Công Chúa Không Dễ Dàng: Tương Ly Thảo

Chương 11

Năm mươi mốt - Bà ta đến

Ngày hôm đó trong điện Thánh Kinh, Trần Quý phi kể với ta, khi Đồ Đồ vừa sinh ra, bà ta đã định tự tay bóp cổ nàng ấy đến chết.

Trần Quý phi nhất định phải sinh được Hoàng tử đầu tiên sau khi phụ hoàng đăng cơ, hơn nữa lúc đó thấy phụ hoàng né tránh không gặp ta đã khiến bà ta vô cùng hoảng sợ.

Nhưng bà ta không đành lòng, bà ta tưởng mình đã dùng sức mạnh siết cổ giết Đồ Đồ rồi, ai ngờ một lát sau Đồ Đồ lại khóc lên.

Cứ thế, sau khi không cho bú đến ngày thứ ba, Đồ Đồ vẫn không chịu chết đi, đêm đó Trần Quý phi nghĩ không thể kéo dài thêm được nữa, khi vừa giơ tay lên thì bà ta đã ngất đi.

Lúc bà ta tỉnh dậy, cửa sổ đã mở, hình như người trong cung của bà ta đều đang ngủ mê mang, bên ngoài cửa sổ có một nữ tử đang bế đứa con của bà ta, nói với bà ta rằng mình sẽ đưa đứa bé đi.

Bà ta chạy tới, muốn hỏi nữ tử này là ai, vừa đến gần cửa sổ thì cảm nhận được một luồng khí lạnh, mặc dù thời tiết đã nóng nực nhưng bà ta vẫn thấy lạnh đến tận xương tủy.

Nữ tử này vừa quay người đã lập tức biến mất. Sau đó Trần Quý phi chỉ nói mình vừa sinh tam Hoàng tử chưa đầy ba ngày đã mất, người hầu sợ bà ta đau lòng nên mang đi chôn ở một nơi vắng vẻ.

Có đôi khi trong cung sẽ xử lý đơn giản những đứa trẻ chết ngay sau khi sinh, vì cho rằng như thế là điều không may mắn, cũng sợ phi tần buồn phiền ảnh hưởng đến sức khỏe, sau đó họ chỉ cần tụng kinh vài ngày là được.

Từ đó bà ta bắt đầu sống trong cơn ác mộng xa hoa.

Ta không đồng cảm với Trần Quý phi, nhưng ta hy vọng Đồ Đồ hạnh phúc, nên ta mới giúp bà ta che giấu tất cả. Ta yêu quý vị muội muội này, dù ta chỉ gặp muội ấy được hai lần nhưng ta vẫn yêu quý muội ấy.

Ban đêm ta nằm trên giường nghĩ về chuyện của Đồ Đồ mãi nên không ngủ được. Một làn gió lạnh ùa tới, ta xoay người ngồi dậy, trực giác cho ta biết rằng Tống Tuyết Ngọc đã đến.

Ban đầu khi nghe Trần Quý phi kể Tống Tuyết Ngọc từng vào cung nói chuyện với bà ta, ta đã sợ đến nỗi mỗi đêm đều đóng kín cửa sổ và cửa ra vào, dù có nóng chết cũng không dám để ma vào.

Nhưng nay nghe Đồ Đồ nói Tống Tuyết Ngọc không muốn giết ta nữa, nhất thời ta đắc ý nên quên đề phòng, không đóng cửa sổ và cửa ra vào kỹ như trước đây.

Ta gọi Nguyệt Lang, chỉ nghe một giọng nói vang lên: "Nàng ấy ngủ rồi, để ta nói chuyện với ngươi một lát."

Năm mươi hai - Là người hay ma

Dưới ánh nến thắp đêm trong phòng, ta nhìn thấy rõ gương mặt của Tống Tuyết Ngọc.

