Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An

Chương 18

Ta tạm biệt Khôn Ninh Cung.

Hoàng Hậu đứng ở trên bậc thang cao nhìn ta.

Khí sắc của nàng cũng tốt hơn một chút.

Nàng lệnh cho Hạ ma ma chuyển cho ta một cái tráp, sau đó xua xua tay, nói đi thôi.

Ta lấy một quyển sách từ trong tay An cô cô, bên trong đều là những truyện ngắn ta viết, không thể coi là thanh nhã, chỉ có thể coi là thứ để giết thời gian.

Ta nhờ Hạ ma ma chuyển lại cho nàng, hành lễ với nàng, rồi xoay người lên kiệu hoa.

Nhạc đám cưới có sáo và trống, những chuyện trong cung giống như đã trải qua từ mấy đời.

Ta ở trên kiệu hoa mở tráp ra, bên trong là một ít trang sức và ngân phiếu một vạn lượng.

Cho dù mẫu phi của ta còn sống, có lẽ cũng không cho ta được nhiều như vậy. 

Nàng thật sự là người tốt, chỉ tiếc là có một đứa con trai như Thái tử.

Thái tử phụng mệnh tiến đến đưa gả, có lẽ không phải vì ta, mà có lẽ vì thành toàn cho hình thượng trữ quân hiền đức nhân nghĩa, yêu quý đệ muội.

Khi nâng kiệu, hắn cố ý đứng ở bên cạnh kiệu của ta, dùng âm thanh chỉ ta có thể nghe được, lạnh lùng nói.

“Về sau không có việc gì thì đừng hồi cung, ngoan ngoãn phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc phu quân, không cần vì mình là công chúa mà có thể kiêu ngạo bướng bỉnh, làm xằng làm bậy.”

Thành kiến trong lòng người là một toà núi lớn.

Cũng may ta không có ý muốn dời núi như Ngu Công

Ta chỉ biết đâm vào tim người khác.

“Thái tử điện hạ, biết con gái chúng ta thích nam nhân thế nào không? Chúng ta thích những người đàn ông tốt đẹp trên có thể bảo vệ quốc gia, dưới có thể yêu quý vợ con, mà không phải là loại người khiến người khác ngột ngạt trong ngày đại hỉ! Nâng kiệu!”

Kiệu hoa được nâng lên rất ổn định.

Ta và Thái Tử không nói thêm lời nào nữa.

Ta chỉ xác định, tất cả mọi EQ của nam thứ si tình đều dành cho nữ chủ, đối với người khác, EQ của hắn còn không bằng một đứa trẻ con đần độn.

Sau khi hành lễ là đưa vào động phòng.

Ta cùng với An cô cô, Như Hạ, Phương Thảo cùng mấy người cùng nhau đi bóc quà.

Sau khi xem tất cả rồi cũng không tìm thấy quà của Tuế An.

An cô cô an ủi ta: “Có lẽ là Tuế An rời kinh, nếu nàng ở kinh thành tất nhiên sẽ không thể nào không tới, ngài chính là muội muội của nàng ấy.”

Ta rúc vào ngực của An cô cô, dùng mặt cọ vào quần áo của nàng.

Đúng thế, nàng chính là tỉ tỉ của ta, vĩnh viễn là tỉ tỉ của ta.

Nếu nàng biết là ta thành thân, cho dù là đào núi lấp biển cũng tới.

Khi Tống Trí tiến vào, ta đã tắm gội thay quần áo, nằm xuống ngủ.

Vốn là vợ chồng giả, không cần phải làm nhiều nghi thức như vậy.

Hơn nữa, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng không quan tâm đến ta, nên ta cũng không cần phải diễn kịch cho ai xem, chỉ là không để người bên ngoài bàn tán được gì, như vậy đã là rất tốt rồi.

Ta chỉ thư hoà ly trên bàn, “Ta đã ký tên rồi, ngươi cũng ký đi, chia ra hai bản, mỗi người đều bảo quản cho tốt.

Tống Trí bật cười, thẳng thắn mà ký tên.

Hắn ném bút xuống, thoải mái hỏi: “Ta ngủ ở đâu, hôm nay nếu đuổi ta ra ngoài thì ta cũng mất mặt, công chúa để ta ở đây một đêm đi.”

Ta chỉ giường bên cạnh.

“Ngươi nhịn một chút, tạm chấp nhận ở đó một đêm vậy, sau này ngươi sẽ được tự do, chỉ có mội điều, ngươi đừng cắm sừng ta, ta cũng không nuôi trai lơ, ta không bạc đãi bản thân mình đâu.”

Tống Trí kinh ngạc mà nhìn ta, sau đó hỏi ta.

“Các công chúa khác cũng giống ngươi ư?”

Ta xoay mình, lạnh nhạt nói: “Người như ta chỉ có một, ngươi may mắn.”

Tống Trí ngủ không ngon, ta lại ngủ rất ngon. 

Ngày hôm sau khi thức dậy hắn lẩm bẩm một câu: “Còn phải sống như thế này bao lâu nữa?”

“Ba năm.”

Ba năm sau, hắn mới chỉ 23 tuổi, vẫn phong hoa chính mậu (1)

Mà ta mười chín tuổi, cuộc sống mới chỉ bắt đầu.

Chúng ta đều sẽ có một tương lai tốt đẹp.

(1) 风华正茂 (phong hoa chính mậu) là một thành ngữ, ý là đúng vào thời điểm thanh xuân toả sáng, phong thái động lòng người, tài hoa hơn người, miêu tả đến thời kỳ thanh niên với tinh thần phấn chấn bồng bột, tinh thần hăng hái đầy hứa hẹn.

Có chỗ dịch thành: hào hoa phong nhã, nhưng mình thấy nó không phù hợp với nghĩa của nó nên không dùng

Bình Luận (0)
Comment