Văn Tử Hi cảm thấy mình đã sinh một diễn viên.
Diễn viên nhỏ từ lúc đầu gặp được cha mẹ của mình, liền thể hiện ra đầy đủ thiên phú sinh tồn khác biệt của nó.
Lúc đó, mọi người đều không biết đứa trẻ vì sao lại khóc, mấy bà vú chân tay luống cuống, rõ ràng mới thay tã đút sữa xong, nhưng cô chủ nhỏ lại gào khóc đến long trời lở đất, cái tay nhỏ cứ chỉ vào người cha đang ôm lấy mẫu thân của mình.
Ninh Hoài không hiểu vì sao, đành phải buông Văn Tử Hi đang dính trên người ra, đón lấy con gái của mình, thật cẩn thận mà ôm vào trong lồ ng ngực, dịu dàng nói hai câu, chuyện này cũng thật kì lạ, đứa bé lúc nãy vẫn còn khóc nghẹn cả lên vừa được cha mình bế vào lòng một cái lập tức không khóc nữa, sau khi được Ninh Hoài ôm và nói hai câu đã ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ bàn tay nhỏ vẫn còn nắm chặt lấy một ngón tay của Ninh Hoài.
Ninh Hoài ôm con gái với khuôn mặt tràn đầy sự dịu dàng và ngọt ngào. Nhưng Văn Tử Hi đột nhiên bị bỏ sang một bên, nhìn Ninh Hoài đang ôm tiểu quỷ suýt chút nữa muốn đòi mạng nàng, không vui.
Tiểu quỷ này tên Ninh Dật, Ninh Hoài đặt tên này với ý nghĩa mong nó một đời thanh nhàn. Văn Tử Hi viết hai chữ “Ninh Dật” trên giấy lật qua lật lại xem rất nhiều lần, vẫn cứ cảm thấy cái tên này dường như không giống tên con gái, mà lại giống tên con trai hơn, liền đặt cho hài tử một cái tên mụ gọi là “Đào Đào”, bởi vì nàng nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu quỷ này giống như một trái đào, đỏ đỏ tròn tròn, mềm mịn vô cùng, ai thấy nó cũng muốn tới cắn một cái.
Trong đó Đỗ Thiên Thiên là người muốn tới cắn nó nhất, nàng đặc biệt cao hứng khi bản thân đoán trúng trong bụng biểu muội là một bé gái xinh đẹp, mỗi ngày đều từ phủ quốc công chạy tới thăm cháu gái mình, ghé vào cái nôi nhỏ của nó ở một góc nhìn bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ, vừa mới ôm ở trong tay là vui vẻ không chịu được, trong ánh mắt chê bai của cô bạn nhỏ Đào Đào mà hôn đến khắp mặt toàn là nước miếng, nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mềm búng ra sữa của nó mà vừa cắn vừa gặm.
“Không được cắn.” Văn Tử Hi đột nhiên xuất hiện, giải cứu con gái từ trong “Nanh vuốt” của đỗ thiên thiên ra.
“Để tỷ hôn là tốt lắm rồi, ai cho tỷ cắn?” Văn Tử Hi một tay bế con, một tay lấy khăn tay lau lau nước miếng trên mặt Đào Đào.
Từ sau khi nàng làm mẫu thân kỹ thuật bế trẻ con cũng dần giỏi lên, một tay cũng có thể bế Đào Đào trong lòng, còn tay kia đẩy Đỗ Thiên Thiên đang muốn tiếp cận để cắn Đào Đào.
Đào Đào biết bản thân đã được xem như “Cứu vớt”, cái đầu nhỏ dùng hết sức rúc vào ngực Văn Tử Hi, cái miệng nhỏ ê a ê a, chỉ sợ bà dì quái dị kia lại tới cướp nó đi lần nữa.
Đỗ Thiên Thiên đỡ cái tay non nớt của Đào Đào lên, đặt trong lòng bàn tay mình cẩn thận từng ly từng tí hôn một cái: “Ta thích Đào Đào của chúng ta mà, cho ta bế thêm đi có được không?”