Đồ Đồ nói đúng, dù ngũ quan của chúng ta rất giống nhau nhưng khi nhìn kỹ lại hoàn toàn khác biệt. Bà ta trông có dòng máu của phụ nhân ngoại quốc rất rõ ràng, còn vẻ ngoại quốc trên người ta đã rất nhạt nhòa.

Tống Tuyết Ngọc có vẻ đẹp rực rỡ, dung nhan kiều diễm, so với bà ta thì quả thật ta "nhạt nhòa" hơn nhiều.

Ta không biết nên gọi bà ta là gì, run giọng gọi một tiếng: "Tổ cô cô."

Tống Tuyết Ngọc bị ta làm cho bật cười, bà ta nói: "Ngươi luôn là một đứa trẻ thú vị, nên ta không nỡ giết ngươi."

Ta hỏi bà ta là người hay ma, bà ta đáp: "Ta là thi hài không mục nát, là ma sống."

Ta rất muốn được khóc òa lên, nhưng lại không thể nào khóc nổi.

Tống Tuyết Ngọc nói: "Đừng sợ, ta đùa ngươi thôi."

Bà ta hỏi ta muốn biết gì, ta bèn thắc mắc: "Các Công chúa của Đại Ngu đều đi đâu rồi, người thực sự đã giết một vài người trong số họ sao?"

Bà ta bình thản nói với ta: "Rất nhiều."

Ta hỏi: "Thế còn Tĩnh An Công chúa thì sao?"

"Hiện đang sống ở quận Phong, nàng ta vẫn còn khỏe mạnh, bốn đời cùng sống dưới một mái nhà."

Ta nhìn Tống Tuyết Ngọc hỏi: "Người đã đưa Tĩnh An Công chúa và Đồ Đồ đi, cho họ cuộc sống hạnh phúc, vì sao lại nói với ta rằng người đã giết nhiều Công chúa? Và vì sao người lại muốn giết ta?"

Tống Tuyết Ngọc nói: "Ta cứu Tĩnh An và Đồ Đồ vì họ ngay cả những lời nói dối ngọt ngào cũng không thể có được, vì ngay cả tư cách được sống tốt trong lồng son mà họ cũng bị tước đoạt, nếu ta không cứu họ, họ sẽ phải bước lên con đường đẫm máu và nước mắt. Ta giết những nhi nữ sinh ra trong sự lừa dối xa hoa, dễ dàng khuất phục trước lời nói dối và mải mê không chịu tỉnh ngộ, cam tâm nhốt mình trong lồng giam. Nếu ta đã không thể cứu rỗi thì thà đưa họ đi đầu thai sớm hơn."

Ta run giọng nói: "Ta không biết người là người hay ma, nhưng ta biết người là một kẻ điên. Giả sử ta thực sự vui lòng với Hoắc La vương tử, đồng ý hòa thân, có phải người sẽ cho rằng ta cam tâm chìm đắm trong lồng giam, không chịu tỉnh ngộ mà đưa ta đi đầu thai sớm không?"

Bà ta lại cười lên, nói với ta: "Ngươi rất thông minh, không chỉ giống ta về ngoại hình mà cả sự thông tuệ cũng giống ta."

Bà ta vu.ốt ve mặt ta, nhìn ta bằng ánh mắt yêu thương và nói: "Đi với ta, ta đưa ngươi đến một nơi tốt đẹp."

Năm mươi ba - Sâu trong lòng mộ

Khi ta mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, tuy không biết là đâu nhưng có thể cảm nhận được chắc chắn là dưới lòng đất.

Lạnh, lạnh thấu xương, da gà nổi khắp người, ta không kìm được run rẩy.

Tống Tuyết Ngọc nói: "Ngươi tỉnh rồi, đừng sợ, ngươi có biết đây là đâu không, chúng ta đang ở trong lăng mộ của Ngụy Hy Tông."

Nghe xong, ta càng thấy sợ hơn.

