Ngày hôm đó, ta vô cùng tức giận.
Ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu ta không làm ra chút chuyện gì, ta thật sự có thể lại giống như trước, cứ mất đi từng chút một.
Ta liều mạng chạy đến Khôn Ninh Cung, quỳ gối bên ngoài cung của Hoàng Hậu nương nương, khóc thút tha thút thít.
Ta quỳ rất lâu, quỳ đến khi đầu gối tê dại, không đứng dậy nổi.
Ta nghĩ, hoá ra phạt quỳ chính là loại cảm giác này.
Nhưng Tuế An hở một chút là phải quỷ xuống.
Ta bỗng nhiên hiểu ra, vì sao có một vài cung nữ thái giám sẽ giết chủ nhân, bởi vì cuộc sống của họ quá khổ, nhìn không ra một chút hy vọng hạnh phúc nào.
Ta nghĩ, ta cần phải đối xử với những người bên cạnh thật tốt, ta không thèm trở thành một nữ phụ độc ác đâu.
Hoàng Hậu chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống ta.
Nàng hiểu rõ chuyện từ đầu tới cuối. Nàng nói với ta, nàng sẽ không vì ta mà phạt Thái Tử, Thái Tử là trữ quân, hắn muốn gì thì có cái nấy là lẽ dĩ nhiên, đây chính là mẫu phi của ta nợ nàng.
Nhưng nàng sẽ không cần Tuế An, vì một cung nữ mà làm hỏng thanh danh của Thái Tử cũng không đáng.
Nàng sẽ để Thái Tử và Trấn An rời xa ta, nhưng ngược lại, ta cũng không được tới gần Khôn Ninh Cung nữa.
Ngày hôm đó, Tuế An rất cẩn thận, nàng hỏi ta có buồn không.
Ta thản nhiên trả lời: “Không buồn, bọn họ không thích ta, ta cũng không thích bọn họ, thế cũng công bằng.
Ác ý sẽ lây lan lẫn nhau.
Kể từ khi biết đám người Thái Tử không thích ta nữa, ta cũng không đi thích bọn họ nữa.
Sau đó, mỗi lần tiếp xúc chẳng qua là tăng thêm sự ghét bỏ lẫn nhau.
Cứ không tiếp xúc lẫn nhau, thật sự không gì có thể tốt hơn.
Từ đó tới mấy năm sau, ta cùng với đám người Thái Tử đều là nước giếng không phạm nước sông.
Ta cũng hoàn toàn không cảm thấy cô độc, ta có Tuế An, có Tam hoàng tỉ, có An cô cô, tình yêu của bọn họ đã lấp đầy trái tim của ta.
Vào mùa xuân, khi tơ liễu bay khắp nơi là thời gian mà Tuế An lo lắng nhất.
Nàng khâu khẩu trang cho ta, bảo ta ra ngoài cần phải mang theo.
Tam hoàng tỉ trêu ta bọc kín giống như một thích khách.
Sau khi nàng bị tơ liễu chui đầy vào mũi, mới ngoan ngoãn hơn, “Tuế An, Tuế An, làm cho bổn cung một cái khẩu trang đi.”
Tuế An cũng tặng cho tam hoàng tỉ vài cái.
Nhưng nàng lặng lẽ nói cho ta, khẩu trang làm cho ta bên trong đều có thêu chữ, làm đẹp nhất.
“Con cái nhà mình đương nhiên phải thiên vị, ta vĩnh viễn đều yêu thích ngài nhất, yêu thích ngài nhiều giống như sao trên trời, như cát trên sa mạc, như số giọt nước trong biển lớn.”
Nàng nói rất tự nhiên.
Trong lòng ta ấm áp, nàng coi ta như con cái trong nhà, coi ta như người thân.
Nàng cũng là thân nhân mà ta yêu quý nhất!
Ta kiêu ngạo nói: “Đêm nay ngươi thị tẩm.”
Khi tuổi lớn lên, ta cũng dần rõ ràng một điều, tình yêu không phải là chia bánh, chia đều cho mỗi người một phần.
Yêu là cho người khác một chút, mà phần ngọt nhất, lớn nhất, đẹp nhất là dành cho người mà mình yêu.
Nàng lại làm khăn che mặt cho ta, bảo ta đeo vào buổi tối.
Nàng nói là ta bị viêm mũi, rất dễ bị ngạt mũi, nếu dùng miệng để thở thì sẽ rất xấu.
“Tuy vẻ ngoài không phải là quan trọng nhất, nhưng hầu hết thế nhân đều là người phàm tục, đều thích những thứ xinh đẹp, chúng ta không cần phải khác biệt với thế tục, gây khó khăn cho cuộc sống của mình. Sống sót vốn dĩ đã đủ khó khăn rồi.”
Ta muốn nói, ta không phải là người phàm tục, nhưng ta lại nghĩ lại, ta muốn quần áo đẹp, giày đẹp tất đẹp, thích tượng đất xinh đẹp, đồ ăn vừa đẹp vừa ngon, nêm chăn sạch sẽ ngăn nắp…
Ta rõ ràng chỉ là một người phàm tục.
Lại là người phàm tục nhất khắp cả Phúc Ninh Cung này.
May mà ta không nhanh miệng.
Đeo mặt nạ bảo vệ đương nhiên là không thoải mái, nhưng ta cũng không giận.
Bởi vì ta nghe thấy Tuế An thở dài buồn bã, nàng buồn vì áp lực của vải dệt không đủ, mặc dù cho ta đeo một cái mặt nạ bảo vệ rồi, rất có thể cũng không thể thay đổi được gì.
Ta không thể nào khiến cho nàng buồn bã được, cho nên mỗi ngày ta đều ngoan ngoãn mang lên.
Cứ thế, nhiều năm trôi qua.
Chớp mắt, ta đã trưởng thành rồi.
Trở thành một cô gái sạch sẽ gọn gàng.
Không xấu xí, cũng không tự ti.