Công Chúa Mặt Trăng

Chương 20

TÀU VŨ TRỤ CỦA NGƯỜI MẶT TRĂNG TRÔNG KHÔNG khác nhiều so với tàu của Trái Đất, ngoại trừ phần thân của nó lấp lánh như thể được nạm kim cương và một dãy chữ cổ bằng vàng chạy vòng quanh thân vỏ. Dưới ánh nắng chói chang của buổi chiều, con tàu càng trở nên rực rỡ, khiến Kai phải nheo mắt khi nhìn vào nó, Anh không biết liệu dòng chữ cổ kia có chứa đựng phép thuật, hay nó chỉ đơn thuần mang tính chất trang trí. Anh không biết con tàu được làm từ một loại chất liệu lấp lánh đặc biệt nào đó hay chỉ là do họ Sơn nó như vậy. Anh chỉ biết nhìn vào nó khiến người khác bị đau mắt.

Con tàu của Nữ hoàng trông có vẻ to hơn so với con tàu cá nhân của mụ Sybil, nữ pháp sư trưởng kiêm sứ giả tại Trái Đất, tuy nhiên nó vẫn là khá nhỏ khi chỉ một người quan trọng như Nữ hoàng Levana. Nó nhỏ hơn nhiều so với những con tàu chở khách và chở hàng mà Kai từng thấy. Đây là một con tàu cá nhân, chỉ dành cho Nữ Hoàng và tùy tùng.

Con tàu đáp xuống khá nhẹ nhàng, không hề bị xóc nẩy. Hơi nóng bốc lên từ dưới nền bê tông tạo thành những đợt sóng vô hình. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên cổ Kai, lưng áo anh ướt đẫm.

Họ đứng chờ dưới cái nắng như thiêu như đốt của Mặt Trời cuối tháng Tám.

Bên cạnh Kai, ông Torin không hề tỏ ra nao núng. Khuôn mặt ông lạnh lùng, điềm tĩnh. Nhưng chính sự bình tĩnh của ông lại càng khiến Kai bồn chồn lo lắng.

Phía bên kia Kai là mụ Sybil Mira, trong chiếc áo khoác trắng cổ cao thêu dòng chữ cổ giống như trên con tàu. Chất liệu của chiếc áo trông có vẻ nhẹ, nhưng nó che kín từ cổ họng tới các khớp đốt ngón tay; đuôi áo xòe ra trùm qua cả đầu gối. Chắc chắn mụ Sybil cũng đang nhễ nhại mồ hôi ở bên trong, chỉ là không muốn để cho người khác biết.

Cách đó vài bước lùi về phía sau là tên cận vệ tóc vàng của mụ Sybil, đang chắp hai tay sau lưng.

Hai cảnh vệ hoàng gia đứng ở hai bên bục danh dự.

Tất cả chỉ có vậy. Nữ hoàng Levana khăng khăng không muốn có thêm người nào khác ra đón mình.

Kai bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, hy vọng sự đau đớn có thể giúp anh che giấu vẻ khinh bỉ trên khuôn mặt mình và tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Cái nóng oi bức của mùa Hè khiến cho phần tóc mái phía trước của anh bết chặt trên trán.

Cuối cùng, cửa tàu vũ trụ cũng được mở ra, để lộ cái cầu thang sáng lấp lánh như được dát bạc.

Hai người đàn ông cao to lực lưỡng bước xuống trước. Một người có nước da trắng, có phần tai tái, mái tóc bù xù màu da cam, được trang bị vũ khí và áo giáp kiểu chiến binh thời xưa, giống như bộ mà gã cận vệ của mụ Sybil đang mặc. Người còn lại có nước da đen thẫm như bầu trời đêm, trên đầu không có lấy một cọng tóc, và mặc một chiếc áo khoác giống hệt như mụ Sybil, từ kiểu dáng đến họa tiết thêu. Tuy nhiên, áo của hắn màu đỏ sẫm chứng tỏ cấp bậc của hắn dưới mụ Sybil - pháp sư bậc hai. Kai thấy mừng là mình cũng biết đôi chút về Vương quốc Mặt Trăng để ít nhất cũng phân biệt được ai ở vị trí nào, và cấp bậc ra sao.