Dưới ánh đuốc chập chờn, có thể thấy rõ khuôn mặt trắng tới mức trong suốt của Tống Tuyết Ngọc, khi kết hợp với khung cảnh xung quanh, khiến người ta nhìn thấy càng lạnh sống lưng hơn nữa.

Ta nói: "Tống Tuyết Ngọc, người hãy nói thật cho ta biết, rốt cuộc người có còn là người sống hay không?"

Bà ta không nói gì mà chỉ đến nắm tay ta, kéo ta đi về phía trước, sau khi lảo đảo đi theo, biết mình không thể thoát ra nên ta đành để mặc bà ta xử trí.

Tống Tuyết Ngọc vừa đi vừa nói: "Trong sử sách có ghi chép lại, triều Tiền Ngụy có rất nhiều chuyện hoang đường về phương sĩ và đạo sĩ, thực tế cũng đúng như vậy. Chỉ có điều quả thật Ngụy Hy Tông đã có được một loại bí thuật của Côn Lôn, có thể khiến người ta trường sinh."

Ta không nhịn được tò mò: "Vậy tại sao các Hoàng đế triều Tiền Ngụy không tự mình dùng?"

Tống Tuyết Ngọc nói: "Hỏi hay lắm, tại sao họ không chịu dùng? Bởi vì kết quả của việc sử dụng bí thuật rất đau đớn, đau đớn đến nỗi những người tiếp nhận bí thuật trường sinh ấy được gọi là - khổ hành giả."

Bà ta quay đầu nhìn ta, vì da mặt quá trắng nên con ngươi của bà ta trông vô cùng đen, lóe lên ánh sáng kiều diễm nhưng xen lẫn vẻ hung tàn.

Ta hỏi bà ta: "Tại sao người lại trở thành khổ hành giả?"

Bà ta quay đầu tiếp tục cất bước, vừa đi vừa nói: "Hoàng đế triều Tiền Ngụy muốn trường sinh là để có thể tìm kiếm niềm vui lâu dài, hưởng hết phúc lộc thiên hạ. Ngụy Hy Tông tìm được một người truyền nhân của một bộ tộc bí ẩn ở Côn Lôn, bí thuật trường sinh được thực hiện để bảo vệ bảo vật của bộ tộc, nhưng cứ một trăm hai mươi năm phải đổi một người chịu bí thuật, vì nỗi đau đớn sẽ khiến người trường sinh nổi điên, vì vậy họ chỉ có thể đổi người. Thật ra bí thuật chỉ là uống thuật dược được điều chế theo các bước. Khi đã điều chế xong thuật dược và viết ra các bước sử dụng, người truyền nhân của bộ tộc đã tự sát. Bộ tộc của họ đã tuyệt chủng vì không có ai muốn làm khổ hành giả, hắn ta không muốn để bí thuật lưu lại trên đời hại người, nhưng vì bị Hoàng đế triều Tiền Ngụy đời trước uy hiếp nên buộc phải để lại liều thuật dược cuối cùng."

Ta vừa lê từng bước theo sau bà ta vừa hỏi: "Nếu như Ngụy Hy Tông không chịu nổi nỗi đau của bí thuật, tại sao ông ta còn giữ lại thuật dược?"

Tống Tuyết Ngọc nói: "Ông ta giữ lại thuật dược là vì sợ một ngày nào đó triều Ngụy mất nước, đến lúc đó sẽ cho vị Hoàng đế cuối cùng uống, hoặc tìm một người con trong hoàng thất uống vào, như vậy sẽ có cơ hội phục hưng Đại Ngụy."

Ta không nhịn được hỏi: "Tại sao người uống lại là người?"

Tống Tuyết Ngọc không trả lời, đột nhiên nói: "Chúng ta đến rồi."

Năm mươi tư - Thi thể như còn sống

Lăng mộ của Ngụy Hy Tông khá đơn sơ.