“Không được.” Văn Tử Hi kiên quyết từ chối, “Thích như vậy thì tỷ và thế tử của tỷ tự sinh một đứa đi là được rồi? Bọn tỷ thành thân cũng hơn nửa năm rồi, thế tử lại là con trai độc nhất của Quốc Công gia, nhất định cả phủ Quốc Công trên dưới đều đang nhìn chằm chằm động tĩnh của cái bụng tỷ đó.”
Văn Tử Hi cố tình vô ý mà liếc mắt nhìn một vệt đỏ đằng sau gáy Đỗ Thiên Thiên, cười một tiếng.
“Ta…….” Đỗ thiên thiên nghẹn lời. Đọc Full Tại truyenggg.com
Đỗ Thiên Thiên sờ cái bụng bằng phẳng nhỏ của mình, nhớ lại tình cảnh thê thảm của biểu muội lúc sanh Đào Đào, từng chậu nước lẫn máu liên tục bưng ra, từng tiếng r3n rỉ, kêu gào đau đớn, không chịu được mà giật mình một cái.
Cũng may trong bụng chưa có gì, nàng sẽ tìm một cơ hội cùng Hạ Cẩn thương lượng một chút, để hắn đừng có tới tấp như vậy, nàng bây giờ, thực sự, rất sợ sinh con. Chí ít cũng để nàng quên đi ít nhiều cái cảnh biểu muội sanh con xong, cho dù bạn nhỏ Đào Đào dễ thương tới mức khiến người ta muốn ôm nói vào trong lòng tim vì nó mà tan chảy.
Đỗ Thiên Thiên bước đi về trong suy tư, hạ cẩn đang đợi cô ấy ở bên ngoài.
“Bế đủ chưa? Cả ngày chỉ chạy tới đây.” Hạ Cẩn nói có chút trách móc.
Đỗ Thiên Thiên vừa nghĩ tới Đào Đào là mặt mày lại hớn hở: “Đào Đào lớn thêm một chút rồi, đáng yêu lắm, đáng yêu lắm.”
Hạ Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ cười đến xinh đẹp của nàng cũng không nhịn được mà bật cười: “Nàng khi nào thì sinh cho ta một đứa?”
Con của bọn họ nhất định cũng đáng yêu như Đào Đào.
Đỗ Thiên Thiên trong phút chốc có chút chần chừ, không biết phải mở miệng như nào, âm thanh nhỏ như muỗi: “Cái đó, Hạ Cẩn, ta……”
Hạ Cẩn không nghe thấy lời nàng nói, bảo phu xe cho ngựa đi nhanh một chút.
“Đi nhanh để làm gì?”
“Nhanh về còn sinh con.”
**
Văn Tử Hi giao Đào Đào cho nhũ mẫu đi bón sữa.
Trong lúc đấy Văn Tử Diên ngang qua Ninh phủ, hắn xuống ngựa nhanh như bay, xông tới nơi mà đang đào đào ở nhanh như bay, giành lấy đứa cháu gái thơm phức mùi sữa của mình từ tay nhũ nương ôm vào trong lòng vừa hôn vừa cà nhanh như bay, mặc cho đôi tay nhỏ của Đào Đào đang đẩy cái mặt còn nhiều thịt hơn nó của hắn ê ê a a cự tuyệt, hít đủ đứa bé, Văn Tử Diên mới chậm rãi giao đứa cháu gái lại cho nhũ nương, sau đó lại xông ra khỏi Ninh phủ nhanh như bay, cưỡi lên ngựa vụt đi nhanh như bay.
“Hoàng tỷ, đệ đi đây ~”
Hắn vừa tan học liền cưỡi ngựa vội chạy qua muốn hôn hít đứa bé, bây giờ lại vội vã quay về cung ăn cơm tối.
Bởi vì tối nay Ngự Thiện Phòng làm ngỗng nướng, nếu về muộn quá nguội rồi ăn sẽ không còn ngon nữa.
Lúc Đào Đào được trả lại cho Văn Tử Hi nguyên mặt vẫn đầy nước miếng của Văn Tử Diên.
Văn Tử Hi nhìn đứa con gái với gương mặt nhỏ nhắn đang cau mày trong lòng nàng chợt cười lên.