Anh lặng thinh nhìn hai gã kia bước xuống tàu vũ trụ và đi một vòng kiểm tra - từ con đường trải thảm đỏ đến các bức tường xung quanh, thậm chí là những người đang đứng trên bục danh dự - trước khi đứng chắp tay ở hai bên cửa tàu, từ đầu đến cuối khuôn mặt không hề lộ chút cảm xúc.

Mụ Sybil nhẹ nhàng lướt lên phía trước. Ở bên cạnh, Kai vẫn đang đứng im.

Nữ hoàng Levana xuất hiện trước bậc cầu thang. Trên mặt vẫn đang đeo tấm voan dài, sáng lấp lánh dưới ánh nắng chói chang của Mặt Trời. Chiếc váy trắng của bà ta thướt tha lướt xuống từng bậc cầu thang và bà ta đưa tay ra nắm lấy tay mụ Sybil.

Sybil khụy một bên đầu gối, rạp mình cúi chào, trán chạm vào mu bàn tay của Nữ hoàng. "Thần đã rất nhớ Người, thưa Nữ hoàng. Thật hạnh phúc khi lại được phục vụ Người." Nói rồi mụ đứng dậy, nhẹ nhàng nâng tấm mạng trên mặt chủ nhân lên.

Không khí nóng chẹn lại ở cổ Kai, làm anh gần như ngạt thở. Nữ hoàng Levana hơi dừng lại, như để mắt mình làm quen với ánh sáng của Trái Đất - nhưng Kai có cảm giác bà ta cố tình làm vậy để anh có thể nhìn mình.

Nữ hoàng của Vương quốc Mặt Trăng quả thực rất đẹp, đẹp đến mức hoàn hảo. Khuôn mặt hình trái tim, gò má cao, không chút tì vết. Mái tóc nâu vàng bóng mượt như dòng suối xõa xuống tận thắt lưng. Làn da trắng mịn ngọc ngà lung linh dưới ánh nắng Mặt Trời. Bờ môi quyến rũ đỏ mọng, giống như vừa uống cả một lít máu.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Kai. Vẻ đẹp của bà ta có cái gì đó không tự nhiên.

Kai lén nhìn sang ông Torin. Ánh mắt ông vẫn không hề biểu lộ cảm xúc. Nhìn vị cố vấn trưởng của mình bình tĩnh như vậy, lòng Kai cũng hạ quyết tâm: Những gì anh đang thấy chỉ là ảo giác và anh ép mình nhìn thẳng vào mặt vị khách không mời mà tới.

Ánh mắt ma mị của bà ta sáng bừng lên khi lướt qua mặt anh.

"Nữ hoàng Levana," - Kai đặt một tay lên ngực, cúi đầu chào - "xin nhiệt liệt chào mừng bà tới hành tinh và đất nước của chúng tôi. Đây quả là một niềm vinh hạnh lớn lao đối với tôi."

Khuôn mặt bà ta toát lên một vẻ ngây thơ trong trắng như một đứa trẻ. Bà ta không hề cúi đầu chào lại, thậm chí đến một cái gật đầu cũng không, thay vào đó bà ta chia tay ra bắt.

Kai ngập ngừng nhìn vào bàn tay thon dài, trắng mịn như ngọc trai của Nữ hoàng, sợ rằng việc tiếp xúc với bà ta có thể khiến cho đầu óc anh không tỉnh táo.

Kai thận trọng cầm lấy tay bà ta và hôn nhẹ lên đó. Không có gì bất thường xảy ra.

"Hoàng tử Kai," - giọng nói du dương thánh thót của bà ta làm Kai lạnh hết xương sống - "Tôi cũng vô cùng cảm kích trước sự đón tiếp nồng hậu của quý vị. Một lần nữa xin cho tôi được gửi lời chia buồn sâu sắc nhất của mình tới ngài và toàn thể người dân trong Khối Thịnh Vượng trước sự ra đi của Hoàng đế Rikan."