Các đời Hoàng đế đều bắt đầu xây lăng cho mình ngay khi vừa lên ngôi. Năm đó để thể hiện lòng nhân từ và độ lượng nên Thái Tổ đã cho an táng thi thể của Ngụy Hy Tông trong lăng mộ mà ông ta xây cho chính mình.

Nhưng dù sao cũng là quân vương mất nước, việc mai táng rất vội vàng, trong lăng không có nhiều đồ tùy táng.

Hơn nữa ta thấy quan tài của Ngụy Hy Tông đã bị mở ra, chẳng lẽ nơi đây đã bị trộm mộ?

Tống Tuyết Ngọc dẫn ta đến trước quan tài, bảo ta nhìn vào bên trong.

Mặc dù sợ chết đi được nhưng ta cũng phải nhìn một cái, để rồi phát hiện thi thể của Ngụy Hy Tông hoàn toàn không bị thối rữa, thậm chí trông còn sống động như thật.

Ta chợt nghĩ ra một chuyện, buột miệng nói: "Hoa U My Đồ của nước Xá Lợi Sát."

Tống Tuyết Ngọc khen ngợi: "Đúng vậy, không ngờ ngươi cũng biết thứ này đấy."

Ta nghĩ bụng, đương nhiên rồi, Hồ Cảnh Viêm còn nói đợi ta chết hắn ta sẽ dùng nó cho ta nữa mà.

Tống Tuyết Ngọc nhìn Ngụy Hy Tông nói: "Hắn ta là người nam nhân tỉnh táo nhất nhưng cũng hèn nhát nhất mà ta từng gặp, cái gì cũng hiểu nhưng lại không dám thay đổi. Hắn ta nhận ra mình có khả năng cao sẽ là vị vua mất nước bất hạnh đó, thế nhưng ngay cả can đảm uống thuật dược cũng không có. Hắn ta đã nghĩ ra một cách báo thù vô dụng, đó là để ta - quân cờ dụ dỗ hắn ta mất nước uống thuật dược, hắn ta nói sau khi mọi chuyện thành công, Tống Tường Dận chắc chắn sẽ không để ta sống, hắn ta sẽ để ta sống mãi trước mặt Tống Tường Dận."

Nói xong, Tống Tuyết Ngọc cười điên cuồng.

Ngụy Hy Tông trông như một người nam nhân u sầu, ngay cả khi đã chết, vẻ u uất giữa đôi mày vẫn không tan biến.

Nỗi đau khổ lớn nhất của đời người là nhìn thấu tất cả nhưng lại bất lực không thể thay đổi.

Ta không biết ông ta đã đối xử với Tống Tuyết Ngọc - miếng mồi rõ ràng được đưa đến trước mặt ông ta như thế nào.

Ta hỏi: "Tống Tuyết Ngọc, ông ta đối xử với người có tốt không?"

Năm mươi lăm - Chuyện triều Tiền Ngụy

“Hắn ta đối xử với ta rất tốt, có một kiểu tốt cố ý, như thể đang phối hợp với tất cả kế hoạch của Tống Tường Dận vậy. Thực ra hắn ta không giỏi làm Hoàng đế cho lắm, là kiểu người không có hứng thú với cuộc sống, thậm chí cũng không mấy thích tửu sắc. Hắn ta cực kỳ tỉnh táo về sự bất tài của mình, lúc đó nếu không có Tống Tường Dận thì thiên hạ cũng sẽ đại loạn, rất nhiều vấn đề tích tụ nghiêm trọng, mà Ngụy Hy Tông không có tâm tư càng chẳng có năng lực để giải quyết."

Tống Tuyết Ngọc ngồi xuống trước một chiếc bàn, lúc này ta mới phát hiện thực ra trong lăng mộ có một số đồ nội thất đơn giản, như thể có ai đó thỉnh thoảng đến ở vậy.

Ta cũng ngồi xuống, tất cả những gì đã trải qua khiến đôi chân mình run lẩy bẩy, thậm chí còn cảm thấy đói bụng.

