Công Chúa Ếch - Mễ Hoa

Chương 19

Con rắn khổng lồ kia lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình cắt đứt, nó hóa thành một làn khói đen giữa không trung rồi tan biến, không để lại dấu vết.

Người cứu ta hóa ra lại là Quốc sư Phương Vi Đạo.

Hắn hoàn toàn khác xa so với những gì ta từng tưởng tượng.

Bên ngoài Hành Vân Lâu, ánh trăng tựa sương, đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng bên trong lại trống trải vô cùng—

Cả nội điện chỉ có một chiếc lò đồng luyện đan, lửa cháy hừng hực không ngừng.

Toàn thân ướt sũng, ta được Phương Vi Đạo đỡ ngồi xuống cạnh lò đồng, tay không ngừng vắt nước từ y phục.

Hắn đứng trước mặt ta, áo trắng khẽ lay động, dáng vẻ ung dung ngồi xuống mà vẫn toát lên phong thái thanh cao, thoát tục.

Chẳng rõ vì cớ gì, dù đây chỉ là lần thứ hai gặp gỡ, nhưng khi đối thoại với hắn, ta lại cảm thấy vô cùng thân thuộc.

"Đa tạ, ngươi lại cứu ta một lần nữa."

"Hử? Sao lại nói là "lại"?"

"Ban ngày ngươi đã giúp ta rồi. Ngươi nói với Lương Vương rằng tiên vương đã nhập xác ta. Ân tình lớn lao này, bản Công chúa vẫn luôn ghi nhớ."

"Ồ, vậy chỉ tính là một lần thôi. Còn việc đuổi theo con đại xà kia không tính, nó vốn chỉ là dư ảnh, không thể làm Công chúa bị thương."

"Hả? Ý ngươi là gì?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt đầy ngờ vực: “Vừa rồi nó suýt đã nuốt chửng ta đấy!"

"Haha, Công chúa không nên liều mạng mà chạy trốn. Nếu để nó nuốt Công chúa vào bụng, Công chúa sẽ phát hiện ra mình vẫn ở dưới nước. Nó chỉ là một ảo ảnh mà thôi."

"... "

Phương Vi Đạo, người này nhìn qua có vẻ lạnh lùng, nhưng kỳ thực tính khí lại rất tốt.

Không chỉ giọng nói dễ nghe, mà dáng vẻ khi mỉm cười cũng vô cùng thu hút, từng nét mày mắt tựa như tranh vẽ, giống như một dòng suối mát lành giữa tiết trời mùa xuân.

Ta đối với hắn sinh lòng hiếu kỳ, không nhịn được mà cất lời: "Ngươi lợi hại như vậy, rốt cuộc là người thế nào?"

"Chỉ là một thuật sĩ giang hồ mà thôi, Công chúa quá khen."

"Vậy tại sao ngươi lại giúp ta? Ngươi biết rõ ta không phải An Bình Công chúa."

"Nàng là ai đối với ta không quan trọng. Ta giúp nàng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không cần để trong lòng."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Phương Vi Đạo mỉm cười nhìn ta, thần sắc ung dung, lại thản nhiên vô cùng.

Ta hiểu ý tứ của hắn.

Hắn giống như vị Trương Tú tiên quan kia, giẫm c.h.ế.t một con ếch không đáng bận tâm, rồi lại có thể tùy ý phục sinh nó trong thân xác của một Công chúa đã khuất.

Những điều đó đối với ta là chấn động trời đất, đủ để thay đổi cả cuộc đời, nhưng trong mắt họ lại chẳng đáng kể.

Ta trong mắt bọn họ chỉ là một con ếch nhỏ bé, hèn mọn như cỏ rác.

Chỉ là giơ tay nhấc chân mà thôi, không đáng bận tâm.

Ai bảo bọn họ mạnh hơn ta.

Kẻ mạnh luôn có thể thao túng vận mệnh của một con ếch, sau đó lại hoàn toàn không để tâm.

Nhận thức này khiến lòng ta không khỏi khó chịu, vì vậy ta nghiêm túc nói với hắn: "Ngươi chờ đó, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."

Phương Vi Đạo như thấu tỏ tâm tư ta, mỉm cười gật đầu: "Được, Công chúa là kim chi ngọc diệp, ắt hẳn sẽ có lúc giúp được ta."

Tính khí của hắn quả thực ôn hòa, những lời thuận miệng đáp lại nghe qua chân thành vô cùng, kỳ thực khéo léo không để lại dấu vết.

Cảm giác bị người khác nhìn thấu hoàn toàn như vậy khiến ta không khỏi có chút rùng mình.

Ta từ bên cạnh lò đan đứng dậy.

Sự thâm sâu khó lường của Phương Vi Đạo khiến ta sinh ra một cảm giác khó nói nên lời.

Là một con ếch vừa thông minh lại vừa cảnh giác, ta đã quyết định, trước tiên nên tránh xa hắn cái đã.

Lúc này y phục cũng đã gần khô, ta liền hướng về phía hắn cáo từ: "Dù sao tối nay cũng đa tạ Quốc sư đại nhân. Ta, Tiểu Oa… À không, bản Công chúa làm người chưa từng thất tín, món nợ này ta nhất định sẽ trả. Sau này nếu có việc cần đến ta, Quốc sư đại nhân cứ việc nói."

Ta đập tay lên ngực, thề thốt chắc nịch để tỏ rõ thành ý.

Phương Vi Đạo lại khẽ cong khóe mắt, không nhịn được mà bật cười.

Thấy ta nhíu mày, hắn vội làm bộ ho nhẹ một tiếng, lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh: "Được, Công chúa điện hạ, thần ghi nhớ rồi."

Giọng hắn dịu dàng ôn hòa, nhưng lại khiến ta cảm thấy có điều gì đó thật kỳ lạ. Ta quyết định không để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.

Nào ngờ vừa bước được một bước, cơn đau nóng rát tựa như từng mảnh lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của ta, thứ ta đã chịu đựng trong nước trước đó, nay đột ngột dữ dội hơn.

Ta lập tức cảm thấy toàn thân như bị tra tấn, đau đến mức không thể thở nổi, rồi ngã quỵ xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment