Ngoại truyện 1
Ta là An Thuận Hầu, là một trong những sự tồn tại kỳ quái nhất trong Trang triều.
Phụ thân ta là hoàng đế tiền triều đại trước, mẫu thân ta là hoàng hậu tiền triều.
Sự ra đời của ta dường như được kỳ vọng rất lớn, nhưng thật ra chẳng ai quan tâm đến sự trưởng thành của ta. Mẫu hậu không yêu ta, bà chỉ mãi hận người ca ca của mình, đại cữu Nghiêm Thiệu Ngọc.
Sau khi Nghiêm Thiệu Ngọc lên ngôi hoàng đế vẫn luôn đối với ta vô cùng nhân từ. Cữu ấy giao ta cho cữu cữu Nghiêm Thiệu Phong trông nom. Thực ra là giám sát ta, ta hiểu mà, ta biết. Ta chỉ im lặng và ngoan ngoãn thuận theo, cả đời sống cũng không tồi.
Cữu cữu Thiệu Phong cùng với tiểu quốc công Nghiêm Cảnh Minh đến biên quan. Cữu ấy là một trong những hoàng thân có quyền lực nhất trong Trang triều nhưng lại tuyệt đố trung thành.
Cữu cữu đã bảo vệ ta và Nghiêm Cảnh Minh suốt cả đời, à, tất nhiên chủ yếu là bảo vệ Nghiêm Cảnh Minh. Còn ta, chỉ là sự chiếu cố vì đồng cảm mà thôi.
Tiểu quốc công Nghiêm Cảnh Minh giống mẫu thân hắn vô cùng, cha mẹ hắn yêu thương nhau đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Mối quan hệ giữa phu thê Nghiêm Thiệu Đường và Trần Tố Ngọc khiến người đời ai nấy đều phải thán phục tiếc nuối. Còn có cả những bài thơ ca ngợi tình cảm phu thê của họ, gọi là "Ngọc tuỳ* Đường".
*nghĩa là theo
Thực ra trong lòng mẫu hậu không đánh giá cao cữu cữu Thiệu Đường. Bà nói: "Nam nhân lòng mềm như mì vắt này đã lãng phí sự dạy dỗ của Nghiêm gia, phí phạm cả tài năng của bản thân. Chỉ có một lòng yêu thương vô dụng dành cho một nữ nhân không xứng đáng."
Khi lớn lên, ta nhớ lại những lời này lại nhận ra trong đó có mùi vị của sự ghen tị.
Thực ra mẫu hậu rất muốn có một nam nhân có thể hi sinh hết mình vì bà như thế. Không do dự, không ngập ngừng, cũng không có những lời lẽ tình cảm sâu sắc, chỉ lặng lẽ hi sinh, giống như một người trượng phu sẽ đi hái một đoá hoa cho thê tử.
Ta đã nhìn thấy phụ hoàng ta cắm một nhát dao vào mẫu hậu từ phía sau.
Cái đ â m đó đau đớn biết bao.
Mẫu hậu ghen ghét với cô cô, ta ghen tị với Nghiêm Cảnh Minh.
Ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sinh ra trong một thế giới u ám, hắn lại trong sáng như một viên pha lê dưới ánh mặt trời. Ta ghen tị nhưng ta không muốn làm hại hắn. Ghen tị với một người rồi đi làm tổn thương người đó thật là điều ngu ngốc, ta chọn sự phục tùng và ngưỡng mộ.
Nghiêm Cảnh Minh cưới một tiểu thư nhà võ tướng, tính cách trong sáng vui tươi, hành xử thoải mái tự nhiên. Giống như cô cô vậy, thật tuyệt.
Ta cưới một tiểu thư hoàng thương. Ta biết rõ mình có thân phận như thế nào, thê tử của ta xuất thân từ thương nhân rất hợp với ta. Ta không biết có yêu nàng hay không nhưng ta vô cùng nuông chiều con ta.
Ta ôm chúng, chơi đùa cùng chúng, dù chúng có nghịch ngợm thế nào ta cũng sẽ chơi đùa cùng chúng.
Mỗi khi thê tử nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt nàng đều là tình yêu đối với ta. Hóa ra có được hạnh phúc thật sự rất đơn giản.
Ta cũng đã quay lại kinh thành.
Đại cữu Nghiêm Thiệu Ngọc, đương kim hoàng thượng cũng đã triệu kiến ta. Ngài hỏi ta biên quan thế nào, ta nói trời cao mây nhẹ, gió thổi cỏ lay.
Ngài hỏi: "Có tốt hơn kinh thành không?"
Ta suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Tốt hơn kinh thành."
Ta còn đi thăm tỷ tỷ của Nghiêm Cảnh Minh, Nghiêm Vô Ưu, nàng cũng rất hạnh phúc. Nàng giống phụ thân mình vô cùng.
Những người trong kinh thành nói, mỗi lần hoàng đế nhìn thấy Công chúa Vô Ưu đều sẽ nhớ đến cha nàng, ban thưởng rất hậu hĩnh.
Hoàng đế đã hỏi ta về tiểu quốc công Nghiêm Cảnh Minh, ta nói: "Ngày càng giống mẫu thân ngài ấy rồi."
Hoàng đế nói: "Lớn lên như vậy, may mà là nam tử."
Ta không nghĩ là nam tử lớn lên đẹp như vậy có gì hay nhưng tiểu quốc công dũng mãnh, kẻ thù rất sợ hắn.
Tóm lại là kinh thành thật nhàm chán, phồn hoa nhưng cũng rất tẻ nhạt, biên quan thoải mái hơn, ngay cả mùi phân ngựa trong gió cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Hoàng đế nói: "Thật kỳ lạ, tính cách của ngươi có chút giống cô cô ngươi."
Ta nói: "Thần ít tiếp xúc với cô cô nhưng vẫn nhớ cô cô đã ôm thần, hỏi thần có khát không, có đói không.”
Ta cũng không hiểu, chỉ là một câu hỏi thăm, sao lại khiến ta không thể quên. Có lẽ vì lúc đó dù cô cô đang nguy nan nhưng vẫn nghĩ đến việc an ủi đứa trẻ nhỏ như ta.
Hoàng đế nói: "Cô cô ngươi đối xử với một người luôn là từ tận đáy lòng không pha lẫn gì khác. Điều này rất hiếm có, khi có được không cảm thấy gì, khi mất đi lại nhớ mãi không quên."
Ta gật đầu.
Hoàng đế nói đúng.
Chỉ là sau này suy nghĩ kỹ lại, ta có chút không hiểu.
Với cô cô, hoàng đế chưa từng có được, cũng chưa từng mất đi, sao ngài ấy lại có thể thấu hiểu sâu sắc như vậy.
Ngoại truyện 2
Ta là Nghiêm Cảnh Dục, nhi tử của Thánh Tổ Nghiêm Thiệu Ngọc. Hiện giờ ta đã là hoàng đế.
Áp lực của ta rất lớn, Phụ hoàng ta là một vị hoàng đế vĩ đại, công lao của người được muôn người ca ngợi, dân chúng nhắc đến người là lệ nóng quanh tròng.
Ta rất kính trọng mẫu hậu. Các phi tần trong hậu cung đều tôn sùng Phụ hoàng như thần linh, chỉ có mẫu hậu lúc nào cũng nhàn nhạt cười, không nhanh không chậm.
Mẫu hậu hiện nay là thái hậu, hình như bà cũng không quá quan tâm ta. Bà nói là vì ta thiên tư bất phàm, không cần phải dạy bảo quá nhiều.
Ta cảm thấy chỉ là mẫu hậu không để tâm, không để tâm đến Phụ hoàng, cũng không để tâm đến ta.
Phụ hoàng ta những năm cuối đời đối xử tốt với mẫu hậu hơn nhiều. Người nói cả đời người đã từng coi nhẹ mẫu hậu, cũng có nhiều điều khiến người cảm thấy áy náy với bà.
Mẫu hậu chỉ vẫy tay nói: “Tất cả đã qua rồi, ta sống rất tốt, rất hài lòng.”
Phụ hoàng ta nói: “Hóa ra nàng cũng có lúc như vậy.”
Mẫu hậu bất ngờ thay đổi sắc mặt, nói: “Tâm trạng đang vui vẻ, sao lại phải nhắc đến những chuyện cũ khiến người khác không vui, thật là không đúng lúc.”
Phụ hoàng ta không giận, chỉ cười khổ một cái.
Mẫu hậu rất thích Nam Ẩn Viên, nơi đó vốn là của phu thê Hộ Quốc Công. Họ phu thê ân ái nhưng cả hai đều đã qua đời khi tuổi còn trẻ.
Mẫu hậu luôn cảm thán: “Trần Tố Ngọc đúng là người biết hưởng thụ, cả đời nàng ấy không hề uổng phí.” Bà vừa nói vừa ăn nho của Nam Ẩn Viên, ăn rất ngọt ngào.
Phụ hoàng không thích ăn nho. Hình như mẫu hậu không quan tâm đến sở thích của Phụ hoàng cholắm, lúc ta còn nhỏ bà không phải như vậy.
Ban đầu Phụ hoàng không thích mẫu hậu đến Nam Ẩn Viên sống, ai ngờ mẫu hậu lại nói:
“Nô tì không sợ, tâm ta không có điều kiêng kỵ. Ta nghĩ khu vườn đó bỏ hoang thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, Trần TốNgọc đã nói rồi, nếu thiếp thích thì có thể coi đó là của riêng mình.”
