Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 103

Mùa đông ở Hokkaido được bao phủ khắp nơi với cảnh vật tuyết trắng, những đóa hoa tuyết tự do bay múa, càng tăng thêm phần tuyệt đẹp cho nơi đây. Vất vả lắm mới lấy được địa chỉ, Hạ Vũ Nhược tức giận bừng bừng chạy thẳng đến biệt thự theo địa chỉ ghi rõ.

Tòa nhà nằm ở ngoại ô Hokkaido, diện tích đủ rộng đủ để biểu diễn thế lực của gia chủ, hậu viện trở nên mờ ảo với hơi nước nóng bốc lên, hẳn có người xây dựng ra suối nước nóng nhân tạo. Cả ngôi nhà đều mang phong cách cổ điển Nhật Bản, những bông tuyết bao phủ, càng tăng thêm tình cảm cho nơi đây rất nhiều.

Nhưng bất luận nó có đẹp và hùng vĩ thế nào, Hạ Vũ Nhược đều rất tức giận nên cũng không có tâm tình thưởng thức.

Cô đứng ở trước cánh cổng cửa lớn, đôi tay chống nạnh, gò má tức giận, hít sâu một hơi, cô rống cổ lên hét:

“Lạc Tử Quân chết tiệt, anh mau ra đây- cho- tôi.”

Bên trong biệt viện, những cành cây bị ứ đọng tuyết trắng đột nhiên rơi xuống, lộ ra màu xanh biếc.

Cơ thể đang thả lỏng đầy hưởng thụ, trên người Lạc Tử Quân trần trụi đang đắm chìm trong hồ suối nước nóng, cảm nhận được luồng khí lạnh rợn người, không khỏi mở hai mắt ra, đáp lại ánh mắt yêu mỵ là một đôi mắt đào hoa phong nhã.

“Sao vậy?”

Người đàn ông mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, sợi tóc mềm mại còn nhỏ giọt châu xuống, dáng dấp anh rất đẹp, so với con gái còn muốn mê hoặc hơn, làn da trắng nõn tựa như có thể bấm tay ra, môi mỏng khêu gợi phiếm đỏ. Ngón tay dài nhỏ mềm mại tao nhã bưng ly rượu đỏ cao đặt bên môi mút nhẹ, mỗi một động tác của Thần Mộc Dã đều toát ra vẻ ưu nhã, nếu không phải biết anh nhiều năm, Lạc Tử Quân thật sự không cách nào đem da thịt trắng mịn tao nhã ở trước mặt là quý công tử của lão đại xã hội đen.

“Không có gì! Chỉ là nghe giọng nói rất quen thuộc, nhưng mà, không thể nào đâu, có lẽ tôi đã nghe nhầm rồi.”

Nhận lấy ly rượu đỏ từ trên tay Thần Mộc Dã, Lạc Tử Quân mỉm cười đổ vào miệng lớn uống, lắc đầu kiên quyết, tròng mắt trở nên mê ly sâu sắc, nhìn suối nước nóng dâng lên tầng sương mù màu trắng, giống như trong sương mù nhìn thấy được dung nhan hờn dỗi của Vũ Nhượng mà anh ngày nhớ đêm mông.

Nhớ tới cô, Lạc Tử Quân không tự chủ khẽ động khóe miệng, ánh mắt bắt đầu thay đổi vẻ dịu dàng.

Nhưng mà anh không có chú ý đến, vẻ dịu dàng thay đổi của mình lại làm cho ánh mắt Thần Mộc Dã trở nên tối sầm lại.

Mười năm trước, cũng vào một mùa đông, Thần Mộc Dã mới mười ba tuổi đến Hokkaido, bởi vì anh quật cường không chịu thua, anh dường như mỗi ngày đều bị bọn thiếu niên bất lương truy đánh.

Mỗi một lần, khi anh cùng đường thì Lạc Tử Quân không hề báo trước hiện ra, thay anh đuổi những người đó bỏ chạy. Sau đó trên hai người đều đầy vết thương, tựa như thở hổn hển giống nhau, nhìn nhau cực kỳ cười ăn ý không hề quan tâm đến. Ngay lúc đó trong thế giới của Thần Mộc Dã, Lạc Tử Quân làm cho cuộc sống của anh không còn là màu xám nữa.

