Công Chúa Kiều Mị - Trường Nhạc

Chương 30

Editor + beta:  ℓσℓιsα

1497 chữ

Năm mới sắp đến, sinh thần của Thái Hậu cũng đang đến gần, hoàng gia vẫn sẽ chuẩn bị một bữa tiệc đại yến thọ như lúc trước cho Thái Hậu, hoàng đế sẽ thông báo cho tất cả các hoàng thân quốc thích trong hoàng gia, phiên vương ở đất phong và các sứ giả từ bên ngoài đều phải tham gia lễ thịnh yến này để chúc mừng đại thọ của Thái Hậu.

Với tư cách là một đôi tân hôn, thân là công chúa được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất - Khôn Ninh công chúa Triệu Nhu đương nhiên cũng sẽ tham gia lễ tiệc mừng thọ này.

Cho nên nàng đã sớm lên kế hoạch từ trước, định chế lễ vật thật tốt trước thời gian sinh nhật  của Thái Hậu một tháng, chờ đến trước hôm vào cung một ngày thì nàng mới lôi kéo Chu Cẩn Ngôn ra khỏi cửa, muốn đi lấy lễ vật về.

Xe ngựa đi vào các đại lộ phồn hoa trong kinh thành, hướng vào các con phố ở quảng trường rồi mới đến nơi mà Triệu Nhu muốn đến, một cửa tiệm nhỏ tọa lạc ở một vị trí hẻo lánh thoạt nhìn cổ xưa, không có một chút thu hút nào.

Vốn dĩ Chu Cẩn Ngôn muốn đi vào với Triệu Nhu nhưng Triệu Nhu lại nói không cần, vẻ mặt nàng còn có chút kỳ quái.

Chu Cẩn Ngôn suy nghĩ, hắn nhìn ra nhưng cũng không vạch trần, đành phải để Triệu Nhu và tỳ nữ cùng đi vào trong tiệm, còn mình thì ngồi ở trên xe ngựa chờ.

Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn ngồi trở lại thì thầm hô may mắn. Kỳ thật, hôm nay nàng ngoại trừ việc tới lấy lễ vật cho Thái Hậu ra thì còn có một lễ vật đặc biệt khác mà nàng đã đặt chế vào mấy ngày trước, một lễ vật đặc biệt mà nàng đã chuẩn bị cho Chu Cẩn Ngôn.

Nên nếu Chu Cẩn Ngôn mà đi theo nàng tiến vào thì chẳng phải là sẽ bị hắn phát hiện ra trước hay sao?

Đều là do nàng nhất thời hồ đồ nên đã quên mất việc phải tránh đi, buổi sáng liền lôi kéo Chu Cẩn Ngôn ra khỏi cửa, chờ lúc đi đến nửa đường rồi mới nghĩ ra vấn đề, làm cho nàng vô cùng xấu hổ.

Suy nghĩ một chút, Triệu Nhu vỗ vỗ ngực, nhanh chóng dẫn tỳ nữ đi vào trong cửa hàng nhỏ cổ xưa này, qua một lúc lâu sau mới thấy nàng và tỳ nữ ôm một chiếc hộp gỗ bước ra ngoài.

“ Thấy điện hạ cẩn thận như vậy, ta nghĩ lễ vật này hẳn là rất quý giá đi, nàng có thể cho ta xem bên trong hộp gỗ này là lễ vật gì có được không?”

Nhìn thấy Triệu Nhu thật cẩn thận nhận lấy cái hộp từ trong tay tỳ nữ, chuẩn bị lên xe thì Chu Cẩn Ngôn liền đưa tay ra, looickéo Triệu Nhu một phen, cười hỏi.

Hắn thật sự không nghĩ rằng lễ vật dành cho đương kim Thái Hậu lại sẽ đến từ một cửa hàng giản dị tự nhiên như vậy, cho nên hắn rất tò mò và không biết rốt cuộc là bên trong có thứ gì.

Triệu Nhu vốn cũng không muốn giấu giếm Chu Cẩn Ngôn, cho nên sau khi nghe hắn hỏi xong, nàng liền thuận tay đem hộp gỗ đưa cho hắn, “ Chàng xem đi, nhớ cẩn thận một chút.”

Chu Cẩn Ngôn chậm rãi mở hộp ra thì liền nhìn thấy bên trong có một món đồ vật được bọc bằng tơ lụa màu vàng, hắn nhẹ nhàng mở tấm lụa ra nhìn, bên trong có một pho tượng Phật trang nghiêm màu sắc thiên vàng nhạt, hoa văn tinh xảo, từ tượng Phật còn toả ra một mùi hương nhàn nhạt mang lại cho người ta cảm giác thoải mái vui vẻ.

“ Nàng tặng tượng Phật?” Chu Cẩn Ngôn đóng hộp lại, thật cẩn thận cất đi.