Tống Tuyết Ngọc tiếp tục nói: "Trước khi vào cung, hắn ta thậm chí còn có chứng bệnh ẩn, không thể có h.am m.uốn bình thường với đám phụ nhân áo xanh trong cung. Hắn ta nói với ta rằng vì ngươi là một quân cờ, là một mồi nhử, hãy thực hiện tốt sứ mệnh của mình. Hắn ta đã sai người cho ta mặc váy đỏ, để ta tự do ca múa. Hắn ta bảo ta là người duy nhất còn sức sống trong cung, những người khác đều như cái xác không hồn."

Ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, Ngụy Hy Tông như một kẻ đói khát, dù biết rõ món điểm tâm trước mắt có độc dược vẫn không kìm được muốn ăn.

Tống Tuyết Ngọc kể: "Hắn ta bắt đầu nghiêm túc đóng vai một Hoàng đế đắm chìm trong nữ sắc, diễn càng lúc càng nhập vai, phối hợp với tất cả kịch bản của Tống Tường Dận, thậm chí còn cảm thấy thích thú từ những chuyện đó. Nhưng hắn ta cũng phá hỏng một số nội dung kịch bản, như việc nhất định phải cho ta uống bí dược, ngoài sự trường sinh đau đớn ra, còn khiến ta vĩnh viễn không thể sinh con."

Ta giật mình, Tống Tuyết Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của ta lập tức nói: "Ta biết có một lời đồn rằng Tống Tường Dận đã cho ta uống thuốc tuyệt tự, nhưng thực tế không phải vậy. Đúng là ông ta đã lên kế hoạch cho ta mỹ nữ cứu quân vương, cứu Ngụy Hy Tông, nhưng ông ta hy vọng ta được sủng ái và nhanh chóng sinh cho Ngụy Hy Tông một đứa con. Kế hoạch hoàn hảo của ông ta là sau khi ta sinh được người kế vị cho Ngụy Hy Tông, ông ta sẽ bí mật hãm hại Ngụy Hy Tông, ta sẽ trở thành Thái hậu còn ông ta làm nhiếp chính, cuối cùng ấu đế sẽ nhường ngôi và sau khi từ chối vài lần ông ta sẽ lên ngôi đế vương, nếu như vậy ông ta sẽ có một hình ảnh rạng rỡ hơn."

Đúng vậy, trong tình hình hiện tại, dù có mỹ hóa thế nào, người ta vẫn sẽ nhớ rằng Thái Tổ Tống Tường Dận đã dùng kế mỹ nhân hèn hạ để giành được thiên hạ, mà người được gửi đi chính là thân nữ nhi của ông.

Tống Tuyết Ngọc tiếp tục: "Người uống bí dược sẽ vĩnh viễn không có con cái, Tống Tường Dận không biết điều này, ta cũng không nói cho ông ta biết, ông ta đã đợi không thể đợi được nữa, đành phải phát động chính biến tạo phản."

Ta hỏi: "Chẳng phải Ngụy Hy Tông vẫn còn mấy Hoàng tử sao?"

Tống Tuyết Ngọc bật cười: "Phải, hắn ta cố tình chọn những phụ nhân có thân phận thấp kém để sinh Hoàng tử, sau khi sinh xong lại gi.ết ch.ết mẫu thân đứa bé, rồi nói là để đưa Hoàng tử cho ta nuôi. Người nam nhân này không có tài trị quốc nhưng đã học được tinh túy đấu tranh cung đình từ mẫu thân của hắn ta. Hắn ta làm như vậy để biến ta trở thành một yêu nữ, dù ta có làm Thái hậu, Tống Tường Dận cũng không thể đường hoàng làm nhiếp chính của hắn ta, ha ha ha ha ha."

Ta chợt hỏi: "Cô cô có biết mẫu thân của cung nữ Tiết thị là Trung tài nhân không?"

Ánh mắt Tống Tuyết Ngọc trở nên u ám. 

 
Bình Luận (0)
Comment