Hơn hai tháng, sắp được ba tháng rồi, nó cũng lớn ra nhiều rồi, lúc sanh ra vừa đỏ vừa xấu tới nỗi nàng muốn khóc, cảm thấy sao mình có thể sanh ra đứa bé xấu như thế, vậy mà bây giờ khuôn mặt nhỏ đã tròn đầy lên không ít, da dẻ cũng trắng trẻo ra rất nhiều, đã có thể nhìn ra được chút hình dáng ngũ quan, mọi người thấy nó đều nói là một mỹ nhân, sau này không chừng người muốn tới cầu hôn nó nhiều ít cũng đạp hư bậc cửa nhà nàng và Ninh Hoài.
Có đẹp cũng không được phép đẹp hơn mẫu thân nó, Văn Tử Hi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ Đào Đào.
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài đoán là Ninh Hoài sắp về rồi, lại nhìn đứa con gái ngây thơ trong lòng của mình, nghĩ tới mỗi tối nó đều chiếm đoạt mất vòng tay của Ninh Hoài, cái miệng nhỏ của nàng không ngừng chu lên.
“Nếu con còn không ngoan cứ giành lấy người đàn ông của ta, sau này đợi con vừa cập kê ta liền gả con đi,” Văn Tử Hi chấm chấm cái mũi nỏ của con gái.
Bạn nhỏ Đào Đào nghe xong lời này liền ngáp dài một cái, lắc lắc đầu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
văn tử hi: “……”
Trong lúc Đào Đào ngủ, nhũ mẫu tới thay một lần tã, Văn Tử Hi thấy Đào Đào ngủ liền muốn để nhũ mẫu bế đi, nào ngờ bạn nhỏ Đào Đào vừa cảm thấy có người bế nó từ trong lòng mẫu thân ra là liền bừng tỉnh, hít hít cái mũi, mắt nhìn như sắp khóc, Văn Tử Hi đành phải ôm nó lại vào trong lòng.
Nha đầu khôn khéo, Văn Tử Hi nhìn con gái đã ngủ thiếp đi khuôn mặt nhỏ vẫn còn nước mắt, đừng tưởng rằng ta không biết con có mưu đồ.
Không lâu sau, Ninh Hoài đã quay về rồi. Đọc Full Tại truyenggg.com
Ninh Hoài mở cửa phòng với âm thanh rất nhỏ, Văn Tử Hi sớm đã dự đoán được, nàng vừa thấy cánh cửa mở ra liền rón ra rón rén mà bế Đào Đào đặt ở trong nôi, tự mình nhấc váy cằn nhằn mà chạy ra cửa.
“A Hoài, chàng về rồi.” Văn Tử Hi nhào vào lồ ng ngực Ninh Hoài, đầu cọ cọ vào trước người hắn mà làm nũng.
Ninh Hoài xoay tay lại đóng cửa phòng, một tay ôm nàng vào lòng.
Tay hắn đặt trên eo nàng tới tới lui lui, cọ trên người có chút nhột.
“Hì hì.” Nàng nghiêng người né tránh, “Nhột.”
“Đào Đào đâu?” hắn ôm nàng hỏi.
Văn Tử Hi nhìn sang cái nôi nhỏ, dẩu miệng nói với hắn: “Đang ngủ kia, chàng vừa về tới liền hỏi nó.”
“Không phải là ôm nàng trước sao?” Ninh Hoài cười càng thu chặt cánh tay đang ôm lấy eo nàng vào.
“Hứ.” Văn Tử Hi kéo đai lưng của hắn, kéo hắn vào trong phòng ở vị trí cách xa cái nôi nhất, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn.
“Hôn ta trước.”
“Được ~”
Ninh Hoài đỡ cằm nàng lên và hôn nàng, Văn Tử Hi rung rung lông mi mà cười trộm, cảm nhận được hơi thở càng lúc càng gần của hắn.
A Hoài phải hôn nàng trước mới được.
Hai người vừa chạm môi được một lúc, đột nhiên, lại phát ra tiếng khóc thút thít.
Tiếng khóc tới từ cái nôi lúc nãy vẫn còn yên yên tĩnh tĩnh kia.
Văn Tử Hi khuôn mặt cứng đờ, bóng mờ che phủ trước mặt đột nhiên đổi thành ánh sáng, trong chớp mắt, Ninh Hoài đã tới bế con gái trước mặt nàng.
“Đào Đào ngoan …… đừng khóc đừng khóc…… cha ở đây này.”
