Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An

Chương 3

Một buổi đêm, ta bị ma ma nhũ mẫu tra tấn đến nỗi muốn đồng quy vu tận với nàng.

An cô cô cùng với Tuế An xông vào, ma ma nhũ mẫu dùng ta để áp chế bọn họ.

Bọn họ bị phạt quỳ.

Ta khóc lóc xin lỗi, nhưng vô dụng.

Đêm đó, bọn họ quỳ ở bên ngoài quỳ cả một đêm, còn ta khóc đến nỗi nôn ra.

Khi ta mơ màng ngủ, ta nghĩ, những ngày như vậy khi nào thì kết thúc đây?

Cho dù có Tuế An khen ta, những ngày như vậy ta cũng không muốn tiếp tục nữa.

Làm một người xấu đi, có lẽ làm người xấu mới có thể cứu vớt bản thân mình.

Ngày hôm sau, Tuế An cho ta một cái tượng đất vô cùng vô cùng xinh đẹp. 

Nàng nhỏ giọng nói bên tai ta:

“Công chúa, nghĩ cách làm Tam công chúa tới cung của chúng ta, chỉ có như vậy, ngài mới có thể cứu chính mình.”

Sau này, ta thường xuyên nhớ tới lời nói này.

Nàng nói là “Ngài có thể cứu chính mình, mà không phải là, “Ta mới có thể cứu ngài.”

Nàng khiến cho ta cảm thấy, ta đang tự cứu bản thân mình khỏi nước lửa, ta cũng có năng lực cứu vớt bản thân khỏi nước lửa.

Lòng ta nghẹn lại.

Khi tới Văn Hoa Quán, ta che giấu sự thấp thỏm trong lòng, kiêu ngạo khoe khoang tượng đất xinh đẹp, miêu tả nó thành đồ vật độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.

Tam hoảng tỉ quả nhiên bị ta hấp dẫn rồi, tỉ ấy cũng muốn có một cái tượng đất như thế.

Tuế An nhân cơ hội đưa ra ý kiến để tam hoàng tỷ tới Phúc Ninh Cung ngủ một đêm, như vậy mới có thể nặn được búp bê trông giống với nàng.

Trấn An công chúa cũng muốn đến.

Ta không thích nàng, mỗi lần nàng khóc, Thái tử ca ca cùng với nhị hoàng huynh đều mắng ta.

Nhưng ta nghĩ đến lời nói của Tuế An, mới nói: “Vậy thì ngươi cũng đến đi!”

Ba người chúng ta cầm tay nhau hồi cung.

An cô cô chuẩn bị đồ ăn đồ uống thật ngon.

Tuế An dùng đủ mọi thủ đoạn để dỗ chúng ta chơi.

Mai đến tối, nàng mới kể chuyện, dỗ dành chúng ta sớm đi ngủ.

Đến giờ trực của ma ma nhũ mẫu.

Nàng vẫn như bình thường, tới gây phiền toái cho ta.

Nàng đẩy Tuế An ra, lại xốc chăn của ta lên, vẻ mặt dữ tợn cười đánh thức ta dậy.

“Công chúa, dậy uống thuốc!”

“Ta không bị bệnh!”

“Có bị bệnh hay không không phải do ngài quyết định, mà do ta quyết định. Người đâu tới đây, cho công chúa uống thuốc.”

Ba cung nữ ấn ta xuống, mạnh mẽ rót thuốc ép ta uống.

Lúc này, nàng kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ doạ ta, mà còn doạ cả Tam Hoàng tỉ và Trấn An nữa.

Bọn họ không giống ta không có mẫu phi.

Mẫu phi của Tam hoàng tỉ là Hiền Phi được phụ hoàng sủng ái.

Mẹ nuôi của Trấn An công chúa là Hoàng Hậu nương nương được phụ hoàng tôn trọng.

Đắc tội bọn họ, ma ma nhũ mẫu xong đời rồi.

Quả nhiên, sau đêm hôm đó, ta không còn gặp lại ma ma nhũ mẫu cùng với bốn cung nữ theo nàng nữa.

Tuế An trở thành chưởng sự cô cô tân nhiệm.

Nàng bắt đầu trực ca đêm, ngủ với ta.

Ban đêm ở Phúc Ninh Cung trở nên yên tĩnh êm đềm.

Kể từ khi hiểu chuyện đến giờ, lần đầu tiên ta được ngủ một giấc ngon, không bị đánh thức khi đang ngủ.

Tuế An nghĩ là ta đã ngủ rồi, mới nhỏ giọng nói chuyện với An cô cô.

Nàng hỏi An cô cô: “Có đau đầu không? Sao cô cô lại thành thật như vậy chứ? Dập đầu bớt vài cái cũng không đến nỗi bị xước da chảy máu như vậy.”

An cô cô lạnh nhạt nói: “Không đau, có thể kéo xuống con mụ kia, dập bao nhiêu cái đầu ta cũng vui lòng.”

Sau này ta mới biết.

Tam Hoàng tỉ là bảo bối của Lý Hiền Phi, sao nàng có thể vui lòng để bảo bối của mình tới ngủ ở Phúc Ninh Cung hẻo lánh chứ!

Là An cô cô đã cầu xin, dập đầu vô số lần mới đổi được.

Mà Tuế Anh lại làm trước đủ loại tượng đất của Lý Hiền Phi, Tam Hoàng Tỉ và những người trong cung của bọn họ, mới có thể khiến Lý Hiền Phi đồng ý với việc này.

Hai người cùng nhau hợp lực mới giải quyết được mối hoạ lớn của ma ma nhũ mẫu, trả lại sự bình yên cho Phúc Ninh Cung.

Tuế An cười An cô cô: Trong cung bình tĩnh, ngoài cung dập đầu như đảo tỏi.

An cô cô lại cười Tuế An: Ngoài miệng nói nặn đất sét dễ như trở bàn tay, sau lưng nhìn đất sét bắn ra tia lửa.

Bình Luận (0)
Comment