Năm mới Tết đến, hoàng cung Bắc Lương nơi nơi treo đèn lồng đỏ, quét đi sự u ám kéo dài bấy lâu.
Ngay cả Lương Vương cũng hiếm khi khỏe mạnh, tại yến tiệc trong cung, tay trái tay phải đều ôm ấp mỹ nhân, đón một cái Tết vô cùng vui vẻ.
Đêm ấy, hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, pháo nổ vang trời hồi lâu không dứt.
Ta cùng Phương Vi Đạo ngồi trên bậc thềm bên ngoài Hành Vân Lâu, lắng nghe những âm thanh rộn ràng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng giữa trời.
Hắn dặn dò ta rất nhiều chuyện.
Ví như, mệnh cách Hoàng hậu của ta là thật, chỉ cần án binh bất động, ở lại trong hoàng cung Bắc Lương, mọi sự ắt sẽ thành.
Lại ví như, Ngụy Vương Hách Nguyên Qua đích thực là người định mệnh của ta. Mai sau, dù Bắc Lương diệt quốc, ta cũng không cần vì thân phận Công chúa An Bình mà sinh ra hiềm khích với hắn. Bởi lẽ, ta vốn chẳng phải Công chúa An Bình thật sự. Còn Hách Nguyên Qua cũng sẽ không làm tổn thương ta, mai sau chúng ta sẽ trở thành phu thê ân ái, nghĩa trọng tình thâm, sinh thật nhiều hài tử.
Ta cắt ngang lời Phương Vi Đạo: "Không phải ngươi từng nói, tồn tại chỉ để sinh con nối dõi là hành vi của loài thú sao?"
"Hừm… Điện hạ, chỉ cần làm theo ý mình, không bị người khác ràng buộc, thì mọi thứ trên thế gian này đều chỉ điểm tô thêm cho cuộc đời nàng mà thôi… khụ khụ khụ…"
"Được rồi được rồi, ta hiểu rồi, ngươi đừng nói nữa."
Phương Vi Đạo ho khan dữ dội.
Ta mặc chiếc áo choàng lông hồ ly bạc, hắn vẫn vận trên người bộ bạch y, ta vỗ nhẹ lên lưng hắn, rồi mạnh mẽ kéo hắn vào lòng. "Nào, nằm lên chân ta một lát đi."
Phương Vi Đạo bật cười rồi ngoan ngoãn nhắm mắt, thực sự gối đầu lên chân ta.
Ta khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của hắn, không nhịn được ghé sát tai hắn, mê hoặc hỏi: "Phương Vi Đạo, mau nói thật đi, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Điện hạ, đừng hỏi."
"Thế ta là ai?"
"Điện hạ, đừng hỏi."
"Chà, ngươi bệnh sắp c.h.ế.t rồi mà miệng vẫn cứng như vậy."
"Điện hạ, đừng hỏi."
"… Được được, ta không hỏi nữa."
Trăng sáng treo cao giữa trời, ta nhìn về phía xa, nơi bóng cây chập chùng quanh hồ Bồng Lai, lại bắt đầu lải nhải với Phương Vi Đạo: "Thật ra làm ếch cũng rất tốt, không có nhiều phiền muộn như vậy. Nhưng dường như ta sinh ra đã hợp làm Công chúa, ai bảo ta là một con ếch đặc biệt chứ.”
"Công chúa An Bình lúc trước đặt tên ta là Thiềm Cung, thật sự đã chứng minh sự khác biệt của ta rồi. Ai da, ta đúng là quá xuất sắc, đi đến đâu cũng rực rỡ lấp lánh… Phương Vi Đạo, ngươi nói có đúng không?
"Phương Vi Đạo?”
"Phương Vi Đạo?”
"Thôi vậy, ngươi ngủ đi. Đừng lo lắng cho ta, ta từng nói rồi mà, chuyện đời chẳng thể đoán trước, nhưng ếch có chí thì nhất định thành công!"
Mùa xuân năm Thái Nguyên thứ sáu.
Ngụy Vương Hách Nguyên Qua dẫn theo đoàn sứ thần đến Bắc Lương.
Từ trên thành lâu, ta liếc mắt đã nhìn thấy người được định sẵn trong mệnh cách của mình.
Quả nhiên như Phương Vi Đạo từng nói, người này phong thái uy nghi, dung mạo anh tuấn với đôi mày kiếm và mắt sáng như sao, khí chất phi phàm, đích thực mang tướng Đế Vương.
Hắn cưỡi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn ta từ xa.
Xung quanh có biết bao người, trong hoàng thất, Công chúa đâu chỉ có mình ta, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên ta.
Điều này đủ để chứng minh, hai chữ "thiên mệnh" giữa hắn và ta quả thực có duyên phận sâu xa.
Hách Nguyên Qua vừa gặp ta đã xiêu lòng.
Hôn sự của ta và hắn thuận lợi đến lạ kỳ.
Lương Vương từ lâu đã muốn tống khứ kẻ tai họa như ta ra khỏi cung, bất kể đối tượng là ai, hắn đều vui vẻ đồng ý.
Hoàng cung Bắc Lương mở tiệc lớn ba ngày ba đêm.
Lương Vương vì có một phò mã như Hách Nguyên Qua mà cạn chén đến đỏ bừng cả mặt.
Chỉ là hắn không hề hay biết, lần này Hách Nguyên Qua đưa ta về Đại Ngụy, lần tới quay lại, sẽ là lúc mang binh đến trước thành, chiếm lấy Cô Tàng —
Bắc Lương diệt quốc.
Trước ngày ta cùng Hách Nguyên Qua rời Bắc Lương, đã xảy ra một chuyện thú vị.
Công chúa An Ninh, người đã thành thân với Tôn Hàn Châu, lấy cớ lưu lại trong cung, đêm đến liền thay đổi y phục, lén lút tới phòng Hách Nguyên Qua.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng định làm chuyện gì đó với hắn, phá hỏng hôn sự của ta.
Nhưng nàng không ngờ Hách Nguyên Qua chẳng mắc mưu, tại chỗ vạch trần thân phận của nàng.
Công chúa An Ninh bèn thẳng thắn nói với Hách Nguyên Qua rằng tỷ tỷ của nàng, Công chúa An Bình là kẻ ác độc vô cùng, thủ đoạn tàn nhẫn, không đáng làm người.
Nàng còn nói ta lẳng lơ, thay lòng đổi dạ, khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ.
Nhờ sự đánh giá của nàng, Hách Nguyên Qua giận đến mức suýt g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ngay tại chỗ.
Sau đó, hắn lệnh cho người dùng dây trói nàng lại, áp giải Công chúa An Ninh đang mặc áo ngủ đến trước đại điện của Lương Vương.
Việc này khiến hoàng thất Bắc Lương mất hết thể diện.