Bạn nhỏ Đào Đào mới nãy còn khóc rối tinh rối mù lên vừa được cha ôm vào lòng một cái, lập tức ngừng khóc, nắm chặt nắm tay từng hơi từng hơi khóc nức nở.
Văn Tử Hi đơ người tại chỗ còn đang ngẩng đầu vểnh môi, vừa mở mắt lại nhìn thấy Ninh Hoài đang ôm con gái vào lòng dỗ dành, sẩm mặt.
“Sao đột nhiên lại khóc nữa rồi?” nàng thầm hỏi, đưa tay về phía bạn nhỏ Đào Đào, “để ta ôm nhé.”
“Được.” Ninh Hoài muốn giao Đào Đào, nhưng mà Đào Đào vừa phác giác mình đang thoát li khỏi lòng của Ninh Hoài, bàn tay nhỏ liền túm chặt lấy áo trước ngực của hắn, tay của Văn Tử Hi vừa đụng tới nó, môi nó liền méo mó chuẩn bị khóc.
Ninh hoài đành phải ôm con gái lại vào lòng: “Chi bằng cứ để ta bế đi, không nó lại khóc.”
Văn Tử Hi sống mũi cay cay, nàng cũng muốn khóc.
Chính là như vậy, Đào Đào từ khi sanh ra đã quấn chặt lấy Ninh Hoài, nắm lấy được ngón tay của hắn là dứt khoát không buông, vừa nghe được tiếng hắn thì đang ngủ say cỡ nào cũng tỉnh, mở đôi mắt to tròn vươn tay nhỏ như muốn Ninh Hoài bế.
Thường ngày khi nào Ninh Hoài ra ngoài rồi, Đào Đào mới cần nàng bế, nhưng mà chỉ cần Ninh Hoài một khi ở đây, bất luận nịnh nọt như nào, Đào Đào cũng chỉ cần Ninh Hoài bế, ai cũng không cần, bao gồm cả mẫu thân Văn Tử Hi.
Ninh Hoài nói nguyên do có thể vì trong lúc nàng mang thai, hắn cứ ôm lấy cái bụng Văn Tử Hi mà nói chuyện với con gái quá nhiều, vì thế bây giờ cái mà Đào Đào cảm thấy quen thuộc nhất chính là giọng nói và hơi thở của hắn.
Hối hận muộn màng a, nàng lúc đó còn cười nhạo Ninh Hoài mỗi ngày đều ghé vào bụng nàng để nói chuyện với con.
Văn Tử Hi ướt cả hốc mắt nhìn theo tiểu hài tử đang chiếm lấy phu quân của nàng, ôm mặt hắn mà gặm nhấm: “A Hoài.”
Ninh Hoài bây giờ mới ý thức được hắn có chút sơ ý với nàng, vội vàng một tay vừa bế con gái, một tay vòng qua nàng hôn lên môi nàng một cái.
Ánh mắt hắn trốn tránh nói: “Nàng ngủ trước đi. Ta đợi Đào Đào ngủ say, đặt nó xuống rồi quay lại.”
Luôn là câu nói này.
“Chàng lại lừa ta!” Văn Tử Hi giận rồi, “Chàng căn bản sẽ không quay lại!”
Ninh Hoài bị nàng nhìn thấu có chút ngượng ngùng, hôn lên trán nàng: “Chúng ta......đợi một chút được không?”
“Nó cũng sắp được ba tháng rồi, muốn đợi tới khi nào?” Văn Tử Hi chỉ đứa con gái đang nô đùa trong lòng Ninh Hoài vội nói một câu.
Từ sau khi nàng sInh con, Ninh Hoài liền không ngủ cùng nàng, có lúc thì ngủ ở phòng khách, có lúc thì ngủ ở phòng của Đào Đào.
Lúc ở cữ còn có thể hiểu được, nhưng mà bây giờ đã hết cữ đã lâu rồi, hắn vẫn chối từ.
Hắn không muốn thân mật với nàng, lý do có đầy đủ đến mấy nàng vẫn cảm thấy thất vọng.
Ninh Hoài vuốt v e đầu nàng: “Sức khỏe nàng vẫn chưa tốt.”
