Edit: Tiểu Ngư
Hạ Thanh Xuyên cao hơn người thường rất nhiều, thân dài như ngọc*, tư thế anh hùng cao lớn, dáng người cân đối, tuy không thấy rõ mặt, nhưng chỉ dựa vào khí chất là có thể đoán được người này xuất chúng.
*Thân dài như ngọc: nổi bật giữa đám đông. Ngư thấy có quá nhiều cách giải thích và không biết cái nào đúng luôn=_=. Nguồn: zhidao.baidu.com
Hắn vẫn mặc áo khoác đen dài như mọi khi, trên mặt mang khẩu trang và đeo kính râm, đôi tay đút túi quần, thái độ thoải mái, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, như là đang đợi ai đó.
Tết đang đến gần, trong cao ốc Hằng Thế có rất nhiều người ra vào, các cô gái nhỏ đi ngang qua đều không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần, thậm chí còn xảy ra chuyện đụng phải ai đó.
Hạ Thanh Xuyên không thèm cho nửa con mắt, và không cảm thấy đây là vấn đề của hắn.
Ngay khi bóng dáng của Lâu Anh xuất hiện ở cửa, Hạ Thanh Xuyên đã khóa chặt cô lại.
Ánh mắt của hắn dường như có thể hóa thành vật chất, dệt thành một tấm lưới mịn, bắt giữ cô lại bên cạnh hắn.
Lâu Anh đột nhiên có chút rụt rè, không biết mình có nên đi qua không.
Hoa Hoa nhìn cô với vẻ mặt lo lắng như lúc trước, nhưng hiện tại thấy người thì lại khác, âm thầm đẩy cô về phía trước.
Khi Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy người liền bước nhanh về phía họ, lúc này hắn đã đi đến trước mặt, nhìn thấy Hoa Hoa, hắn cũng đoán được cô ấy chắc là người bạn mà Lâu Anh nói.
“Anh Anh, em đã đến rồi. Vị này là bạn của em?”
Nếu chỉ có một mình Lâu Anh, thì hắn đã sớm ôm cô vào lòng rồi, nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp.
Nhắc tới Hoa Hoa, Lâu Anh cuối cùng cũng không rụt rè nữa, mà mỉm cười giới thiệu với anh: “Cô ấy là Hoa Hoa, đã lớn lên cùng tôi……”
Lâu Anh còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hoa lạnh giọng cắt ngang, “Tôi không phải tên là Hoa Hoa, tôi tên là Liên Ý cảm ơn, cùng Tiểu Anh Đào xem như là thanh mai trúc mã.”
Hoa Hoa trừng mắt liếc nhìn Lâu Anh một cái, ánh mắt chứa uy hiếp, sao cô ấy dám nói cho người khác biết nhũ danh nhi của cô, chờ khi trở về, xem cô trừng trị cô ấy như thế nào.
Hạ Thanh Xuyên: ……
Ôi thần linh ơi thanh mai trúc mã.
Còn “Tiểu Anh Đào”, là tên khác của cô ấy hay là nhũ danh?
Lâu Anh cảm giác được tầm mắt của Hạ Thanh Xuyên đang dừng trên người mình, còn bị anh biết được nhũ danh của mình, cô cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng may có khăn quàng cổ che lại.
Hạ Thanh Xuyên: “Xin chào Liên tiểu thư, tôi là Hạ Thanh Xuyên.”
Giọng nói của hắn đè xuống tương đối thấp, vì sợ bị người khác nghe thấy sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết.
Ấn tượng ban đầu của Hoa Hoa về Hạ Thanh Xuyên khá tốt, cô lại trở về ánh mắt ban đầu, không muốn làm bóng đèn ở đây nữa, liền nói:
“Tôi đem Anh Anh giao cho anh hôm nay, nếu anh dám khi dễ cô ấy bị thương hoặc làm mất một sợi tóc của cô ấy, về sau anh đừng hòng gặp lại cô ấy nữa.” Lời này của Hoa Hoa nửa là đùa nửa là uy hiếp.
Dù sao thì cô cũng mang cô ấy đi, đương nhiên muốn bảo đảm an toàn cho Anh Anh.
Hạ Thanh Xuyên nghe vậy, tháo kính râm xuống, trong ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc, bảo đảm với Hoa Hoa: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để Anh Anh bị thương tổn gì.”
“Nếu vậy, tôi sẽ đem Anh Anh giao cho anh.” Sau đó cô ấy lại trêu ghẹo Lâu Anh, “Hai người cứ đi đến thế giới của hai người đi, tôi không quấy rầy anh.”