Kai thừa hiểu bà ta không hề đau buồn trước cái chết của cha anh, nhưng nét mặt và giọng nói của bà ta không hề để lộ ra điều đó.

"Đa tạ Nữ hoàng." - Kai trả lời - "Hy vọng mọi thứ đều được đáp ứng đúng như mong đợi của bà, trong thời gian bà lưu lại ở đây."

"Tôi tin là như vậy. Xưa nay Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông vốn nổi tiếng là một quốc gia hiếu khách."

"Đích thân thần đã kiểm tra phòng của Người, thưa Nữ hoàng" Mụ Sybil tiến lên phía trước - "Mặc dù không được bằng như ở cung điện của người trên Mặt Trăng, nhưng thần nghĩ vẫn có thể tạm chấp nhận được."

Levana không buồn liếc mắt nhìn nữ pháp của mình, nhưng ánh mắt của bà ta dịu lại và thế giới bỗng nhiên thay đổi. Kai có cảm giác như mặt đất đang rung chuyển dưới chân mình. Toàn bộ không khí như bị hút sạch khỏi bầu khí quyển Trái Đất. Trời đất đột nhiên tối sầm, Mặt Trời cũng đang nhuốm một màu đen kịt, chỉ còn lại Nữ hoàng Levana nổi lên như một nguồn sáng duy nhất trong toàn bộ dải ngân hà.

Nước mắt dâng trào trong mắt Kai.

Anh yêu bà ta. Anh cần bà ta. Anh sẵn sàng làm mọi thứ để chiều lòng bà ta.

Anh nắm chặt tay lại, để móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hy vọng sự đau đớn có thể giúp cho anh tỉnh táo. Và nó đã có tác dụng. Sự kiểm soát của Nữ hoàng Levana lên bộ não anh nhanh chóng bị cắt đứt, trước mắt anh chỉ đơn giản là một người đàn bà đẹp - chứ không phải cái cảm giác tôn sùng tới mức tuyệt vọng mà anh vừa cảm thấy khi nãy.

Rõ ràng bà ta ý thức được sự ảnh hưởng vừa rồi của mình với Kai. Anh cố tìm kiếm một tia ngạo mạn trong đôi mắt đen lạnh lẽo kia nhưng không tìm được gì.

"Mới Nữ hoàng đi theo tôi." - Anh cố gắng nói bằng giọng bình thản nhất có thể - "Tôi sẽ hộ tống Nữ hoàng về phòng."

"Không dám phiền Hoàng tử" - Mụ Sybil cắt ngang - "Tôi đã thông thuộc khu vực dành cho khách. Tôi có thể đưa Nữ hoàng đi. Chúng tôi có việc cần thảo luận riêng."

"Tất nhiên." Kai nghiêng đầu nói, hy vọng sự vui mừng của mình không quá lộ liễu.

Mụ Sybil đi trước, theo sau là tên pháp sư bậc hai, và hai gã cận vệ. Bọn họ không hề liếc về phía Kai và ông Torin dù chỉ một lần, nhưng Kai biết chỉ cần anh có bất kỳ động thái nào đáng ngờ, cổ anh sẽ bị bẻ gãy ngay trong tích tắc.

Đợi khi bóng họ đã khuất hẳn vào bên trong, anh mới dám run rẩy thở ra. "Ông có cảm nhận được sức ảnh hưởng của bà ta không?" Anh thì thào hỏi.

"Tất nhiên rồi." - Ông Torin nói. Mắt ông nhìn chằm chằm vào con tàu vũ trụ - "Ngài đã cầm cự rất tốt, thưa Hoàng tử. Tôi biết là rất khó."

Kai giơ tay gạt tóc trên trán, chỉ mong có một cơn gió thoảng qua để xua tan cái nắng oi bức của mùa Hè. "Cũng không khó lắm. Tôi chỉ bị mất một lúc."

Ông Torin quay sang nhìn Kai. Đây là một trong những lần hiếm hoi Kai nhìn thấy sự đồng cảm thực sự trong mắt ông. "Sau này sẽ càng khó hơn."
Bình Luận (0)
Comment