể khiến Bắc Lương Vương thoải mái toàn thân, chữa được chứng đau đầu kinh niên.
Phương Vi Đạo sống ở trung cung Hành Vân Lâu, đảm nhiệm chức Quốc sư của Bắc Lương, cũng là người đứng đầu Tư Thiên Giám.
Nghe nói, vì làm nhiều việc xấu, hắn bị trời phạt, thân thể ngày càng yếu, quanh năm không rời khỏi lâu các, rất ít khi lộ diện.
Những chuyện này, đều là ta dựa vào bản lĩnh của mình mà nghe ngóng được.
Tiểu Lam thường tới hồ Bồng Lai gần trung cung để tìm đồ ăn, ta rất lo lắng cho hắn, từng nhắc nhở:
"Kẻ ở Hành Vân Lâu kia, Quốc sư Phương Vi Đạo, là một kẻ vừa có năng lực vừa xảo quyệt, khi ra ngoài, ngươi không chỉ phải cẩn thận đại xà, mà còn phải đề phòng hắn."
Tiểu Lam ngây ngô hỏi lại:
"Tại sao ngươi lại nói vậy?"
Thế là ta kể tường tận những tin tức mình thu thập được:
"Nghe đồn Phương Vi Đạo dùng tim người làm dược dẫn để luyện kim đan. Hắn ăn toàn độc trùng ngũ độc, còn biết làm phép gọi mưa hô gió, thi triển tà thuật, cực kỳ hiểm độc."
Tiểu Lam điềm nhiên đáp:
"Tin đồn không đáng tin, Phương Vi Đạo trông có vẻ là người tốt."
"Ngươi thì hiểu cái gì! Loại người này bề ngoài thì tử tế, nhưng lòng dạ hiểm ác, giỏi nhất là giả nhân giả nghĩa, hai mặt hai lòng."
"Đừng nói vậy, thật ra hắn khá tốt mà."
"Trời ơi, ngươi đâu có quen hắn, đừng để bị bề ngoài che mắt! Cẩn thận kẻo hắn bắt ngươi về ăn tươi nuốt sống!"
...
Có lẽ ta đã khắc sâu sự ác cảm với Phương Vi Đạo trong xương tủy, nên khi nghe Bắc Lương Vương ra lệnh triệu hắn đến, đầu ta chỉ vang lên một câu:
"Xong rồi! Nếu kẻ đó phát hiện ra ta là ếch, chẳng lẽ không ăn ta luôn sao?!"
Vậy nên ta lập tức nhắm tịt mắt, nằm ngay đơ trên nắp quan tài.
Đúng vậy, giả chết.
Trước một "Công chúa An Bình" vừa sống lại mà đã ngất xỉu, chỉ cần ta im lặng không nói gì, thì ta không tin Phương Vi Đạo có thể nhận ra linh hồn trong cơ thể này là một con ếch.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn thật sự phát hiện ra, ta phải nghĩ cách đối phó ngay.
Ta vừa tính toán trong đầu, chưa kịp nghĩ ra gì, thì đã nghe một tên thị vệ vội vã báo lại với Bắc Lương Vương:
"Bệ hạ! Quốc sư đã tới!"
Quốc sư Phương Vi Đạo, với danh tiếng đầy xấu xa của hắn, dù chưa từng gặp mặt, lòng ta đã đầy bất an, căng thẳng cực độ.
Nhắm mắt cam chịu số phận, ta cẩn trọng suy tính: tình cảnh này bất lợi cho ta, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Phương Vi Đạo thân thể có bệnh, nghĩ chắc là kẻ yếu đuối.
Tên thị vệ gần ta nhất chỉ cách vài bước, nếu mượn được thanh đao của hắn, trực tiếp trừ khử yêu đạo này, sau đó đối phó Bắc Lương Vương cũng không phải chuyện khó.
Dù sao, những bí mật nhơ bẩn của Bắc Lương Vương, ta biết rõ như lòng bàn tay.
Nghĩ thế, ta hạ quyết tâm, vẫn nhắm chặt mắt, từ từ dịch chuyển tay về vị trí thuận tiện, chờ yêu đạo đến gần.
Nhưng ta không ngờ được, khi mùi hương dược thảo thoang thoảng vừa len lỏi đến, ta còn đang tập trung lắng nghe tiếng bước chân, định nhổm người dậy… thì bỗng một bàn tay mát lạnh đặt lên cổ tay ta.
Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến ta toàn thân run rẩy, lòng hoảng loạn.
Hắn dễ dàng lật ngửa bàn tay ta, đầu ngón tay chạm lên mạch đập, khiến ta hoàn toàn không thể nhúc nhích, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Yêu đạo! Quả nhiên là yêu đạo!
Ta kinh hãi tột độ, cố hết sức muốn vùng thoát khỏi tay hắn, nhưng không được.
Lại phát hiện miệng ta như bị phong ấn, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không thể cử động, cũng không thể nói, ta như con cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt.
Điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả là, kẻ làm chủ tình thế này sau khi bắt mạch cho ta, lại chậm rãi lên tiếng:
"Bệ hạ, Công chúa An Bình không có vấn đề gì, thân thể khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu tà khí nhập thể."