Nói xong, cô ấy tiêu sái xoay người, lấy di động ra bắt đầu gọi cho nhóm “Hồ bằng cẩu hữu*” của cô ấy đến chơi.
*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu. Nguồn: caytamguimathuat
Khi Lâu Anh nghe thấy cô ấy nói “Thế giới của hai người”, nhịn không được đỏ mặt, Hạ lão sư vẫn còn ở bên cạnh đó.
Hạ Thanh Xuyên mỉm cười, đeo kính râm một lần nữa, ở đây có rất nhiều người, với độ nổi tiếng của hắn, quá dễ dàng bị nhận ra không bao sẽ bị vây kín mít.
Hạ Thanh Xuyên rất tự nhiên nắm lấy tay của Lâu Anh, động tác này dường như đã luyện tập hàng nghìn lần, anh làm rất quen thuộc, nên Lâu Anh nhất thời không có cảm giác mất tự nhiên.
Mãi đến khi bị hắn nắm đi một đoạn đường ngắn, cô mới phản ứng lại, theo bản năng muốn rút ra, nhưng cô đã không thành công.
“Em muốn xem phim không?” Hạ Thanh Xuyên quay đầu nhìn cô.
Thời tiết lúc này, bên ngoài quá lạnh, hắn luyến tiếc cô bị đông lạnh, trong nhà lại tương đối hạn chế hoạt động, xem phim thật ra là một lựa chọn tốt.
“Được, được.” Lâu Anh vẫn chưa nhớ lại động tác vừa rồi của hắn, hiện tại cũng không biết mình muốn làm gì.
Rõ ràng trước đó cô rất chờ mong muốn, thấy người, nhưng khi thấy người rồi cô lại không biết nên làm gì bây giờ.
Cảm giác này giống như cô đã chấp nhận sự thật rằng bọn họ thích nhau về mặt tâm lý, nhưng khi nó trở nên hiện thực, cô vẫn có chút lúng túng.
Hạ Thanh Xuyên chú ý thấy cô không được tự nhiên, nên đã dùng lời nói để di chuyển sự chú ý của cô.
“Em muốn xem bộ phim nào?” Hạ Thanh Xuyên đưa cô đến nơi bán vé, trên tường xung quanh treo đầy poster những bộ phim gần đây.
Có rất nhiều bộ phim chiếu vào dịp Tết Âm Lịch, Lâu Anh chọn đến hoa mắt.
“Tôi không biết, Hạ lão sư chọn một cái đi!” Lâu Anh rất khó khăn khi lựa chọn.
Hạ Thanh Xuyên không có chối từ, nên đã làm tốt công việc của mình trước khi đến.
“Tôi cảm thấy 《 Vương Tọa Chi Thành 》và《 Notebook 》 đều ổn, em muốn xem cái nào?”
Hắn đã chọn hai bộ phim có danh tiếng tương đối tốt, chắc là sẽ không khiến người ta thất vọng.
Hành động của Hạ Thanh Xuyên cực kỳ cân nhắc, chọn những gì mình cho rằng là tốt, nhưng cuối lại giao quyền quyết định cho cô.
Lâu Anh do dự, cuối cùng đã chọn 《 Notebook 》, một bộ phim tình cảm.
Hạ Thanh Xuyên đã đặt vé sớm, trước khi đi vào còn cố ý hỏi Lâu Anh muốn mua gì ăn không.
Lâu Anh hơi khát, nên cô gọi nước trái cây, rồi hai người cùng nhau đi vào.
Bọn họ đến muộn vài phút, bên trong đã tắt đèn.
“Cẩn thận bậc thang dưới chân.” Hạ Thanh Xuyên đi ở phía sau cô nhỏ giọng nhắc nhở, một tay đỡ lấy cánh tay của cô.
Lâu Anh cảm thấy anh như vậy có hơi quá cẩn thận rồi, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Thanh Xuyên vẫn nắm tay cô không hề buông ra.
Lâu Anh lúc đầu không quen, nhưng hiện tại thật ra đã thích ứng.
Bàn tay to của anh có thể hoàn toàn bao bọc lấy cô, cho người ta một cảm giác dày nặng ấm áp lại an toàn.
Hai người ngồi ở sau cùng, ánh sáng trong phòng tối tăm, không cần phải che giấu, Lâu Anh gỡ khẩu trang xuống uống một ngụm nước trái cây.
“Có thể cho tôi uống một ngụm không?”