Phụ hoàng ta lạnh lùng hỏi: “Các ngươi coi trẫm là gì?”
Mẫu hậu vui vẻ trả lời: “Tất nhiên là coi như hoàng thượng.”
Cha ta nói: “Biết rồi, Nam Ẩn Viên là của nàng.”
Phụ hoàng ta những năm cuối đời hiếm khi bày tỏ tâm sự, người nói rằng người thực là một người cô đơn. Người còn bảo ta, đối với nữ nhân không thể quá đắm say nhưng cũng phải có ba phần chân thành. Nữ nhân mềm yếu nhưng cũng cứng rắn, đừng để trái tim của họ cứng hơn của con.
Mặc dù không ai nói cho ta biết, nhưng qua những dấu hiệu ta cũng đoán được… Phụ hoàng ta có sự quan tâm đặc biệt đối với thê tử của Hộ Quốc Công, Vệ quốc phu nhân.
có sự quan tâm đặc biệt ta còn có một phi tần bệnh mà qua đời - Hoắc thị. Tất cả mọi người đều hiểu rõ nhưng lại vờ như không biết.
Ta đã dũng cảm khéo léo hỏi về sự quan tâm đặc biệt về này. Phụ hoàng ta nói: “Khi một nữ nhân thật lòng yêu ai, trong mắt họ sẽ giống như mặt hồ lấp lánh sóng nước, trong đó chỉ có con. Khi đó, nam nhân sẽ thấy đắc ý hơn bất kỳ điều gì trên đời này. Nhưng sự đắc ý đó không liên quan gì đến việc làm một hoàng đế tốt. Nó chẳng có ích gì nhưng con sẽ không thể quên được.”
Phụ hoàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thực ra, bất kỳ nữ nhân nào gặp được nam nhân mình yêu đều sẽ như vậy. Chỉ có điều đôi khi nam nhân chỉ nhớ về nữ nhân mà họ cho là đặc biệt nhất. Thực ra mẫu hậu con ngày xưa cũng đã nhìn ta như vậy, ha ha, mà ta thì hoàn toàn không nhận ra.”
Cuối cùng, Phụ hoàng nói với ta: “Mọi mong muốn xa vời đều là tội lỗi. Nếu muốn làm một hoàng đế tốt, đừng nghĩ đến việc trở thành trượng phu dịu dàng của một nữ tử. Làm thiên tử cũng cần phải kiên nhẫn, không kiên nhẫn sẽ gây ra đại họa.
Làm người đứng đầu muôn dân cũng không thể tùy ý, đối với những thứ không thể có được thì phải có tấm lòng rộng lớn.”
Phụ hoàng chưa bao giờ nhắc đến Vệ quốc phu nhân, chưa bao giờ nhắc đến Hoắc thị đã qua đời. Hậu cung của người đơn giản, cũng rất tiết chế đối với nữ sắc.
Người đã an táng Vệ quốc phu nhân cạnh phu quân của bà.
Người là hình mẫu lý tưởng của các hoàng đế, phần đời sau này của người hình như chỉ yêu thích chính sự. Người là một người lãnh đạo nhân từ, ngay cả kẻ thù cũng phải kính phục.
Mẫu hậu nói với phụ hoàng: “Có mất có được, đừng hỏi những câu kiểu như các ngươi coi ta là gì. Cả người sống lẫn người ch đều đã làm trọn phận sự, để ngươi làm một hoàng đế tốt như vậy rồi.”
Ai ai trong kinh cũng nói phụ hoàng ta là người chung thủy. Tiết gia trước đây từng đối đầu với Nghiêm gia nhưng phụ hoàng vẫn rất sủng ái mẫu hậu.
Về tin đồn này, phụ hoàng ta nghe xong thì cười lớn, mẫu hậu nghe xong cũng cười lớn. Thật là sự ăn ý hiếm có giữa họ.
Giờ đây ta đã là hoàng đế. Hoàng hậu của ta rất đoan trang, triều thần rất nghe lời, quốc khố đầy ắp.
Từ đôi mắt của những nữ nhân không ngừng tiến cung, ta cũng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh hướng về ta.
Ban đầu ta không quá để tâm nhưng gần đây ta phát hiện có một người khiến ta cảm thấy rất đặc biệt.
Phụ hoàng, vào khoảnh khắc đó, dục vọng chiếm hữu trong con bỗng dâng lên, con muốn mong cầu điều gì đó.
Phụ hoàng, con kiên nhẫn, con kiềm chế nhưng trái tim của một người đứng trên cao dường như không còn thấy thỏa mãn nữa.
Phụ hoàng, ta biết rồi. Thử thách lớn nhất khi ta trở thành cô gia quả nhân thực sự đã đến, phụ hoàng, con phải làm sao đây…