Ngay lúc tuyệt vọng, Công chúa An Bình xuất hiện ở sân.
Nàng cầm trong tay cây chày giặt đồ, vừa nhìn thấy ta bị chuột ngoạm, lập tức hét lên kinh hoàng.
Nàng hét một tiếng, rồi lại hét thêm vô số tiếng nữa, sau đó "A a a a" mà giơ chày lên đập con chuột.
Con chuột điên chưa kịp chạy đã bị nàng đập c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ta được cứu rồi.
Tuy nhiên, hành động của Công chúa An Bình không phải vì muốn cứu một con ếch.
Chỉ là nàng căm ghét loài chuột.
Lương thực nhận được từ kho ở Tây Cung mỗi tháng chỉ có nửa đấu, vốn đã chẳng đủ để nàng và Khâu cô cô ăn no, lại thường xuyên bị chuột đến đánh cắp. Chúng còn cắn nát quần áo và chăn đệm ít ỏi của họ.
Dù nguyên nhân có là gì, việc Công chúa An Bình đánh c.h.ế.t con chuột cũng không thay đổi sự thật rằng nàng là ân nhân cứu mạng của ta.
Tối hôm đó, khi về lại hố bùn, ta liền nói với Tiểu Lam: "An Bình thật sự vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, ta thích nàng!"
Tiểu Lam gật đầu tán đồng: "Công chúa An Bình quả thực là một cô nương tốt."
Ta phấn khích: "Đúng không, đúng không! Nàng đã cứu mạng ta, ta nhất định phải báo đáp nàng!"
Tiểu Lam hỏi: "Ngươi định báo đáp thế nào?"
"Ta không biết."
Ta cảm thấy phiền não, thở dài một tiếng.
Tiểu Lam nói: "Ngươi chỉ là một con ếch, cũng chẳng làm được gì lớn. Không sao, cứ thỉnh thoảng đến vườn rau bắt sâu đi. Nếu gặp Công chúa An Bình, kêu vài tiếng cho nàng giải khuây là được rồi."
Ta: "..."
Tiểu Lam bảo ta nên kêu vài tiếng để giúp Công chúa An Bình giải khuây, thực ra cũng có lý.
Từ nửa năm trước, khi Khâu cô cô bị trúng phong*, tay chân bất tiện, đầu óc cũng dần lú lẫn, Công chúa An Bình không còn ai bên cạnh để trò chuyện.
(*)"Trúng phong" là một cách nói dân gian chỉ hiện tượng bị tai biến mạch m.á.u não (đột quỵ), thường xảy ra do m.á.u lưu thông lên não bị gián đoạn hoặc nghẽn tắc, gây tổn thương não bộ.
Nàng đâu phải thật sự bị câm, làm sao có thể không cảm thấy cô đơn?
Nhưng Tiểu Oa ta, với tư cách là một con ếch khác biệt, há lại báo đáp nàng bằng cách "kêu vài tiếng" đơn giản như thế sao?
Đây là một sự sỉ nhục đối với ta!
Ta tức giận đến mức suýt nữa lại cãi nhau với Tiểu Lam.
Sau mấy ngày trăn trở, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu ta, liền bảo Tiểu Lam: "Công chúa An Bình đã cô đơn như vậy, sao ta không làm bạn với nàng?"
Tiểu Lam kinh ngạc: "Không ổn đâu, ta chưa nghe nói ếch làm bạn với con người bao giờ."
"Thế thì ta sẽ là con ếch đầu tiên làm bạn với con người!"
Ta tràn đầy tự tin, hùng hồn tuyên bố.
Nói là làm, từ đó ta bắt đầu thường xuyên nhảy nhót trước mặt Công chúa An Bình.
Rất nhanh, ta đã trở thành gương mặt quen thuộc với nàng.
An Bình tất nhiên nhận ra ngay ta chính là con ếch mà nàng từng cứu.
Nàng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Bởi vì ta chẳng hề sợ nàng, luôn nhảy lóc cóc dưới chân nàng mỗi khi nàng vào vườn hái rau.
Lúc nàng gánh nước, giặt đồ, nhóm lửa, hay nấu cơm, ta cũng thường xuyên xuất hiện trong sân.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tóm lại, lúc nào rảnh rỗi ta đều nhảy nhót quanh quẩn trước mắt nàng.
Sau khoảng hai tháng, có một hôm, khi An Bình đang giã gạo trong sân, ta nhảy tới trước mặt nàng, dạng bốn chân, biểu diễn màn "ếch thổi bụng."
Ta căng người lên, hướng về phía nàng "quạc" một tiếng, rồi phồng chiếc bụng tròn xoe của mình lên.
Chiếc bụng ta mỏng như cánh ve, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một lớn.
Khi bụng ta sắp căng đến nổ tung, ta đột ngột xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống.
Ta tự hào nhìn An Bình, như muốn nói: "Thấy chưa? Ta lợi hại chứ?"
An Bình tất nhiên chẳng hiểu tiếng "quạc" của ta, nhưng nàng bị màn trình diễn của ta chọc cười, không kìm được mà bật lên tiếng cười trong trẻo.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cẩn thận đưa tay về phía ta.
Ta chẳng chút ngần ngại, nhảy ngay lên lòng bàn tay nàng.
An Bình vui vẻ dùng tay kia nhẹ nhàng chạm lên đầu ta.
Kể từ đó, ta và nàng chính thức trở thành bạn.
An Bình còn đặt cho ta một cái tên mới: "Thiềm Cung."
Ta biết rõ ý nghĩa của "thiềm cung" trong miệng thế nhân: là mặt trăng trên trời cao, gắn liền với điển tích "thiềm cung chiết quế," biểu trưng cho sự cao quý.
Nhưng ta vẫn cố tình giả ngốc, hỏi Tiểu Lam: "Này, ngươi nói xem, vì sao Công chúa An Bình lại gọi ta là Thiềm Cung? Nàng có ý gì vậy?"
Tiểu Lam cười, rất nể mặt ta, đáp: "Tất nhiên là vì nàng khen ngươi đẹp, giống như vầng trăng trên trời."
"Ai da, ngượng c.h.ế.t mất! An Bình thật là!"
Ta vui vẻ nhảy tới cửa hố bùn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vầng trăng treo giữa trời cao, sáng trong như ngọc, quả thực đẹp vô cùng.
Ta hài lòng, quay đầu nhìn Tiểu Lam, lại bật lên niềm vui sướng:
"Ngươi cũng đáng ghét lắm! Thật chẳng biết làm sao với các ngươi, suốt ngày khen ta, lúc nào cũng mê mẩn vì ta!"
Tiểu Lam: "..."