Đào Đào là sinh non, lúc nàng sinh Đào Đào khó khăn, quá trình kiêng cữ phải dài hơn so với thai phụ bình thường, thái y nói thân thể nàng không tốt, cần phải dưỡng lại thật tốt, tốt nhất là nên dưỡng cả một khoảng thời gian.
Ninh Hoài lúc đó nhìn bộ nàng yếu ớt của nàng sau khi sInh lòng đau như cắt, một lòng muốn để nàng dưỡng cơ thể tốt lên đã, lại sợ mình ngày ngày đêm đêm ở cùng nàng sẽ không cầm lòng được, liền dứt khoát cố ép mình lại ở một nơi khác.
Nhưng Văn Tử Hi lại không hiểu, nàng rõ ràng đã tốt lên đến nỗi có thể chạy nhảy, hắn lại còn kéo dài.
“Ta không đẹp nữa sao?”
Văn Tử Hi ngẩng mặt lên nhìn Ninh Hoài.
“Đâu có?” ninh hoài đáp, sau khi sinh khuôn mặt nàng còn có chút trẻ con hơn ngày trước, ngũ quan còn trở nên xinh đẹp, thùy mị hơn, đẹp tới mức hắn dường như còn muốn giấu nàng đi, người khác chỉ cần nhìn nàng nhiều một chút thôi hắn đều cảm thấy không vui.
“Ta mập rồi sao?”
Văn Tử Hi xoa xoa vòng eo của mình.
“Rõ ràng là gầy rồi.” Ninh Hoài nói. Nàng qua một tháng là thân hình đã hồi phục như trước rồi, thậm chí còn có chút gầy hơn trước, chỗ duy nhất mập lên một chút chỉ có hai b@u ngực.
“Vậy thì tốt.” Văn Tử Hi nhấp môi, lạnh lùng đáp, “Ta hôm nay ngủ một mình, chàng thích đi đâu thì đi đi.”
“Hả?” Ninh Hoài có chút ngạc nhiên khi nàng bình thản như thế, rõ ràng những lời nàng nói đều là những suy nghĩ của hắn, nhưng trong lòng hắn lại có chút không vui.
“Nàng lại đây bế con đi.” Hắn đáp lời. Đọc Full Tại truyenggg.com
Văn Tử Hi quay người: “Chàng bế đi, chàng ở đây nó không để ta bế, ban ngày ta bế nó cũng đủ nhiều rồi.”
Nàng tóc dài xõa ra, y phục rất mỏng, từng hành động để lộ ra đường cong lả lướt.
Ninh Hoài nhìn theo bóng dáng của nàng, lông mày nhíu lại, nàng không biết thôi, ta muốn nàng biết bao nhiêu.
Nhưng ta càng muốn tốt cho nàng.
Văn Tử Hi lục tung tủ quần áo như muốn tìm cái gì.
Ninh Hoài thở dài một hơi, chuẩn bị để cho con gái ngủ ngon rồi sau đó cùng nàng nói chuyện.
Trong phòng, Đào Đào uống xong sữa, thay xong tã, nằm trên nôi nhỏ vừa mới ngủ thiếp đi.
Ninh Hoài ngồi bên mép giường, trên tay cầm một cái trống lắc vừa nãy còn dùng để trêu nó, đôi mắt dịu dàng vô cùng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Văn Tử Hi bước vào, bảo nhũ mẫu trong phòng ra ngoài.
“Ta tới xem đào đào.” Nàng đi tới ngồi bên cạnh Ninh Hoài.
Ninh Hoài vui mừng vì nàng không giận, cuối cùng cũng hiểu được cho nỗi khổ tâm của hắn, ôm qua vai nàng nhẹ nhàng nói: “Vừa mới ngủ.”
“Vâng.” Văn Tử Hi tựa vào vai hắn, tay nhỏ không biết là vô tình hay cố ý mà lướt qua trước ngực hắn, rồi nhẹ nhàng cọ cọ trên bụng hắn.
Ninh Hoài cảm thấy gì đó không đúng.
“Ta có chút nóng, chàng thì sao?”
Văn Tử Hi lười nhác nói, giọng nói ngọt lịm.
“Ừm?” Ninh Hoài quay đầu, Văn Tử Hi ngồi bên cạnh, áo khoác đã rơi xuống bên cạnh hắn.
Nàng chỉ còn một lớp vải mỏng.