Triệu Nhu nhìn ra sự khó hiểu của Chu Cẩn Ngôn, nàng trả lời: “Đúng vậy, nhưng chàng đừng coi thường bức tượng này, ta đã đi tìm chất liệu gỗ hoàng dương tốt nhất, lại thỉnh một vị danh sư điêu khắc nổi tiếng của kinh thành để làm ra. Bởi vì Thái Hậu xuất thân từ một gia đình nghèo khó nên bản tính trời sinh không thích xa hoa, mà bà lại thành kính lễ Phật  nên ta mới đặc biệt chọn cái này đưa cho bà, nếu như ta tặng cho bà một thứ quý giá nhưng lại thô tục thì bà sẽ không thích đâu.”

Chu Cẩn Ngôn nghe xong thì gật đầu, cười nhẹ nói, “Thì ra là thế, thật ra nàng rất có tâm, có thể để ý kỹ như vậy.”

“Đó là đương nhiên.” Triệu Nhu được khen nên cái đuôi cũng giơ lên thật cao.

Nàng chính là đang đắc chí, nhưng Chu Cẩn Ngôn lại đột nhiên thay đổi lời nói, đôi mắt hướng về trên người nàng, biểu tình rất có hứng thú, nói: “Điện hạ, ta hỏi nàng một chút, có phải vừa rồi nàng có chuyện gì giấu ta hay không?”

“Cái gì? Ta giấu ngươi cái gì?” sắc mặt Triệu Nhu biến đổi.

Chu Cẩn Ngôn nghiêng người, cười nói: “Điện hạ vừa mới xuống xe thì đã có biểu hiện kỳ ​​quái, ta đều có thể nhìn ra được, điện hạ còn muốn nói là nàng không giấu ta chuyện gì hay sao?”

Xe ngựa đang chạy, bên trong xe rung chuyển. Nhìn vẻ mặt hoài nghi của Chu Cẩn Ngôn, tâm của Triệu Nhu cũng phập phồng lên xuống theo thùng xe, trở nên căng thẳng.

Trên trán của nàng đã đổ mồ hôi, nàng không ngờ Chu Cẩn Ngôn lại phát hiện ra sự khác thường của nàng.

Mắt thấy lễ vật mà nàng định tặng cho hắn sắp phải tiết lộ trước, Triệu Nhu gấp đến độ vội tìm lấy cái cớ trong đầu, không muốn cứ như vậy mà tặng cho hắn trong trường hợp này.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên phía trước lại vang lên một tiếng hí ngựa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Triệu Nhu không kịp phản ứng nên cứ như vậy mà ngã về phía trước.

May mắn là Chu Cẩn Ngôn có công phu trong người nên rất nhanh hắn đã phản ứng lại, bảo vệ nàng trong khoảng thời gian ngắn để cho nàng không bị thương.

“ Nàng không sao chứ?”

Thanh âm bên ngoài loạn thành một đoàn, mọi thứ trong xe lại càng rơi đầy trên mặt đất, nhưng việc Chu Cẩn Ngôn quan tâm đầu tiên đó chính là xem Triệu Nhu có ổn hay không.

“Không có việc gì, chỉ là chạm vào đầu mà thôi.”

Triệu Nhu che trán khỏi vòng tay của hắn, khóe mắt còn hơi phiếm nước mắt.

Chu Cẩn Ngôn đau lòng khi nhìn thấy cảnh này, đang định dùng tay lau nước mắt và an ủi nàng thì đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng người kêu gào.

“Này, các ngươi lái xe ngựa thế nào mà lại đụng phải chủ nhân nhà ta, các ngươi còn không mau đi xuống dưới nhận lỗi với gia gia nhà ta đi?”

Triệu Nhu nghe vậy thì thầm nghĩ thế mà lại có người dám nói với nàng như vậy, nàng tức giận đến mức muốn phải đi ra nhìn rõ xem đám người này là nhân mã nhà ai mà lại dám kiêu ngạo với nàng như thế.

Chu Cẩn Ngôn thấy động tác của nàng thì liền lập tức ngăn nàng lại, trấn an nàng nói: “Điện hạ, để ta xử lý việc này là được rồi, nàng cứ ngồi đây đi, chắc chỉ là nô hào của nhà đại gia môn phiệt nào đó thôi, để ta ra xem thử là được.”

Tình huống vừa rồi suýt chút nữa đã làm cho Triệu Nhu bị thương khiến trong lòng hắn có tức giận, lại nghe thấy người bên ngoài vô lễ như thế, nên đương nhiên là hắn muốn tự mình xuất đầu.

“Được, chàng đi đi.”

Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn muốn tìm công lý cho nàng thì liền đồng ý cho hắn đi.

Nói xong, trong lòng nàng vẫn còn thầm vui mừng, bởi vì nàng đã nhìn thấy ánh mắt có hơi chút tức giận của Chu Cẩn Ngôn.

Hẳn là vì mình suýt chút nữa bị thương nên hắn mới tức giận đi?

Nhìn bóng dáng chuẩn bị xuống xe của Chu Cẩn Ngôn, trong mắt Triệu Nhu có mỉm cười, đau đớn trên trán tựa hồ như không còn cảm giác……
Bình Luận (0)
Comment