“Ông chủ…”

Sơn Kỳ Tuấn Sinh là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Thần Mộc Dã, chàng trai đi đến bên cạnh Thần Mộc Dã, ánh mắt liếc nhìn về phía ly rượu đỏ Lạc Tử Quân đang uống, nhỏ giọng nói mấy câu vào bên tai của Thần Mộc Dã.

Ngoài mặt Thần Mộc Dã vẫn cứ im lặng, nhưng cổ tay lại nắm chặt chiếc ly, cảm thấy không còn được tự nhiên như lúc đầu nữa.

Nhìn Sơn Kỳ Tuấn Sinh một cái, ý bảo ông chờ ở nội sảnh, nhắm mắt lại để cho cảm xúc của mình thoáng kéo dài ra, lúc này mới khôi phụ lại nụ cười đối mặt với Lạc Tử Quân.

“Tôi có chút chuyện cần xử lý, nên rời đi trước anh ở lại ngâm mình một lát đi.”

Anh đặt đôi tay lên trên vai của Lạc Tử Quân, anh hạ thân thể xuống dưới nước, làm cho hơi nước nóng tràn qua bờ vai của anh, mặc dù nơi này nhiệt độ của suối nước nóng khá cao, nhưng mùa đông ở Hokkaido vẫn lạnh đến thấu xương, anh không mình bị lạnh.

Thấy anh ta vẫn nhắm cặp mắt như cũ, ngâm mình ở trong hồ, Thần Mộc Dã lúc này mới đứng lên, mặc chiếc áo ki-mô-nô do cô gái tiến đến khoác chiếc áo màu đen da cừu lên trên người cho anh. Anh quay đầu nhìn lại Lạc Tử Quân một cái, trong ánh mắt xen lẫn chút dằn vặt, rồi thở dài, lúc này mới xoay người hướng về phía sảnh đi tới.

Thần Mộc Dã nói chuyện ở nội sảnh, nhưng thật ra là ở phòng trà gần bên cạnh suối nước nóng; phòng trà được bố trí cổ kính, với chiếc bàn trà nệm êm thuộc kiểu điển hình của phong cách người Nhật, nhưng quan sát cẩn thận, gian phòng trà này tương đối tinh xảo kết hợp với chút kiểu cách của Trung Quốc, cách bố trí rất tốt, không thể không khiến chủ nhân khác phải than thở với kiểu tinh tế đầy khóe léo này.

“Ông chủ, bên trong có một cô gái tự xưng là bạn của Lạc tiên sinh, nói đến đây để tìm Lạc tiên sinh.”

Thần Mộc Dã cũng không vội đi vào phòng trà, ngược lại dừng chân ở ngoài cửa phòng trà, lộ ra từ trong khe cửa, theo dõi cô gái Trung Quốc đang tò mò nhìn bốn phía. Sơn Kỳ Tuấn Sinh đứng ở phía sau của anh, mặt không tỏ vẻ gì như muốn bẩm báo, ở bên trong tòa nhà của Thần Mộc Dã, tất cả mọi người đều biết Lạc Tử Quân đối với Thần Mộc Dã rất quan trọng, Sơn Kỳ Tuấn Sinh đi theo Thần Mộc Dã đã bảy năm, đương nhiên anh ta sẽ không dám làm chậm trễ công việc.

Khẽ nâng tay lên, ngăn cản Sơn Kỳ Tuấn Sinh tiếp tục nói, Sơn Kỳ Tuấn Sinh gật đầu, khẽ khom người lui ra.

Thần Mộc Dã nâng lên cánh môi xinh đẹp gợi cảm, tách ra một nụ cười so với con gái còn xinh đẹp hấp dẫn hơn nhiều, theo thói quen chuyển động ngón trỏ trái lên trên chiếc nhẫn mặt quỷ, nhấc guốc gỗ đi vào phòng trà.

Đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào, Hạ Vũ Nhược sợ hết hồn, nhưng cô rất nhanh làm cho chính mình bình tĩnh lại, ngồi chồm hỗm ở trên nệm êm, ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng tỏ vẻ liều mạng kiên cường. Nhưng khi cô nhìn thấy Thần Mộc Dã ngồi xuống đối diện cô, cô đột nhiên trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng dụi dụi con mắt, nữa mở to hai mắt nhìn về phía Thần Mộc Dã.

“A… Anh… Anh… Anh…”

Đột nhiên hét lên quái dị, Hạ Vũ Nhược đưa ngón tay thon ngọc chỉ vào mặt của Thần Mộc Dã, mất nửa ngày cô cũng không nhớ ra nên nói cái gì?! Muốn nói anh rất đẹp, nhưng anh là một người đàn ông, nên cảm thấy dùng từ này không thích hợp lắm. Nói anh rất tuấn tú, lại cảm thấy không đúng, vẻ đẹp của anh là nét đẹp giữa vẻ âm nhu dịu dàng của phụ nữ với nét tinh xảo thông minh của người đàn ông.

Đối với phản ứng của cô, Thần Mộc Dã cũng không cảm thấy bất ngờ, dù thế nào đi nữa anh đã thấy phản ứng này nhiều lần nên đã trở thành thói quen rồi.

Anh ta chỉ hơi hơi cười cười, cũng không có mở miệng đáp lại lời của cô nói, chỉ cứ duỗi cánh tay ra bắt đầu pha trà, động tác dịu dàng ưu nhã, càng khiến Hạ Vũ Nhược trừng lớn đôi mắt. Không thể tin được động tác của người đàn ông trước mắt này lại ưu nhã như vậy.

Nhưng đột nhiên, Hạ Vũ Nhược chuyển đổi ánh mắt, dùng một loại ánh mắt tràn đầy thương hại tiếp tục nhìn chằm chằm Thần Mộc Dã.

Thần Mộc Dã cũng không nói rõ ra, về tính nghiêm trọng trong tình cảm biểu lộ của cô, anh có chút thương hại, có chút đồng tình, có chút bất đắc dĩ… Anh chỉ cảm thấy loại ánh mắt này làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, khẽ nhíu chân mày, môi mỏng không vui khẽ động.

“Cô đang nhìn cái gì?”

“A! Không… Không có gì!”

Nghi ngờ của anh khiến Hạ Vũ Nhược cả kinh, cuống quít cười khan hai tiếng cúi đầu, ánh mắt đen to chột dạ dao động nhìn chung quanh.

“Nói đi!”

Miễn cưỡng đè xuống bất mãn đầy ngập, gương mặt tuấn tú Thần Mộc Dã chìm xuống hỏi, nhìn cô giống như người bạn thanh mai trúc mã của Lạc Tử Quân, cho nên anh cũng không muốn so đo cùng cô.

“À? Nói gì nhỉ?”

Đột nhiên bị anh hỏi lại, Hạ Vũ Nhược mở to đôi mắt mơ màng, cũng quên đi chuyện quan trọng trong chuyến đi lần này của mình.

“Hãy nói tại sao cô tới tìm Tử Quân?”

Thần Mộc Dã tức giận nghiến răng, nói ra từng chữ từng chữ nhắc nhở cô, thật rất muốn cạy đầu của cô ra, xem rốt cuộc cô đang nghĩ đến những chuyện tầm phào gì vậy.

“A, anh không nói thiếu chút nữa tôi đã quên mất mục đích đến chỗ này rồi!”

Hạ Vũ Nhược khôi phục vẻ mặt như cũ, liền không khách khí nữa, cầm lấy tách Hồng Trà mà Thần Mộc Dã mới vừa đưa đến, hơi ngửa đầu lên trời uống, còn vươn cái lưỡi mềm mại liếm khô bờ môi.

“Tôi tới để đòi nợ, tên khốn Lạc Tử Quân kia thiếu tôi một vật rất quan trọng-”

Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Hạ Vũ Nhược đột nhiên trở nên oán hận, căm hận nhìn chằm chằm về nơi xa nào đó giống như cô đang đi vào cõi thần tiên, một đôi tay nắm thật chặt tách trà, giống như cô đang thắt lấy chính cái cổ của tên oan gia Lạc Tử Quân đó.
Bình Luận (0)
Comment